Trên chiếc giường nhỏ, Lam Thư Dung như cũ tìm đến lồng ngực Phạm Thanh Khê cọ cọ. Người kia không có động đậy, có lẽ là do quá mệt sau một hồi bị nàng giày vò.
Vốn ban đầu nàng không định cùng cô phát sinh chuyện gì, nhưng mà hình như nụ hôn kia có ma lực, không riêng gì Lam Thư Dung mà đến cả Phạm Thanh Khê cũng phải trầm mê.
Cả hai đều biết rõ, Lam Thư Dung không có say rượu, Phạm Thanh Khê cũng không muốn chứng minh chuyện gì. Hết thảy là do tôi tình cô nguyện, ngọn lửa cứ như vậy mà bốc cháy.
Trong đêm tối, mùi hương tuyết tùng cùng hoa hồng hòa quyện vào nhau, Lam Thư Dung đem bàn tay giấu vào trong lớp áo mỏng manh của cô, sau đó lại dùng ngón tay vẽ một hình tròn.
"Phạm Thanh Khê, cô mỗi ngày đều phải nhớ tôi, có biết không."
Có lẽ cơn thủy triều vẫn chưa rút hẳn nên khắp nơi trên cơ thể của cô vẫn còn rất mẫn cảm, bàn tay Lam Thư Dung chạm đến đâu thì nơi đó giống như run lên một cái.
Rốt cuộc cô vẫn là đưa tay giữ lại bàn tay không nghe lời kia, giọng nói hơi khàn khàn: "Được."
"Ngủ đi."
Lam Thư Dung cong môi, khẽ đáp một tiếng ừm rồi từ từ nhắm mắt lại.
...
Địa điểm chính để quay phim Song Nhạn là ở Chiêm Thành, một thành phố năng động với nhiều phim trường chất lượng. Ngoài ra sẽ có vài cảnh quay ở nước ngoài cùng với Cổ Thành. Cổ Thành là một thành phố cổ vẫn còn giữ được rất nhiều nét xưa, vừa hay phù hợp với bối cảnh xã hội những năm 2000. Lam Thư Dung không có cảnh quay ở đó, hai nơi nàng cần đến chỉ có Chiêm Thành và Miến Điện.
Phạm Thanh Khê biết được lịch trình của nàng nên vừa ngủ dậy đã đề nghị đưa nàng trở lại nội ô Lạc Dương, không cần phiền Tiểu Linh đến đón. Lam Thư Dung cầu còn không được, trực tiếp đồng ý.
Đêm qua phát sinh chuyện như vậy nên họ ngủ rất muộn, đâu đó gần sáng hơi thở mới đều đều. Thế nên bây giờ trên gương mặt nàng không tránh khỏi một ít quầng thâm. Lam Thư Dung dự định lát nữa lên xe sẽ chỉnh trang lại, còn bây giờ cũng không cần thiết.
Phạm Thanh Khê thay quần áo xong, định mở cửa phòng thì bị nàng ngăn lại: "Phạm Thanh Khê, có phải cô quên gì rồi không?"
Phạm Thanh Khê lập tức ngây ra, cũng không biết nàng đang ám chỉ tới chuyện gì. Lam Thư Dung có hơi bất mãn bĩu môi, sau đó xua tay.
"Không có gì, ra ngoài thôi."
Đường Lan đến bây giờ mới biết tối hôm qua Phạm Thanh Khê có trở về, bà quở trách mấy câu rồi kéo hai người vào ăn sáng.
Ăn sáng xong Lam Thư Dung được Phạm Thanh Khê đưa về nội thành, trực tiếp dừng ở Hỷ Tinh Phong Lạc.
Lâm Tiểu Linh đã đợi sẵn, vừa nhìn thấy Lam Thư Dung cô nàng liền đưa tay vẫy vẫy: "Chị Dung mau lên xe, sắp trễ rồi."
"Em vội cái gì ah, không phải 11 giờ mới bay sao, bây giờ mới 8 giờ."
Lâm Tiểu Linh gãi gãi đầu: "Lâu rồi mới đi đóng phim cùng chị, em có chút hào hứng ah."
Lam Thư Dung cong môi: "Em đó, đợi chị một lát."
Nàng đến gần chỗ Phạm Thanh Khê, ánh mắt dán lên chiếc cần cổ xinh đẹp, trong mắt có chút ý cười: "Phạm Thanh Khê, vậy tôi đi đây. Đừng quên chuyện tối qua ah."
Không nhắc thì thôi, nhắc đến lỗ tai Phạm Thanh Khê lại nhanh chóng đỏ lên. Cô hơi gật đầu, âm thanh đáp lại cũng rất nhỏ: "Được."
Chờ đến khi nàng đi rồi, cô liền trở lại văn phòng Tổng giám đốc. Mạnh Nguyệt Chi ôm theo một xấp tài liệu dày cộm theo tới, sau đó trình bày một lượt lịch trình hôm nay.
Nói xong, Mạnh Nguyệt Chi vẫn là không nhịn được lên tiếng hỏi: "Phạm tổng, cổ cô bị sao vậy?"
Phạm Thanh Khê có hơi giật mình, cô dừng một lát rồi giống như nhớ ra chuyện gì đó, ánh mắt cô khẽ đảo, giọng nói cũng hơi mất tự nhiên.
"Chỉ là bị muỗi cắn."
"Vậy có cần tôi chuẩn bị ít thuốc mỡ không?"
Cô lắc đầu: "Không cần."
Mạnh Nguyệt Chi nghe vậy cũng không nói nữa, trở về vị trí tiếp tục công việc.
Sau khi cánh cửa khép lại, Phạm Thanh Khê vẫn là có chút lúng túng đưa tay lên sờ qua vị trí kia. Đây là đêm qua Lam Thư Dung để lại, nàng còn nói đây là ấn ký của riêng mình, không cho phép cô che đi.
Ban đầu cô cũng không quan tâm lắm nhưng mà bây giờ bị Mạnh Nguyệt Chi hỏi như vậy không khỏi có chút ngượng ngùng.
Cô lấy điện thoại ra, gửi cho nàng cái tin nhắn: [Khi nào đến nơi báo tôi.]
...
Đây không phải lần đầu tiên Lam Thư Dung đến Chiêm Thành, bởi vì nơi đây là một địa điểm quay phim quen thuộc. Ai làm diễn viên đều ít nhất một lần từng đến đây.
Đi cùng nàng không chỉ có Lâm Tiểu Linh mà còn có Đàm Nhiên. Bộ phim lần này Hỷ Tinh Phong Lạc cũng có đầu tư, thân vừa là người đại diện của Lam Thư Dung vừa là nhân viên kỳ cựu của Hỷ Tinh Phong Lạc, cô đương nhiên phải đến chào hỏi và ủy thác một chút.
Quách Tử Du cũng thực sự rất chịu chi, khách sạn là chọn cái tốt nhất ở Chiêm Thành, xe đưa đón cũng thực sự rất thoải mái. Lâm Tiểu Linh xém nữa là ngủ quên, cuối cùng vẫn là nhờ Lam Thư Dung gọi dậy.
Đàm Nhiên lên tiếng quở trách: "Em đó, ở chỗ này chăm sóc Thư Dung cho tốt, đừng có suốt ngày ăn với ngủ."
Lâm Tiểu Linh chu môi: "Em biết rồi, chỉ tại chiếc xe này êm quá thôi."
Đàm Nhiên lại liếc cô nàng một cái: "Đi nhận phòng đi."
Khách sạn đã được đoàn làm phim bao toàn bộ, bên ngoài bảo mật rất nghiêm ngặt, cũng không lo phóng viên sẽ lọt vào.
Lam Thư Dung ngồi ở sô pha chờ đợi, qua một lát thì Bạch Mộng cũng đến. So với Lam Thư Dung, đoàn đội của Bạch Mộng còn hoành tráng hơn nhiều. Cô ta có hẳn hai trợ lý, một chuyên gia trang điểm, một thợ chụp hình riêng, chưa kể đến người đại diện và mấy người khác nữa.
Vừa nhìn thấy Lam Thư Dung, cô ta liền lễ phép gật đầu: "Chị Dung, chị Đàm."
Lam Thư Dung gật đầu xem như đáp lại. Đối với người trước mặt này nàng cũng chưa tiếp xúc quá nhiều, tốt nhất là vẫn nên từ từ tìm hiểu.
Người đại diện của Bạch Mộng là Viên Vu Đình cùng Đàm Nhiên có quen biết, hai người đang cùng nhau nói mấy câu khách sáo, nàng cũng không quá quan tâm. Cái nàng quan tâm chính là tin nhắn của Phạm Thanh Khê.
Lúc nãy khi vừa xuống máy bay nàng đã chụp ảnh gửi cho cô, nhưng mà cho đến hiện tại cô vẫn chưa trả lời. Nàng chờ đến có chút sốt ruột.
Đêm qua phát sinh chuyện như vậy nhưng ngẫm lại lại giống như một giấc mơ. Hai người vẫn không ai nói với ai lời nào, ngầm đem nó quy chụp thành chuyện của người trưởng thành, không nên quá để ở trong lòng.
Nhưng mà nàng rõ ràng không muốn như vậy, nàng rất muốn chịu trách nhiệm, rất muốn cùng cô xác định mối quan hệ, rất muốn cùng cô ngọt ngào ân ái.
Chỉ là hình như vẫn chưa phải lúc.
Nghĩ đến đây, Lam Thư Dung lại thở dài một cái.
"Chị Dung, xong rồi, chúng ta đi thôi."
"Ừm."
Nàng đi được mấy bước thì Bạch Mộng cũng theo tới: "Chị Dung, đi cùng đi, vừa hay chúng ta ở đối diện nhau."
Lam Thư Dung không có nói được hay không, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là tốc độ có hơi chậm hơn một chút.
"Lúc nãy em có gặp đạo diễn Quách ở ngoài kia, cô ấy có nói buổi tối chúng ta cùng nhau ăn tiệc, trao đổi một chút về kịch bản. Chị Dung nhớ đến nha."
Lam Thư Dung hơi cong môi: "Được thôi."
Đến tầng cao nhất, mỗi người về một phòng. Lâm Tiểu Linh không ở tầng này nhưng vẫn vào cùng để giúp nàng thu xếp đồ đạc. Đương nhiên Đàm Nhiên cũng đến.
"Thư Dung, đến chị nói cái này."
Lam Thư Dung ngồi xuống sô pha màu trắng, chất liệu rất thoải mái, nàng lười biếng mà dựa vào, giống như một chú mèo không xương.
"Em đoán chị muốn nói thái độ của em với Bạch Mộng đúng không?"
"À, còn có Phương Tử."
Đàm Nhiên gật đầu một cái: "Xem như em thông minh. Dù sao lần này cũng là cùng nhau hợp tác, tạm thời làm bạn, không thể làm kẻ thù. Tất cả đều phải vì mục đích chung."
Lam Thư Dung đung đưa cái chân, đôi mắt nhắm nghiền: "Em biết rồi, nếu không ai đến kiếm chuyện với em, em hứa sẽ sống hòa thuận."
Nàng cũng không muốn gây ra phiền phức rồi hại Phạm Thanh Khê phải nhọc lòng giải quyết. Thời gian qua cô đã đủ vất vả rồi, đêm qua nàng sờ thử, còn gầy như vậy.
Đàm Nhiên thấy nàng chấp nhận dễ dàng như vậy thì có chút hoài nghi: "Sao hôm nay em lại ngoan ngoãn như vậy? Thật không giống em thường ngày."
Lâm Tiểu Linh còn bổ sung: "Nói chuyện cũng dịu dàng hơn nữa ah."
Lam Thư Dung nghe đến đây thì liền xù lông: "Bình thường chị không dịu dàng sao?"
Tiểu Linh vội sửa lời: "Không có ah, chỉ là bây giờ càng dịu dàng hơn."
"Nói vậy còn nghe được."
Đàm Nhiên trở người, ngồi thẳng dậy: "Phải rồi, bên phía chương trình Chúng Tôi Là Lữ Khách nhờ em quay một clip tuyên truyền. Nếu tiện thì lát nữa quay luôn. Không cần phải quá cầu kỳ."
Lam Thư Dung nhìn nhìn trang phục của mình rồi mới nói: "Em đi chỉnh trang lại một chút."
"Được rồi, nhanh một chút."