Ngay trước mặt hai bạn cùng phòng, Mục Sở không được tự nhiên, liền đẩy anh: "Anh nhanh về đi, rất muộn rồi."
Cố Tần thuận tay lấy quả táo đang cắn dở trên tay cô, mở cửa rời đi.
Mục Sở ngây ngốc đứng im một hồi, mãi sau mới phản ứng được táo bị anh cướp đi.
"... "
- ------------
Đi ra từ kí túc xá, Cố Tần ném hạt vào thùng rác, đi về phía xe mình.
Cửa còn chưa mở ra, có người ở sau lưng nhẹ nhàng chọc chọc vào tay phải của anh.
Anh quay đầu, nhìn thấy một cô gái tóc vàng mắt xanh đang cười với mình, mắt sáng lên: "Cố sư huynh, cuối cùng em cũng tìm thấy anh!"
Mày Cố Tần nhíu lại, nhàn nhạt nhìn cô gái một chút, lại nhìn vào người còn trai đi phía sau.
Người con trai bộ dáng tầm trên dưới hai mươi tuổi, tóc ngắn, ngũ quan thanh thoát, lúc này trông thấy anh cũng rất vui: "Sư huynh, Sắt An Đế tìm anh đã mấy ngày rồi, hôm nay bọn em tới tập đoàn Đằng Thụy đợi một ngày cũng không nhìn thấy anh."
"Hai người sao lại ở đây?" Cố Tần hỏi.
Sắt An Đế: "Từ lúc anh về nước đến giờ không chịu nhận điện thoại của em, em muốn gặp anh, cho nên mới đăng kí vào danh sách sinh viên trao đổi tới Trung Quốc. Tiền sư huynh nói anh ở thành phố A, em liền vào Đại học A."
Nói xong có chút mất mát cúi đầu: "Thế nhưng em đến lâu vậy rồi, bây giờ mới nhìn thấy anh."
Cố Tần mặt lạnh không nhìn cô ta, mắt hướng về phía Kiều An phía sau, thanh âm không thấy gợn sóng: "Đem người mang đi."
Anh quay người, mở cửa xe.
Sắt An Đế gấp gáp kéo cánh tay anh, lại bị ánh mắt sắc bén của anh dọa sợ, không dám làm càn, chỉ dám kéo lấy ống tay áo của anh: "Sư huynh, anh đừng giận em được không?"
Giờ này trong ký túc xá người qua kẻ lại rất đông, lại thêm Cố Tần rất nổi tiếng trong trường nên không có ít ánh mắt nhìn qua.
Cố Tần nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy ống áo mình, khuôn mặt căng cứng: "Sắt An Đế, tôi nể mặt mẹ cô nên mới không muốn vạch mặt rõ ràng, nhưng nếu cô kiên trì như vậy, mặt mũi mẹ cô tôi cũng sẽ không cho."
Sắt An Đế buông tay ra, hốc mắt phiếm hồng.
"Đem cô ta đi." Cố Tần nhìn về phía Lục Kiều An lúc này đã không có tính nhẫn nại.
Lục Kiều An chỉ có thể ngoan ngoãn đem người kéo đi.
Lúc Cố Tần muốn lên xe, dư quang liếc mắt ra cửa ký túc xá, chợt dừng lại.
Mục Sở không biết khi nào, xõa tóc dài đứng ở đằng kia, ánh đèn chiếu xuống mặt cô, ngũ quan xinh xắn trở nên nhu hòa.
Xem ra, hình như đứng rất lâu rồi.
Cô nhìn anh, không nhúc nhích.
Hai người nhìn nhau một lát, thấy cô vẫn đứng im bất động, thi thoảng lại nhìn về hướng Sắt An Đế rời đi.
Loading...
Cố Tần nhíu mày: "Tới đây."
Mục Sở chậm rãi đi qua, đứng trước mặt anh, chỉ chỉ vào trong xe: "Em quên bình kẹo trong xe anh."
Cố Tần mở cửa xe, lấy bình kẹo đem ra cho cô.
Mục Sở ôm lấy liền muốn quay người: "Vậy em về lại phòng đây."
Cố Tần giữ chặt cô, đem người ôm vào trong ngực.
Cô giãy dụa, anh lại ôm chặt hơn.
Cuối cùng Mục Sở chỉ có thể từ bỏ, cúi đầu, một hồi lâu mới hỏi: "Cô ấy là ai vậy, rất thân với anh sao?"
Cố Tần có chút bất đắc dĩ, lại có chút đau lòng, chuyện trước kia đến cùng là đã để lại bóng ma cho cô lớn đến nhường nào, sao cô không tin anh như vậy, cũng không tin chính bản thân mình?
"Hoa Hoa." Cố Tần hôn trán cô, ôn nhu nói, "Trên thế giới này, người thân thuộc với anh nhất chẳng lẽ không phải là em sao? Em sợ gì vậy?"
"Em không sợ." Cô phản bác.
"Không sợ sao lại ấp úng không dám hỏi?"
Cố Tần giải thích bên tai cô:" Cô ấy là Sắt An Đế, ba là người Mỹ, còn mẹ là người Trung Quốc, tên là Tiêu Phân, cũng là giáo sư đại học của anh. Đợt anh đi du học, hay cùng với mấy sinh viên tới dự thính tiết dạy của giáo sư Tiêu nên thường được bà ấy mời đến nhà làm khách, cho nên mới biết con gái bà ấy. Các bạn học kính trọng giáo sư, nên cũng đều sủng ái con gái của bà."
Mục Sở liếc anh một cái: "Bao gồm cả anh sao?"
Cố Tần lắc đầu, không khỏi bật cười: "Trừ em ra, anh sẽ không đối tốt với người nào khác, cho nên đối với cô ấy tương đối lạnh nhạt, có lẽ bởi thế nên con bé mới thấy anh không giống với những người bình thường? Tóm lại, anh cũng không hiểu sao mà bị quấn lấy nữa."
"Cô ấy thích anh, em có thể nhìn ra được, còn từ nước ngoài xa xôi đuổi tới tận đây."
Cố Tần thân mật cọ lấy trán cô: "Không phải anh chỉ thích mình Hoa Hoa sao?"
Mục Sở một tay cầm bình kẹo, dùng sức ôm lấy eo anh.
Cô nghĩ đến trước đó nhìn thấy trên điện thoại anh có số lạ từ Mỹ gọi đến, lsuc này đã hiểu rõ.
"Em không thích cô ấy." Mục Sở nói.
"Anh cũng vậy, cũng đã sớm nói với cô ta rồi."
"Dạ, vậy em về phòng nhé?"
Cố Tần lưu luyến không rời buông cô ra: "Đi thôi."
Mục Sở đứng ở đằng kia, không nhúc nhích.
Một hồi lâu, còn nói một câu: "Vậy anh cũng về sớm nghỉ ngơi một chút."
Cô quay người, lề mà lề mề đi lên phía trước.
Không lâu sau lại quay lại, đưa một bình kẹo: "Muốn em cho anh một bình không?"
Ánh mắt thâm thúy của Cố Tần nhìn qua cô, môi mỏng khẽ nhếch, không có lên tiếng.
Mục Sở yên lặng thu hồi lại: "Anh thật sự cần phải đi rồi."
Cố Tần nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên đưa tay đem người kéo vào trong ngực: "Không nỡ xa anh sao?"
"Không có!" Cô phủ nhận, nhưng lại đứng im trong ngực anh không nhúc nhích.
Cố Tần: "Thế nhưng anh lại không nỡ xa em."
Hôm qua cô tới thành phố A đã không gặp được, hôm nay mới ở chung được một ngày, quá mức ngắn ngủi.
Mục Sở ngược lại dỗ anh: "Vậy cũng không thể mãi đứng ở đây được, anh nên về đi, sau này em đều học ở đây, có thể thường xuyên gặp mà."
"Ba ngày báo danh này, trong trường không ai quản tân sinh viên." Anh nói bên tai cô, "Hôm nay mới ngày thứ hai."
Mục Sở không hiểu ngẩng đầu.
Cố Tần thử hỏi cô: "Đêm nay tới chỗ anh được không? Ngày mai anh đưa em về."
Mục Sở đẩy anh ra: "Em không muốn!"
Cố Tần cũng không có cưỡng cầu, giúp cô sửa sang lại tóc: "Không muốn thì thôi, em về nghỉ ngơi sớm đi, anh về đến nhà sẽ gọi cho em."
Nhìn Mục Sở về lại phòng an toàn, Cố Tần mới lái xe rời khỏi Đại học A.
Trên đường về, anh liếc mắt nhìn đồng hồ, bên Anh quốc bây giờ là buổi chiều, anh đeo tai nghe bluetooth, gọi điện thoại cho Cố Tích.
Bên kia truyền đến thanh âm không thể tưởng tượng nổi: "Anh còn nhớ đến đứa em gái là em sao?"
Cố Tần tiếp tục tay lái, lơ đãng nói: "Ba bảo anh quan tâm em nhiều hơn một chút, không quen sao?"
"Từ nhỏ đã bị anh ngược đãi nên năng lực thích ứng của em rất mạnh."
"... "
Cố Tần lại hỏi: "Sức khỏe ông bà thế nào?"
"Rất tốt, mỗi ngày đều đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy."
Cố Tần nhàn nhạt đáp lại, dặn dò cô nàng: "Em còn nhỏ, tập trung học hành cho tốt vào, đừng đem tâm tư đặt ở nơi khác."
"Em biết rồi, mỗi ngày em đều chăm chỉ học tập mà."
"Ừ, thiếu tiền thì nói với anh." Anh liếc mắt nhìn đồng hồ một chút, "Cúp đây."
"Ài, chờ chút!" Vẫn luôn là anh hỏi, Cố Tích còn không có cơ hội nói hai câu, có chút bất mãn.
Cô nàng ngồi ở tiệm trà sữa dựa vào cửa sổ thủy tinh, ngậm ống hút, vừa lải nhải oán trách: "Anh gấp cái gì? Không có kiên nhẫn thế sao?"
"Đang lái xe." Cố Tần nhàn nhạt nói, "Cho em thêm hai phút."
Cố Tích lười so đo với anh: "Trước đó không phải em nói với anh là Sở Sở học Đại học C sao, tối qua gọi video em mới biết được cậu ấy đổi sang học Đại học A. Không phải anh ở thành phố A sao, cách đại học A xa không, bình thường anh nhớ quan tâm cậu ấy một chút."
Cố Tần xì khẽ: "Anh còn cần em nhắc?"
"Cũng đúng, dù sao anh luôn thiên vị, đối xử với cậu ấy tốt hơn em."
"Em biết thế là được."
"... "
Doãn Lê Hân từ phòng vệ sinh đi về, phát hiện Cố Tích vẫn đang nói chuyện điện thoại.
Anh đi qua, ngồi xuống cạnh cô, bàn tay không an phận bóp loạn trên eo.
Cố Tích bị nhột, liền nói với bên kia: "Vậy anh lo lái xe đi, em cúp đây."
Doãn Lê Hân cướp lấy điện thoại cô, cúp máy: "Mãi mới tới cuối tuần, trường em lại còn sắp xếp cả đống hoạt động, anh tranh thủ tí mới có thời gian bên em mà em còn ngồi nói chuyện với anh trai."
Cố Tích đem mái tóc dài tùy ý kẹp lên, vô tình nói: "Vất vả lắm anh ấy mới gọi cho em được một cuộc điện thoại, em cũng chỉ nói được hai câu, bảo anh ấy quan tâm chiếu cố Sở Sở một chút."
Doãn Lê Hân cười nhạo: "Em bảo anh ấy chiếu cố Mục Sở?"
"Hả?" Cố Tích ngậm ống hút nhìn anh, "Có gì sao?"
Doãn Lê Hân một tay chống đầu, một tay khác nắm chặt ngón tay của cô khẽ vuốt vuốt, như có điều suy nghĩ: "Tích Tích, quan hệ của em với Mục Sở tốt như vậy, sao không gieo tơ hồng cho cậu ấy với anh trai em, làm chị dâu không phải rất tốt sao?"
"Khụ khụ khụ... " Cố Tích bởi vì lời này của anh mà trực tiếp bị sặc, kịch liệt ho khan.
Doãn Lê Hân đưa khăn tay cho cô, thuận tiện vỗ vỗ lưng: "Em phản ứng lớn như thế làm gì?"
Cố Tích hòa hoãn một hồi, trừng anh: "Ai bảo anh nói hươu nói vượn, loạn điểm uyên ương* làm gì."
*Loạn điểm uyên ương: muốn hai người nam nữ không hợp nhau cặp với nhau, toi không biết dùng từ gì cho phù hợp nên để nguyên văn và chú thích cho các nàng hiểu nhé.
Doãn Lê Hân buồn cười: "Sao anh lại loạn điểm uyên ương rồi? Hai người bọn họ không phải đều độc thân sao, anh tùy tiện hỏi một chút."
Cố Tích nghĩ nghĩ, mở miệng: "Nói sao nhỉ, em vẫn cảm thấy không ai có thể xứng với anh em."
"Nhưng ngược lại." Cố Tích còn nói, "Em cũng cảm thấy ông anh trai em không xứng với Sở Sở."
Doãn Lê Hân nhíu mày, đón lấy ly trà sữa trong tay cô uống hai ngụm: "Là sao?"
Cố Tích nghiêm túc phân tích: "Anh không biết đâu, điều kiện của anh em rất tốt, các phương diện khác đều đúng gu Sở Sở, nhưng tính cách anh ấy không tốt lắm, em vở Sở Sở là bị anh ấy bắt nạt mà lớn lên đấy. Nếu như Sở Sở ở cùng với anh em, đây không phải là tự rước họa vào thân sao?"
Doãn Lê Hân: "Em nghĩ như vậy không có nghãi là Mục Sở người ta cũng nghĩ thế."
"Cậu ấy chính là nghĩ như vậy." Cố Tích nói, còn cẩn thận nhớ lại, "Hình như tầm nghỉ hè năm mười một, em có hỏi qua rồi, cậu ấy nói là không thích, trừ khi bản thân có máu M."
"Đấy là nghỉ hè năm mười một, đâu phải bây giờ."
"Hôm nay anh nói với em mấy lời này làm gì?" Cố Tích nhìn về phía anh, nghiêm túc giáo dục lại, "Em cảm thấy tư tưởng anh nên thuần khiết một chút, đừng vấy bẩn tình anh em giữa Sở Sở và anh trai em. Ba chúng em cùng nhau lớn lên, Sở Sở là con gái một, xem anh của em như anh trai mình, anh em mà có ý kia với cậu ấy, không phải quá cầm thú rồi sao?"
"... "
An tĩnh một hồi, Doãn Lê Hân nhịn không được bật cười: "Em còn rất ngây thơ."
"Nhưng mà theo như em vừa phân tích." Anh nghiêm túc nghĩ lại, "Vậy anh em quả thực rất cầm thú."
"Đúng không?" Cố Tích không nghe ra được anh đang nói bóng gió, cho là đang đồng tình với quan điểm của mình, tiếp tục giáo dục: "Cho nên cơm có thể ăn bậy, chứ lời không thể nói loạn nha."
Doãn Lê Hân thấy cô nhanh chóng uống xong ly trà sữa: "Ngọt như vậy, em không thấy ngấy sao?"
"Làm gì có." Cố Tích lại hút một miếng, ừng ực nuốt xuống.
Doãn Lê Hân nâng cằm thon của cô lên: "Đúng vậy không, để anh nếm thử."
Nói rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
- ----------
Mục Sở trở về ký túc xá tắm rửa một cái rồi mới bò lên giường hỏi Cố Tần về nhà chưa.
Bên kia không có trả lời, cô bèn tìm Cố Tích nói chuyện phiếm.
Cố Tích: [Vừa nãy Doãn Lê Hân mới hỏi tớ sao không se tơ hồng cho cậu với anh trai tớ.]
Cố Tích: [Tớ?? Đem cậu gả cho anh tớ?? Đây là việc mà người sẽ làm sao??]
Mục Sở:...
Cố Tích: [Anh tớ chỉ được cái đẹp mã, còn cái tính xấu kia, người khác có thể không biết chứ hai chúng ta còn không rõ sao? Cậu lại không mù.]
Mục Sở:...
Cố Tích: [Nhưng mà không cần tức giận, tớ đã thay cậu giáo dục lại rồi.]
Đúng lúc Cố Tần nhắn tin đến.
Cố tiểu thảo: [Anh vừa về.]
Cố tiểu thảo: [Mới đó mà đã nhớ anh rồi à?]
Mục Sở nhìn chằm chằm tin nhắn của anh, không biết sao lại đột nhiên trả lời: [Sao em lại coi trọng anh nhỉ?].
Cố tiểu thảo: [?]
Mục Sở: [Có phải em bị mù không?]
Cố tiểu thảo: [?]