Beta: Quanh
Ngày đầu tiên đi học lại đến trễ.
May là buổi sáng không có tiết, Tô Nịnh Nịnh chỉ bỏ lỡ một tiết sinh hoạt mà thôi, còn lấy sách vở linh tinh, lúc Sơ Lục đi lấy đã thuận tiện giúp cô cầm một phần, nếu không Tô Nịnh Nịnh còn phải tự mình đi nhận.
Giữa trưa hai người họ ở nhà ăn ăn cơm.
“Vừa rồi trên diễn đàn có tin tức, nói ký túc xá sẽ được chuyển qua tòa số sáu.”
Sơ Lục ngồi xuống, cầm điện thoại xem, không khỏi nghi hoặc: “Không phải lên năm hai mới chia lại sao?”
Tô Nịnh Nịnh nghe Sơ Lục nói vậy cũng sửng sốt, mở điện thoại ra nhìn xem.
Năm phút đồng hồ trước trên diễn đàn vừa mới tuyên bố thông cáo, nói đã xin phép trường học, một tuần sau sẽ có sắp xếp cụ thể.
Tô Nịnh Nịnh nhìn, cười lạnh một tiếng.
Sau khi Bùi Cận cùng cô đến trường liền đến văn phòng trưởng khoa, giờ còn chưa đến mười phút, thông cáo này đã phát ra rồi, xem ra là đã nói xong.
Tốc độ đúng thật là mau.
“Không phải tại Bùi Cận sao.” Tô Nịnh Nịnh nghiến răng nghiến lợi: “Phòng ngủ tám người sáu người gì đó, đều là anh ấy làm!”
Sơ Lục nhíu mày, khó hiểu.
Vì thế Tô Nịnh Nịnh thuật lại thật ngắn gọn mọi chuyện cho Sơ Lục nói một lần.
Sơ Lục nghe xong, hiểu rồi thì lại bật cười.
“Vậy xem ra cả đời này cậu không thể chạy thoát khỏi tay chú Bùi nhà cậu rồi.”
“Cậu không cảm thấy anh ấy thật quá đáng sao?”
Tô Nịnh Nịnh không ngờ Sơ Lục lại cười, cả giận: “Anh ấy bày ra bao nhiêu bẫy rập như vậy, chỉ vì tóm được mình.”
“Cậu cảm thấy bốn người một phòng rất tốt à?” Sơ Lục hỏi cô: “Tốt hơn nhà Bùi Cận luôn sao? Dù không có chuyện phòng ngủ, chú ấy vẫn có thể có rất nhiều cách để làm cậu tới ở.” Sơ Lục mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Cậu xem, có chú ấy ở bên, chăm sóc cậu thật tốt, béo lên luôn rồi này.”
Việc nào ra việc đó, Tô Nịnh Nịnh giận là một chuyện, nên ở đâu, lại là một chuyện khác.
“Béo?” Tô Nịnh Nịnh che mặt, xoa xoa má mình, kinh ngạc lên tiếng hỏi lại.
Đúng là có chút chút.
Rầu rĩ ăn cơm một lát, Tô Nịnh Nịnh buông đũa, ăn không vào.
“Thù mới hận cũ, nhất định phải để anh ấy nhớ kỹ mới được…” Cô cầm đôi đũa, chọt chọt vào đĩa, nhỏ giọng nói thầm.
...
Buổi chiều đi học, Tô Nịnh Nịnh cùng Sơ Lục ngồi ở vị trí giữa phòng.
Tiết này là lớp giảng chung, bốn lớp học cùng nhau, phòng học vừa vặn có thể ngồi đầy.
Chắc hẳn là vì nguyên nhân bề ngoài, cả Tô Nịnh Nịnh và Sơ Lục đều có cảm giác người sống chớ đến gần, vị trí bên cạnh hai người họ trống không, cũng không ai tới ngồi.
“Tiết này là tiết gì thế?” Trên bàn đặt chồng sách mới Tô Nịnh Nịnh vừa nhận từ Sơ Lục, ngay cả tên cũng chưa kịp viết, một chồng thật dày.
Thấy sắp đến giờ lên lớp, cô sốt ruột giở xem.
“Cái này.” Sơ Lục liếc mắt một cái là nhìn thấy, đưa tay qua, rút quyển sách cho cô.
Tô Nịnh Nịnh lấy sách, mới vừa mở trang thứ nhất, đúng lúc này, bên cạnh Tô Nịnh Nịnh có người ngồi xuống. Cô vốn không chú ý, nhưng sau đó thấy là lạ, quay đầu nhìn xem.
Vừa nhìn đã ngẩn ngơ.
“Em đi học, anh tới đây làm gì?” Tô Nịnh Nịnh đè thấp giọng, vỗ vai Bùi Cận, muốn đẩy anh ra ngoài.
“Anh mau đi ra!” Cả chiều đều có tiết, nếu để Bùi Cận ngồi đây, Tô Nịnh Nịnh cảm thấy mấy tiếng đồng hồ này sẽ trôi qua đặc biệt khó chịu.
“Trước khi lên lớp không chuẩn bị bài sao?” Bùi Cận không để ý đến lời Tô Nịnh Nịnh, trái lại nhìn sách giáo khoa của cô, thong dong hỏi một câu.
“Em vừa nhận sách, chuẩn bị bài gì mà chuẩn bị bài!” Tô Nịnh Nịnh trả lời đúng lý hợp tình.
“Năm phút trước khi lên lớp có thể xem qua.” Bùi Cận nói xong câu đó, giơ tay nhìn đồng hồ.
“Không đủ năm phút rồi.” Anh dừng lại, bình tĩnh nói: “Vào học.”
Vừa dứt lời, tiếng chuông vào học vang lên.
Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, phản ứng lại, hối hận không thôi. Cô bực dọc liếc Bùi Cận một cái.
Vừa rồi anh cố ý dời lực chú ý của cô!
Bàn ghế ở phòng học này là bàn ghế dài, không phải mỗi người một ghế. Có nghĩa là, chỉ cần muốn chen vào, trên một ghế dài ngồi bao nhiêu người cũng được.
Tô Nịnh Nịnh dịch sang phía Sơ Lục, kéo áo cô ấy, nhỏ giọng nói: “Mình và cậu đổi chỗ.”
Sơ Lục nghe, nhìn thoáng qua Bùi Cận bên kia, gương mặt Bùi Cận hờ hững, khí thế xa cách không hề giảm.
Sơ Lục lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không dám đâu.”
Tô Nịnh Nịnh lại kéo tay cô ấy, ra vẻ đáng thương làm nũng: “Lục Lục.”
Sơ Lục vẫn lắc đầu, kinh hồn táng đảm, “Mình thật sự không dám.”
Nếu như vậy, Tô Nịnh Nịnh chỉ có thể tận lực ngồi sát Sơ Lục.
“Vậy cậu ngồi xích qua kia chút.” Cô lại dịch về bên kia, có thể miễn cưỡng cách Bùi Cận khoảng nửa người.
Tô Nịnh Nịnh cứ dịch vào trong. Mới vừa dịch đến khoảng cách cô cho là đủ, một tay Bùi Cận đưa qua, ôm eo cô kéo lại.
Im hơi lặng tiếng, sức lực lại lớn, ôm lấy cô, để cô kề sát mình.
“Đi học thì phải nghiêm túc, đừng có ngọ nguậy mãi.” Bùi Cận đè thấp giọng, âm sắc cực thấp, cánh tay giữ chặt Tô Nịnh Nịnh, rồi sau đó bàn tay anh đi xuống, cầm tay Tô Nịnh Nịnh.
“Đi học anh còn giở trò lưu manh.” Tô Nịnh Nịnh giật tay, không thể tránh được, nếu còn cử động sẽ rất đau, vì thế cô đình chỉ động tác.
“Thế này sao gọi là giở trò lưu manh được?” Bùi Cận mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Anh nắm tay bạn gái mình, đạo lý hiển nhiên.”
Bùi Cận dừng một lúc: “Nhưng nếu em thích, buổi tối có thể nhiều thêm vài lần.”
“Đang đi học đấy.” Tô Nịnh Nịnh trừng mắt với anh: “Anh đừng có nói chuyện!”
Trước đây bị giáo viên quản giáo khắp nơi, Tô Nịnh Nịnh đi học đặc biệt nghiêm túc ngoan ngoãn, ngay cả cử động cũng không dám cử động nhiều, đừng nói đi học nói chuyện, làm ầm ĩ gì đó.
Cứ vậy qua một lát sau.
Tô Nịnh Nịnh bị anh nắm khó chịu, miễn cưỡng giật giật ngón tay trong lòng bàn tay anh.
“Đau muốn chết, buông em ra.” Tô Nịnh Nịnh nhỏ giọng nói: “Anh mà không bỏ ra em sẽ giận anh!” Tô Nịnh Nịnh xụ mặt, bày tỏ sự tức giận: “Giận thật đấy!”
“Cho nên nãy giờ em không giận anh?” Bùi Cận vẫn không buông tay, cúi đầu đối mắt với Tô Nịnh Nịnh.
Từ lúc ra cửa sáng nay đã bắt đầu không để ý đến anh, âm dương quái khí xụ mặt không vui.
“Không, cũng giận.” Tô Nịnh Nịnh nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh: “Giận càng thêm giận, rất nghiêm trọng đấy.”
“Bạn học này, mời em trả lời câu hỏi này.” Giọng giảng viên đột nhiên truyền đến vô cùng rõ ràng, trong phòng học yên ắng lạ thường.
Những người xung quanh đều nhìn sang phía Tô Nịnh Nịnh.
Tô Nịnh Nịnh khựng lại, tim đột nhiên đập nhanh. Ánh mắt cực kỳ gian nan nhìn lên bục giảng, vừa lúc đối mắt với giảng viên.
“Không sai, chính là chị.” Giảng viên gật đầu, ý bảo cô đứng lên, trả lời câu hỏi.
Trên giao diện PPT hiển thị một câu hỏi, kế đó là dấu chấm hỏi thật lớn.
Vừa rồi căn bản Tô Nịnh Nịnh không nghe gì cả, cũng không hiểu nó có ý gì. Cô chỉ đành cúi đầu lật sách, nhìn sang Sơ Lục, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Ở đâu?”
Sơ Lục lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: “Không có trong sách.”
“Bạn học, mời em trả lời.” Giảng viên lại nói thêm một câu.
Thấy Tô Nịnh Nịnh đứng không nhúc nhích, cũng không trả lời, giảng viên ra vẻ quả nhiên là như thế, sắc mặt lập tức lạnh đi.
“Nơi này là lớp học, là chỗ để học tập, không phải chỗ để mấy anh chị ve vãn tán tỉnh nhau.”
Từ lúc bắt đầu lên lớp, giảng viên đã chú ý đến họ.
Sinh viên khác không nghe giảng bài, ít nhất vẫn yên lặng, không quấy rầy cô ta lên lớp, nhưng động tĩnh bên này, thật sự khiến người ta không muốn chú ý cũng khó.
Vì thế mới kêu cô đứng dậy trả lời câu hỏi, quả nhiên là không trả lời được.
“Vậy bạn học bên cạnh.” Đôi mắt giảng viên nhìn về phía Bùi Cận, nói: “Anh đứng lên trả lời xem.”
Tô Nịnh Nịnh cụp mắt, lén nhìn Bùi Cận bên cạnh đứng lên.
Cô lập tức cảm giác mặt mũi mình sắp mất hết.
“Câu hỏi này bị sai, không có đáp án.” Gương mặt Bùi Cận bình thản, trả lời.
“Không phải đây là giáo sư Bùi sao?” Trong phòng học có nữ sinh kinh ngạc nói một câu.
Cô ta vừa nói như vậy, ánh mắt mọi người đều hướng về Bùi Cận.
Chẳng qua Bùi Cận chỉ mở vài buổi toạ đàm mà thôi, thời gian còn lại, sẽ không lộ diện ở trường, mà trong lớp này vẫn là học sinh năm nhất, chưa thấy anh được mấy lần. Có điều do bề ngoài gây ấn tượng mạnh, thế nên mới khiến người ta nhớ lâu.
Nữ sinh kia là một ví dụ.
Đừng nói tham gia toạ đàm một lần, dù chỉ gặp sơ qua cũng có thể nhớ rõ ràng mặt anh, đó là gương mặt khiến người ta không thể quên được.
“Sao giáo sư Bùi lại đến đây? Là đến nghe giảng sao?”
Có nữ sinh nhìn chằm chằm anh, đôi mắt sáng long lanh, vô cùng kích động, ánh mắt cứ cố định một chỗ, không chịu rời đi.
Đây là lần đầu nhìn gần như vậy… Có thể nhìn anh nhiều thêm vài lần, sau này sẽ không còn cơ hội vậy nữa.
Mà lúc này, trên bục, giảng viên cũng đang ngây ngẩn cả người.
Cô ta là giảng viên mới đến học viện Kinh tế vào học kỳ này, chưa hiểu tình hình cụ thể ở học viện lắm.
Nhưng Bùi Cận này… Cô ta vẫn biết…
Giác sư khách mời của học viện, nghe nói còn là “kim chủ” phía sau học viện.
Chỉ là chưa từng gặp, không biết trông như thế nào.
Nếu thật sự anh đang ở lớp học… Ai biết rốt cuộc là tình huống thế nào…
Giảng viên cắn chặt răng, đang định nói, để hai người họ ngồi xuống, coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Nhưng lúc này, có người cả gan lên tiếng, nói thật lớn: “Nếu câu hỏi này là sai, vậy giáo sư Bùi có thể sửa lại cho cả lớp không ạ?”
Người nói chuyện là một nữ sinh lớp một, có tiếng lớn mật, thích nói tay đôi với giảng viên. Ngày hôm qua chuyện yêu cầu chuyển ký túc xá, cũng là cô ta nói ra đầu tiên.
“Đúng vậy.” Cô ta vừa dứt lời, sau đó lập tức có người phụ họa.
Bùi Cận lắc đầu, nhìn Tô Nịnh Nịnh, nói: “Tôi không rảnh. Bạn gái tôi đang giận, phải dỗ cô ấy.” Nói xong, anh gật đầu với giảng viên trên bục giảng, kéo Tô Nịnh Nịnh ngồi xuống.
Không khí trong phòng học đình trệ một lát, tất cả mọi người đều khiếp sợ nuốt nước miếng, do nhiều người nên âm thanh có vẻ hết sức rõ ràng.
Giống như một quả lưu đạn, bỗng nhiên nổ tung, khói lửa nổi lên bốn phía.
Tin tức siêu lớn!
Bạn gái Bùi Cận là bạn học của họ, hơn nữa còn là Tô Nịnh Nịnh vốn rất nổi tiếng.
Thế này quá là chấn động rồi! Nói thế nào cũng khiến người ta khó mà tin được.
“Không có gì mà bàn tán, ngồi lại đàng hoàng, nghiêm túc nghe giảng.” Giọng Bùi Cận lớn hơn một chút, lạnh lẽo, là nói cho cả lớp nghe.
Nghiêm túc nghe giảng hết đi, đừng quấy rầy anh dỗ bạn gái.
Giảng viên hồi hồn lại nhanh nhất, khụ một tiếng, lại gõ bàn, nghiêm túc nói: “Được rồi, chúng ta chuyển sang nội dung tiếp theo.”
Các bạn học quay lại, nhưng vẫn không nhịn được mà châu đầu ghé tai.
Giảng viên trên bục hô lớn vài lần, rốt cuộc cũng yên ắng lại.
Bên này Tô Nịnh Nịnh ngồi xuống, lấy tay che trán, mím môi, nhắm mắt lại, không dám mở ra.
Xong rồi, lần này mặt mũi của cô hoàn toàn mất hết.