Kỳ thực cho dù phóng viên moi được chút thông tin về gia đình Phỉ Ngạo thì cũng không dám liều mạng đi viết báo về anh, bởi vì nếu chưa có sự cho phép của Phỉ gia mà đăng mấy tin tức bát quái như vậy, hậu quả rất khó lường. Trừ những lúc ít ỏi anh chấp nhận phỏng vấn ra cũng chỉ có một vài sự kiện ở nơi công cộng là có thể chụp được chút ít hình ảnh của anh. Ấy vậy mà số người thầm thương trộm nhớ anh nói không ngoa cũng sắp ngang ngửa với những ca sĩ diễn viên nổi tiếng hiện giờ.
Anh nhìn chính mình trong gương, tay vừa vòng cà vạt lên cổ thì chợt nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn Hứa Nhan đang ngồi ôm con trai đọc sách trên giường, chậm rãi đến bên cạnh cô.
"Giúp anh một chút."
Hứa Nhan nghe anh nói liền ngẩng đầu lên, thấy trên tay anh đang cầm và vạt đưa tới trước mặt mình. Cô đơn giản cầm lấy rồi ngoắc tay nói:
"Cúi xuống, tôi lười đứng dậy."
Nam nhân ngoan ngoãn quỳ xuống bên giường, vừa hưởng thụ cảm giác được vợ thắt cà vạt cho vừa nắm mấy ngón tay bé nhỏ của con trai mà bóp nắn.
Hứa Nhan tuy chưa từng giúp người khác làm việc này nhưng cũng thấy qua không ít lần, biết anh không vội nên chậm rãi di chuyển đôi tay mềm mại của mình. Phỉ Ngạo bị ánh mắt chăm chú của cô và hơi thở thơm ngát chọc cho khó chịu, nhịn không được hôn một cái lên môi cô, sau đó cà vạt trong tay cô không ngoài dự đoán siết chặt lấy cổ anh.
"Khụ... Em tính mưu sát chồng sao?"
Anh giả vờ ho lên rồi nheo ánh mắt nguy hiểm nhìn cô, nhưng cô chẳng chút sợ hãi, ngược lại còn hung dữ trừng anh:
"Anh ở trước mặt trẻ nhỏ mà không biết làm gương, tôi sợ Tiểu Vũ lớn lên hư hỏng như anh."
"Anh là một nam nhân tốt, Tiểu Vũ vốn dĩ nên học tập anh." Phỉ Ngạo nói mà không biết ngượng, đưa tay kéo lỏng cà vạt một chút rồi dặn dò. "Nếu có ra ngoài thì nhớ dẫn theo vệ sĩ, đề phòng Triệu Thanh Liên."
Anh cũng từng có một thời gian dài tiếp xúc với nữ nhân kia, tính tình cô ta không được tốt lắm, là điển hình của loại người lòng lang dạ sói đội lốt cừu non. Hiện tại từ một thiên kim tiểu thư bị anh đá xuống vị trí thường dân, trong lòng ắt hẳn sẽ sinh ra oán hận.
Lúc này anh muốn ở bên cạnh vợ con một tấc không rời, nhưng vẫn có việc cần làm rõ với Phỉ Hoài, không thể không đi.
Hứa Nhan gật đầu xem như đã hiểu, không thèm để ý việc anh tự nói mình là "nam nhân tốt" chút nào. Sớm muộn gì cũng phải làm quen với mấy câu nói gây nhức nhối kia. Khi ở bên ngoài anh luôn mang mặt nạ lạnh lùng xa cách, nhưng chỉ cần vừa đối mặt với cô là lại biến thân hoàn toàn như thế này đây.
"Lúc về nhớ mua kem và trái cây."
Cô vẫy tay chào anh, không quên nhắc nhở việc quan trọng này. Thời tiết mùa hè năm nay trở nên nóng nực hơn hẳn, cũng xấp xỉ 35 độ, thành ra sâu lười trong cô đã bắt đầu rục rịch. Sắp tới chỉ sợ muốn kéo cô ra khỏi nhà cũng không được.
Phỉ Ngạo ừm một tiếng, ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài, tự mình lái xe chạy thẳng về nhà Phỉ Hoài. Trước đó tuy không có hẹn trước nhưng anh biết rõ hôm nay ông vẫn chưa ra ngoài.
Thời điểm anh đặt chân vào biệt thự xa hoa lộng lẫy của Phỉ Hoài chợt nhìn thấy sắc mặt hoảng hốt của quản gia. Ông ta cười gượng nhìn anh:
"Cậu chủ đến sao không thông báo tước một tiếng để tôi nói với ông chủ?"
Phỉ Ngạo không cần nghĩ cũng biết bố anh đang làm chuyện tốt gì, thản nhiên đi vào thang máy rồi thẳng tiến lên tầng ba. Mà quản gia ở phía sau không biết phải làm sao, gọi cho ông chủ vào lúc này chỉ sợ không kịp nữa!
Nam nhân mặc vest đen chỉnh tề sải chân đi tới trước một căn phòng, tay giơ lên gõ vào cửa gỗ ba cái.
Bên trong phòng không có động tĩnh, anh lại kiên nhẫn tiếp tục công việc gõ cửa của mình. Âm thanh cộc cộc cộc vang lên liên hồi, đều đặn.
Bên trong rốt cuộc có phản ứng, cửa gỗ mở mạnh ra, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc quần đùi và nude nửa trên lạnh mặt nói:
"Muốn chết..."
Ông nói được hai chữ thì im bặt, sau đó thay đổi sắc mặt, bình tĩnh hỏi:
"Con đến làm gì?"
"Hỏi một chút chuyện bốn năm trước."
Phỉ Ngạo bắt gặp bố mình trong bộ dạng quần áo xộc xệch như vậy cũng không cảm thấy có gì mới lạ, thậm chí khi giọng phụ nữ gợi tình vang lên cũng chỉ nhàn nhạt nhếch môi.
"Ông xã... mau lên, người ta đang đợi..."
Bên trong có tiếng bước chân khe khẽ, Phỉ Hoài muốn chặn nữ nhân bên trong đã không còn kịp nữa
Một cô gái tầm hai mươi tuổi xuất hiện trong tầm mắt Phỉ Ngạo, trẻ trung xinh đẹp, ngực cũng đặc biệt lớn. Bởi vì cứ nghĩ không có người nào dám phá đám bọn họ nên chỉ mặc quần lót và một cái áo sơ mi rộng của Phỉ Hoài đi ra. Đột nhiên nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ đứng ở nơi đó, xấu hổ hét lên rồi chạy ngược trở vào.
"Sở thích không tồi."
Phỉ Ngạo nhếch lông mày, cho dù thấy cô gái kia ăn mặc hở hang như vậy cũng không có cảm giác gì.
"Con ra ngoài trước đi."
Phỉ Hoài tức giận trước thái độ xa cách và khinh bỉ của con trai, phất tay rồi xoay người đi mặc quần áo.
Chẳng mấy mốc, Phỉ Hoài và Phỉ Ngạo đã ngồi bên trong phòng khách. Lúc này ông ta ăn mặc gọn gàng khí phách, trông không giống cái dạng xốc xếch vừa rồi chút nào.
"Tôi cần một lời giải thích rõ ràng từ ông. Ông có 20 phút."
Phỉ Ngạo vào thẳng vấn đề, mắt nhìn đồng hồ canh thời gian đi siêu thị.
Tâm trạng Phỉ Hoài cực kì tệ, không chỉ vì con trai đến bây giờ vẫn luôn khinh thường và chán ghét ông, mà còn vì chuyện của cô gái kia. Ông tức giận chỉ vào mặt anh mà nói:
"Cô gái kia đem một thằng con hoang về, mày cũng không để ý sao?"
"Con hoang?"
Phỉ Ngạo âm trầm nhìn ông, ánh mắt như cất giấu băng sương:
"Tiểu Vũ là con cháu Phỉ gia, thằng bé mang trong mình dòng máu của tôi! Cũng nhờ ơn ông mà suýt chút nữa bị Bạch gia cướp mất, hừ!"
Anh vừa nghĩ đến Bạch Hạo Trì đã thấy không vui, lại thêm Phỉ Hoài chỉ trích vợ con anh, tâm trạng không cần nói cũng biết thảm tới tình trạng nào.
Lại nói, Phỉ Hoài ban ngày ban mặt cùng nhân viên của công ty qua lại, khiến chút tôn trọng sót lại trong người anh đều biến mất sạch.
Phỉ Hoài mệt mỏi nói "Mày đã kiểm tra ADN chưa mà biết nó là con mày? Chuyện của mày và cô gái kia đừng nhắc đến trước mặt ba."
"Vậy là không muốn giải thích gì sao?"
Phỉ Ngạo cho ông ta cơ hội cuối cùng, nhưng người này vẫn khăng khăng không nói. Dáng vẻ của ông rất uy nghiêm, bất quá giờ này đối mặt với khí thế của Phỉ Ngạo cũng có cảm giác yếu kém vô cùng.
Nếu ông ta không muốn hòa giải thì cần gì ở lại chứ? Phỉ Ngạo đứng lên rồi đi thẳng.
Thấy con trai dứt khoát bỏ đi, Phỉ Hoài thở hổn hển vì thái độ của nó. Quản gia ở bên cạnh sợ ông chịu không nổi mà lên cơn đau tim, vội an ủi một hồi.
Phỉ Ngạo nhìn thái độ của ông ta liền đoán được một chút sự tình, trong lòng lạnh lẽo. Chẳng trách Hứa Nhan một mực căm thù anh, chỉ sợ lúc đó cô rất thất vọng?
Anh đến cho bố già một cơ hội giải thích, nhưng ông ta không muốn thì thôi vậy.
Anh lái xe đến siêu thị Lotte, cầm xe đẩy gom không biết bao nhiêu là thứ. Mặc dù những thứ như nguyên liệu nấu ăn và vật dụng linh tinh trong nhà đều do một tay Chu quản gia phụ trách, anh rất ít khi dạo quanh siêu thị, nhưng lần này được Hứa Nhan nhờ vả nên phải trực tiếp đi mua.
Hứa Nhan mới ngủ trưa dậy được một chốc thì Phỉ Ngạo đã trở lại, nhanh hơn cô dự tính rất nhiều. Chẳng phải đi giải quyết mọi việc cùng Phỉ Hoài sao? Nhanh như vậy?
Cô tò mò đem câu hỏi nói ra, ai ngờ Phỉ Ngạo nói:
"Anh về sớm mua trái cây cho em và Tiểu Vũ."
"Ồ? Vậy à? Còn chuyện bốn năm trước, ông ta không nói gì sao?"
Cô có chút tò mò muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Phỉ Ngạo lại mím môi:
"Không cần quan tâm."
"Làm sao không quan tâm cho được?"
Đây cũng là chuyện có liên quan đến cô mà? Hứa Nhan tỏ vẻ mình nhất định phải làm rõ vì sao lúc đó anh lại ở trong biệt thự của Phỉ Hoài?
"Được rồi. Ngày mốt sẽ nói cho em biết."
Phỉ Ngạo lên tiếng, lại bắt đầu táy máy tay chân muốn động chạm đến thân thể mềm mại của cô...