• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, mặt trời mới ló rạng.

Tô Bạch tự rót cho mình một ly trà, nhìn thoáng qua người nào đó đang đứng ngồi không yên phía đối diện, buồn ngủ chớp mắt mấy cái, vì chuyện vết thương trên người mà gần đây hắn thường xuyên phải uống thuốc, cho nên rất dễ buồn ngủ.

Nhạc Linh Nhi trông mong nhìn ra cửa, bất an hỏi: “Sư huynh, hôm nay Mộ sư đệ sẽ tới đây chứ?”

Cô nương, vấn đề này cô đã hỏi ta bảy lần liên tục rồi đó, Tô Bạch giả bộ không nghe thấy.

“Sư huynh!” Tiểu sư muội bất mãn.

“Khẳng định sẽ tới.” Tô Bạch trả lời có lệ.

“Vết sẹo trên mặt muội nhìn không rõ đúng không, ai nha, sớm biết vậy đã uống thuốc nhiều hơn, cũng không biết Mộ sư đệ có ghét khuôn mặt của muội hay không nữa.” Nhạc Linh Nhi nhỏ giọng than thở.

Yên tâm đi, y sẽ không ghét khuôn mặt của ngươi đâu, y ghét chính là ngươi đó!

Một lát sau, Mộ Thanh Giác đến. Vừa nhìn thấy y, Nhạc Linh Nhi lập tức bật chế độ thẹn thùng lên, ẩn ý đưa tình nói: “Mộ sư đệ, ngươi đến rồi hả?”

Trong mắt Mộ Thanh Giác chợt lóe hàn quang, cả Nhạc Linh Nhi đang cụp mắt lẫn Tô Bạch đang thất thần đều không cảm giác được, y cười nhẹ nói: “Chào sư tỷ.” Sau đó lấy tư thái vô cùng tự nhiên, vô cùng thân thiết ngồi xuống cạnh Tô Bạch, quay đầu nhíu mày nhìn hắn: “Sao sắc mặt lại kém như vậy?”

Mịa, ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta nữa! Tô Bạch oán thầm, nếu không phải cô vợ nhỏ nhà ngươi mới sáng sớm đã quấy rối giấc ngủ của người khác, bám dai như đỉa luôn mồm hỏi ‘Mộ sư đệ sẽ tới chứ sẽ tới chứ thật sự sẽ tới chứ’ thì sắc mặt của ta có thể kém như vậy sao?

Cảm giác được ai oán trong mắt hắn, Mộ Thanh Giác giận chó đánh mèo trừng mắt nhìn Nhạc Linh Nhi một cái. Tiểu sư muội đang nửa cúi đầu giữ tạo hình e ấp, căn bản không thấy, nghe nói động tác này sẽ khiến người ta thoạt nhìn càng thêm nhỏ bé, càng thêm xinh đẹp, không biết có thật hay không nữa?

Nhìn Nhạc Linh Nhi rõ ràng đang làm dáng giả tạo, Mộ Thanh Giác có chút buồn rầu, Điền Doanh Doanh và Hà Thanh ở ngoại viện có phòng thủ lỏng lẻo, lại là những đệ tử bình thường không gây chú ý, nếu thật sự xảy ra chuyện gì cũng không ai để ý nhiều. Nhưng Nhạc Linh Nhi thì khác, nếu không cẩn thận thì sẽ bị Minh Tịnh chân nhân tìm ra manh mối, chỉ sợ đến lúc đó sư huynh sẽ có khúc mắc với ta.

Nhạc Linh Nhi không biết tâm tư Mộ Thanh Giác, cảm nhận được ánh mắt đánh giá của y thì đáy lòng rung động, có chút kích động nói: “Mộ sư đệ, sau đêm từ biệt ấy ta vẫn luôn lo lắng cho ngươi, may mà ngươi không sao cả, nếu không ta…” Nói xong mặt liền hồng hồng, trộm liếc nhìn nam chính một cái, sau đó lại e thẹn cúi đầu nhìn mặt đất.

Mộ Thanh Giác không mảy may phản ứng, lạnh nhạt nói: “Cám ơn sư tỷ đã quan tâm, ta không sao.”

“Trong Bách Thảo Viên của Từ sư thúc mới có thêm vào cây linh thảo quý báu, nghe nói khi nó nở hoa thì vô cùng xinh đẹp, Mộ sư đệ, ngươi…”

“Ta không rảnh.” Không đợi nàng ta nói xong, Mộ Thanh Giác đã lạnh lùng cắt ngang.

Bị mất mặt, Nhạc Linh Nhi cắn môi, không biết nên tiếp tục cuộc đối thoại như thế nào, đành phải nhìn về phía Tô Bạch xin giúp đỡ. Mịa, hai người các ngươi tán tỉnh nhau thì liên quan quái gì tới ta, ta mới không thèm dây vào, đáy lòng Tô Bạch nhàn nhạt ai oán, không vui mà xoay đầu qua chỗ khác, à, ta không thấy, không thấy gì hết trơn.

Nhạc Linh Nhi buồn bực, ngồi im lặng như đang dỗi, cuối cùng Tô Bạch vẫn không nhìn nổi, gạt nàng ta: “Mộ sư đệ đang bị thương, chờ thân thể y hồi phục rồi nói sau.”

Bất mãn gật gật đầu, Nhạc Linh Nhi ngồi thêm một lát, thấy Mộ Thanh Giác không muốn nhiều lời với nàng mới bất dắc dĩ rời đi.

Nàng ta vừa đi, Tô Bạch liền nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng thân mình, ngồi phịch xuống ghế, mịa, trước mặt người khác cứ phải hold hình tượng, mỗi lời nói mỗi cử chỉ đều phải lãnh diễm cao quý, rõ ràng chỉ cách cái ghế dựa có một khoảng bé tí lại không thể lết mông ngồi vào, quả thực đúng là khổ hình. Về phần Mộ Thanh Giác, trong khoảng thời gian hai người ở đáy vực, có bộ dạng gì của hắn mà nam chính chưa thấy nữa, Tô Bạch cũng không còn gì phải phòng bị.

Mộ Thanh Giác đương nhiên đã nhận ra điểm khác biệt này, đáy lòng cũng đặc biệt vui vẻ vì sự đối xử đặc biệt của hắn với mình, nắm lấy bàn tay Tô Bạch, tới khi cảm thấy hàn khí xâm nhập vào cơ thể hắn đã từ từ tiêu tán mới yên tâm, lại dùng phương thức nói chuyện phiếm để truyền đạt lại công pháp tâm quyết trong trí nhớ truyền thừa cho hắn. Tô Bạch biết y cố ý chỉ dạy cho mình liền nghiêm túc lắng nghe.

Nhờ tác dụng của thuộc tính linh căn mà Tô Bạch rất có thiên phú trong phương diện luyện đan. Mộ Thanh Giác khắc hết những bí pháp về luyện đan trong đầu mình vào ngọc giản đưa cho hắn, dù sao luyện đan tốt cũng rất có lợi cho tu vi.

Thời gian dạy học vui vẻ lẳng lặng trôi qua, nghe giảng giải xong, Tô Bạch đột nhiên rất muốn chết mà nói ra một câu, “Kì quái, nhiều ngày nay sao không thấy Hà Thanh sư muội nhỉ?”

Trong tay Mộ Thanh Giác đang cầm một bộ ngọc giản, nghe vậy thì động tác lập tức cứng đờ, cười như không cười nhìn hắn, “Sao vậy, huynh nhớ nàng ta?”

Mặt già của Tô Bạch đỏ lên, vịt chết còn mạnh miệng, “Không phải ta… Là Đào Bảo…” Mộ Thanh Giác gật gật đầu, còn trong lòng y có tin hay không thì chẳng ai biết được.

Ngoại viện, Quan Tuyết Các.

Trước gương đồng, thiếu nữ tươi sáng mang khuôn mặt trái xoan với đôi mắt phượng đang chải đầu, lược gỗ chậm rãi chảy theo suối tóc đen của nàng, vài sợi tóc rụng quấn quanh.

Thiếu nữ uể oải ngáp một cái, hai mắt rưng rưng ngập nước làm tầm mắt mơ hồ, cũng làm mơ hồ cả hình ảnh hai má tái nhợt của thiếu nữ trong gương. Nàng lắc đầu, hạ chiếc lược xuống nhìn, lẩm bẩm: “Thật là kỳ quái, sao dạo này lại rụng nhiều tóc vậy nhỉ?”

Lại chải thêm vài lượt nữa, thiếu nữ suýt chút thì ngủ gật, “Lại nói, mấy ngày nay A Thanh thật có tinh thần ha…” Nói xong liền nở nụ cười, “… giống như một con thú nhỏ vậy, cả ngày không chịu ngồi yên.” Xoa xoa trán, lấy son thoa lên khuôn mặt gầy yếu, cũng che lấp dấu vết màu đen như có như không ở giữa mi tâm.

Mộ Thanh Giác theo thường lệ ở Túy Mặc Cư tới tận buổi tối mới đứng dậy, đang lúc Tô Bạch nghĩ y sắp về Thúy Thực Uyển như mấy ngày trước thì Mộ Thanh Giác đột nhiên cười, kéo hắn đứng dậy theo, “Nếu sư huynh nhớ Hà Thanh sư muội như vậy thì chúng ta đi thăm nàng ta được không?”

Tô Bạch nghi hoặc, nam chính quan tâm tới Hà Thanh sư muội từ khi nào vậy, không phải y chướng mắt nhất chính là kiểu con gái mềm mại nhu nhược như hoa nhỏ này hay sao. Mộ Thanh Giác ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Không phải huynh muốn thăm nàng ta ư?”

Cảm thấy tâm tư của bản thân bị nhìn thấu, Tô Bạch ngượng ngùng vội ho một tiếng, gật đầu: “Vậy thì đi thôi.”

Mộ Thanh Giác bước từng bước phía sau, nhìn bóng dáng hắn mà cong môi cười, nếu huynh nhìn thấy cái bộ dạng kia của Hà Thanh thì huynh còn thích ả nữa không? Không biết tới lúc đó huynh sẽ có phản ứng gì đây? Thật là xin lỗi, sư huynh của ta, ta không đành lòng làm huynh bị tổn thương, nhưng điều kiện tiên quyết phải là huynh ngoan ngoãn ở bên ta, nếu không ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Tô Bạch đi phía trước không hiểu sao rùng mình một cái, rụt rụt cổ, cứ cảm thấy mình vừa cảm nhận được ác ý tràn ngập từ đâu đó.

Hai người đều không ngự kiếm mà dùng ‘Khinh thân quyết’ vừa đi vừa tán gẫu hướng về phía Quan Tuyết Các.

Bên trong Quan Tuyết Các yên tĩnh dị thường, hai người gõ cửa nửa ngày mới thấy Điền Doanh Doanh vừa đi ra vừa ngáp, hơn nữa còn mang bộ dạng tóc tai tán loạn chưa trang điểm phấn son, rõ ràng là đang ngủ thì bị đánh thức. Tô Bạch 囧 một chút, cảm thấy thất lễ, có điều nhìn sắc trời còn chưa tối đen mà, em gái này sao ngủ sớm dữ vậy.

Tô Bạch lúng túng nói: “Không ngờ Điền sư muội đã đi ngủ, là chúng ta lỗ mãng, xin lỗi.”

Điền Doanh Doanh đã nhiều ngày không hiểu sao lại rất thích ngủ, hơn nữa tâm tình phiền muộn lo âu, đầu vừa đặt lên gối đã bị người ta đánh thức nên sắc mặt có chút khó coi, có điều vẫn chưa hồ đồ, biết thân phận của Tô Bạch liền gắng nâng tinh thần ứng phó: “Sư huynh không cần để ý, nhiều ngày nay thân thể muội không được khỏe nên mới ngủ sớm như vậy, sư huynh căn bản không biết, sao có thể nói là lỗ mãng được.”

Nói đến đây Tô Bạch cũng nhân tiện tỏ vẻ quan tâm một chút, “Thân thể Điền sư muội không khỏe sao? Chỗ ta không thiếu đan dược, nếu ngươi cần thì có thể lấy trước mấy viên về dùng.”

Nghe vậy ý cười trên mặt Điền Doanh Doanh mới tăng thêm ba phần nhiệt độ, “Đa tạ sư huynh, đúng rồi, sư huynh đến tìm A Thanh đúng không?”

Tô Bạch nghe vậy thì càng lúng túng, chỉ sợ câu tiếp theo của nàng chính là ‘A Thanh cũng ngủ rồi’, may mà Điền Doanh Doanh không nói vậy, “Nói ra cũng thật kì quái, nhỏ kia thường rất im lặng, gần đây lại không biết bị cái gì mà ngày nào cũng tràn đầy tinh lực, từ sáng tới tối đều chạy ra ngoài, phỏng chừng nếu không phải ở Bách Thảo Viên thì là đang luyện võ rồi. Nếu sư huynh có việc thì để muội truyền lời cho nàng, hay là để khi nào nàng trở về thì bảo nàng đi tìm huynh nhé?”

Tô Bạch nào dám bảo Hà Thanh tới tìm mình, nghe ý của Điền Doanh Doanh thì cũng không biết bao giờ nàng mới về, nếu để người khác biết Hà Thanh hơn nửa đêm còn tới chỗ hắn thì thật sự là dù hắn có trăm cái miệng cũng khó giải thích.

“Nếu đã vậy thì sư muội cứ nghỉ ngơi đi, chúng ta đi trước.” Tô Bạch đơn giản ứng phó mấy câu, chỉ hy vọng thoát thân sớm một chút.

Điền Doanh Doanh kỳ thực đang rất buồn ngủ, chẳng qua là cố chống đỡ một lát, nghe hắn nói vậy thì đương nhiên cầu còn không được, “Sư huynh đi thong thả.” Xoay người về phòng.

Quay đầu lại thấy nam chính đang đứng một bên nhìn hắn trêu tức, “Sư huynh, có muốn tìm Hà Thanh sư muội nữa không? Hay là chúng ta tới Bách Thảo Viên thử xem nhé?”

Khụ, Tô Bạch mặt dày mày dạn giả bộ không nghe thấy, vùi đầu đi ra ngoài. Mộ Thanh Giác không tiếng động tiến lên, nắm tay hắn kéo đi một hướng khác, Tô Bạch cẩn thận phân biệt, đúng là đường đi tới Bách Thảo Viên, tránh mấy lần không được liền ỡm ờ đi theo y. Đang trên đường đi, đột nhiên nghe thấy chỗ sau bụi cây truyền ra mấy thanh âm rất không phù hợp.

Hai mắt Tô Bạch giống như vừa được sạc đầy điện, ‘vèo’ một cái phát sáng, tên tiểu nhân đáng khinh trong nội tâm hưng phấn như cắt tiết gà, mịa, đây là tên khốn to gan lớn mật nào vậy nha, không biết gần đây kiểm tra rất nghiêm ngặt, không cho viết mấy chỗ có H hay sao, ngươi làm vậy không phải gây khó dễ cho tác giả hay sao, thật là rất không nên nha, nhất định phải phê bình giáo dục.

Vì thế, Tô Bạch dừng bước, nhìn hai mắt nam chính cũng đang sáng lên, liền làm ra bộ dạng vô cùng đau đớn yêu nước thương dân, thở dài nói: “Thói đời ngày nay, lòng người thay đổi.”

Đôi mắt nam chính tỏa sáng lấp lánh, nhìn hắn chăm chú không chớp mắt. Tô Bạch không hiểu sao lại cảm thấy cúc hoa thít chặt, đầu óc chuyển chuyển, đột nhiên giơ tay xoay đầu nam chính qua, chú em, anh biết là kỳ thực chú rất muốn xem, anh biết mà, anh cũng đã từng trải qua thời dậy thì rồi, cho nên chú không cần phải mang cái bộ dạng rõ ràng là tò mò muốn chết mà còn giả bình tĩnh nhìn anh đâu, hai mắt sáng lòe lòe của chú đã bán đứng chú rồi có biết không hả!

Tình hình chiến đấu của hai người trong bụi cỏ rõ ràng đang đến hồi gay cấn, cái âm thanh kia mà để cho các bạn nhỏ nghe thấy thì chắc chắn là không chịu nổi, hơn nữa Tô Bạch dám dùng phần thân thể từ cổ trở xuống của mình ra đánh cược, hai người kia rõ ràng đã không chỉ dùng mỗi phần từ cổ trở lên nữa, má ơi, khẳng định đã dùng hết phần từ cổ trở xuống rồi!

Ngại có nam chính đứng đây nên Tô Bạch tốt xấu cũng không quá đáng khinh, chỉ mang chính khí đầy mặt nâng hai tay giữ đầu nam chính đứng tại chỗ. Nam chính chẳng hiểu gì cũng không phản kháng, vì vậy hai tên rình trộm liền giữ nguyên cái tư thế vừa nhìn đã khiến người ta đau trứng này mà hưng trí bừng bừng bắt đầu ‘tiết học giáo dục sinh lý’.

Nữ nhân trong bụi cỏ mơ mơ hồ hồ kêu ra một cái tên, Tô Bạch nghe không rõ, đáy lòng còn ngốc ngốc nghĩ, tên gian phu này có tên phát âm giống mình nhỉ, không biết là vị sư đệ nào ta? Lại nói, giọng cô bé kia hình như cũng quen ghê.

Nghe đến đó, trên mặt Mộ Thanh Giác hiện ra một nụ cười quỷ dị.

~

Aki: Thế là đã đi đc nửa chặng đường rùi, thiệt vui nha~~~ ^3^~

_________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK