Không chỉ thế, cô còn thu được những lợi ích lớn lao, đó chính là các em học sinh của cô.
Học sinh trong lớp đều rất nhớ Lâm Cẩm Vân, hôm nay vừa lên lớp liền hỏi cô sao lại xin nghỉ lâu như vậy, có phải bị bệnh rồi không. Thậm chí Lâm Mộng Lôi còn mang cho cô một bình hoa trồng trong nhà, trộm nhét phía dưới bục giảng, lại để thêm tờ giấy nhắc cô nhớ phải mang về.
Sự nhiệt tình của bọn nhỏ đã xua tan đi khói mù mấy ngày qua, Lâm Cẩm Vân cảm thấy mình tỉnh táo hơn nhiều, làm việc cũng hăng hái hơn.
Giữa trưa tan tầm cô trở lại ký túc xá, phát hiện Tưởng Lan quả nhiên không có ở nhà, nhưng vẫn cảm thấy không sao, dù gì tối nay cũng được gặp.
Cô đặt bình hoa của Lâm Mộng Lôi ở vị trí dễ thấy nhất cạnh bếp, nghĩ đến buổi chiều sau khi Tưởng Lan trở về nhìn thấy bình hoa lớn này sẽ kinh ngạc ra sao, lại tự nghĩ ra kịch bản trong đầu, nghĩ đến buổi tối nên kể lại chuyện học sinh kính yêu mình thế nào cho vừa cường điệu mà lại không khoe khoang.
Cả buổi trưa cô đều nghĩ đến chuyện đó, lòng đầy hi vọng, buổi chiều làm việc cũng thuận buồm xuôi gió.
Thật vất vả chờ tới chạng vạng tan tầm, Lâm Cẩm Vân hưng phấn chạy về ký túc xá, vừa mở cửa ra lại thấy một màu tối om.
Cô hơi hụt hẫng, thu lại tươi cười, kéo đèn sáng rồi ra thùng giữ nhiệt dưới bếp nhỏ ban công.
Không thấy đồ ăn.
Trong lòng cô trỗi dậy dự cảm bất an, nhưng vẫn tự an ủi mình: Có lẽ do bận việc chăng?
Lâm Cẩm Vân an ủi mình xong, lại cầm hộp cơm đi nhà ăn mua đồ ăn cho hai người.
Cô sợ đồ ăn nguội nên cất phần của Tưởng Lan vào thùng giữ nhiệt, ăn cơm một mình xong liền ở ký túc xá chấm điểm phê bài, chờ Tưởng Lan trở về.
Nhưng chờ mãi đến 8 giờ, Tưởng Lan vẫn chưa trở về.
Lâm Cẩm Vân bắt đầu lo lắng, rốt cuộc không thể ngồi yên, liền mở ngăn kéo ra tìm danh bạ, tính xuống lầu gọi điện thoại cho đầu bếp Trương hỏi thăm một chút.
Lúc này, một loạt tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Cẩm Vân cười toe, vội xoay người đi mở cửa, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Cửa vừa mở ra, đứng ở cửa lại là Hồ Học Phạm.
Nụ cười đông cứng trên môi, cô hỏi, “Thầy Hồ?”
Hồ Học Phạm nhìn thấy mặt cô biến sắc, có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ đưa một phong thư rồi nói: “Cô giáo Lâm, đây là Tiểu Tưởng nhờ anh đưa lại cho cô.”
Lâm Cẩm Vân nhận phong thư, lúng túng hỏi: “Chị ấy đưa cho anh khi nào?”
“Sáng nay. Cô ấy đến phòng giáo viên tìm anh, dặn anh sau 8 giờ tối nay đưa lại cho cô.”
“......”
“Cô giáo Lâm?” Hồ Học Phạm thấy Lâm Cẩm Vân nắm phong thư bất động, hai mắt thất thần nhìn mình, liền đưa tay quơ quơ trước mắt cô, “Cô giáo Lâm? Cô không sao chứ?”
Lâm Cẩm Vân phục hồi tinh thần, kéo Hồ Học Phạm vội hỏi: “Thầy Hồ, anh có biết chị ấy đi đâu không? Chị ấy không nói gì khác với anh sao?”
Hồ Học Phạm thấy cô sốt ruột, liền đáp: “Không có, cô ấy cũng chỉ đưa phong thư này cho anh, không nói thêm gì cả. Cô giáo Lâm, cô thử đọc phong thư này xem, biết đâu cô ấy có nói trong thư?”
Lúc này Lâm Cẩm Vân mới nhớ đến phong thư trong tay, vội vàng xé bao thư, mở thư ra xem.
Thư chỉ có mỗi một tờ, cô lại đọc thật lâu, càng đọc càng cảm thấy chữ viết mơ hồ, càng đọc càng thấy không rõ nội dung, cuối cùng chỉ nhìn thấy nét chữ xinh đẹp dần vặn vẹo, biến hình.
Hồ Học Phạm nhìn thấy cô nước mắt lưng tròng mà sợ tới mức chân tay luống cuống, cuống quít hỏi cô: “Cô giáo Lâm, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Cẩm Vân ngẩng đầu, giọng run rẩy nói với anh: “Chị ấy đi rồi...”
“Đi rồi? Mà đi đâu?”
Lâm Cẩm Vân ngơ ngẩn lắc lắc đầu, xoay người đóng cửa lại.
Cô ngồi liệt phía sau cửa, dựa ván cửa lặng yên rơi nước mắt, lại nhặt lá thư lên:
Cẩm Vân, xin lỗi em, chị phải đi rồi.
Đừng đi tìm chị, chị sẽ không sao đâu, em đừng lo lắng. Em phải ngoan ngoãn giữ gìn sức khỏe để đi làm, để hiếu kính mẹ, chăm sóc anh trai, chị biết em nhất định có thể làm được, em vẫn luôn là người thủ tín.
Nhưng, chị lại không thể giữ lời, xin lỗi em.
Cẩm Vân, cảm ơn em đã đối với chị tốt như thế.
Trước nay chị rất hận cha mẹ mình, một người vì bài bạc mà xem nhẹ chuyện học hành, bán rẻ tương lai của con gái, một người có thể dễ dàng bỏ lại con cái đảo mắt trốn theo người. Chị vẫn thường nghĩ, bọn họ sinh chị ra chẳng lẽ chỉ vì muốn sai sử, lợi dụng chị hay sao.
Trước kia chị khóc thầm từng đêm, mười mấy năm qua chưa có lấy một lần thực sự vui vẻ.
Sau đó chị không khóc nữa, bởi vì khóc cũng không ích gì, không ai sẽ thương xót chị, đến cha mẹ chị cũng không, huống hồ là người khác.
Dần dà chị bắt đầu chấp nhận số mệnh, từng năm chịu khổ, chỉ nghĩ có thể làm tròn bổn phận, có thể để em trai sống tốt hơn là đủ rồi. Tiểu Uy là do chính tay chị nuôi lớn, làm sao chị không quan tâm nó cho đành, nó đã không có mẹ, không thể lại không có chị gái.
Cẩm Vân, em đã bước vào số mệnh của chị, trao cho chị một cơ hội, lại còn ôm chặt chị kéo ra khỏi chốn âm u vô vọng kia.
Em nói muốn chị tự do tự chủ mà sống, phải làm chính mình.
Những lời này đẹp đẽ biết bao, nhưng mười mấy năm qua hèn mọn và tuyệt vọng đã làm chị chẳng còn dám tin vào điều đó. Thế nhưng em cũng không cho chị cơ hội hoài nghi, em dũng cảm đứng trước mặt chị, vẫn luôn nắm chặt chị đi về hướng hy vọng.
Cuối cùng chị đã tin, hóa ra trên đời này còn có người thương yêu chị, sẵn lòng vì chị.
Cẩm Vân, em là người mà định mệnh an bài để bù đắp cho chị, là ánh sáng soi chiếu cuộc đời chị.
Nhưng chị không thể làm em khó xử. Không thể để em vì chị mà chống đối với người nhà, bởi vì có một gia đình ấm áp, có một người mẹ thương yêu, là một chuyện may mắn và hạnh phúc đến nhường nào. Chị không thể ích kỷ cướp đi hạnh phúc của em, tuyệt đối không thể làm như vậy, chị muốn em được hạnh phúc.
Cẩm Vân, đây là do chị tự mình lựa chọn, không phải do bất kỳ ai sai khiến, xin đừng trách móc bất kỳ ai, đặc biệt là mẹ. Trong ba người chúng ta, bà ấy là người yêu thương em nhất, cũng là người bị tổn thương nhất, chúng ta đều nợ bà ấy quá nhiều.
Xin lỗi em, xin đừng đi tìm chị.
Mà hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.
Lan.
Lâm Cẩm Vân không biết mình đã ngồi sau cửa bao lâu, chỉ biết khi cô đứng lên, sắc trời ngoài cửa sổ đã đổi, những tia nắng ban mai đã xuyên qua khe hở bức màn rọi vào sàn nhà trước mặt, mờ mịt âm u, không còn một chút hơi ấm.
Trên tay cô vẫn còn nắm bức thư, lê đôi chân tê mỏi dịch từng bước một đến trước tủ quần áo.
Cô mở tủ quần áo ra nhìn nhìn, vài món quần áo ở trên cùng đã không còn thấy nữa. Cô đóng cửa tủ quần áo, tiếp đó mở ngăn kéo bàn sách. Cô tìm kiếm một lượt cũng không tìm được thứ muốn tìm, vì thế lại lục tung tìm mấy nơi khác, ngăn kéo đầu giường, kệ sách, túi xách của mình...
Cô tìm khắp nhà, mới biết tất cả đồ đạc mà Tưởng Lan đã mang đi: Hai bộ quần áo, một cái khăn lông, một bộ bàn chải và cốc đánh răng, một cái lược, còn có thứ mà tự nãy giờ cô tìm kiếm —— Bức ảnh hai người chụp chung.
Lúc này Lâm Cẩm Vân mới nhận ra, Tưởng Lan thật sự đã đi rồi, sẽ không bao giờ trở về nữa, rồi đây sẽ không ai nấu cơm cho mình ăn, hằng đêm sẽ không ai chờ mình ở ký túc xá cười nói với mình “Em đã về rồi”.
Tuy lòng đã hiểu nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, phong thư này không đủ thuyết phục cô, ngược lại còn làm cô thêm cố chấp.
Cô mạnh mẽ chà lau gương mặt, chạy xuống lầu đi gọi điện thoại.
Cô gọi cho đầu bếp Trương dò hỏi tung tích Tưởng Lan, đầu bếp Trương chỉ nói: Tưởng Lan nói có việc phải đi xa nhà, tạm thời ngừng việc phụ bếp.
Lâm Cẩm Vân không nản lòng, lại nhớ tới Tưởng Uy đang học ở trường trung học Dục Tài*, liền ngựa không dừng vó đạp xe đến trường Dục Tài tìm người.
*bồi dưỡng nhân tài, trường chuyên.
Lúc này mới 7 giờ rưỡi sáng, trường học vẫn còn chưa mở cửa, bảo vệ cổng nhất quyết không cho cô vào sân trường tìm người. Cô biết Tưởng Uy là học sinh nội trú, liền dứt khoát vòng ra ven tường sau trường học, hướng về phía ký túc xá gọi to tên Tưởng Uy.
Cô gọi hết nửa giờ đồng hồ, gọi khàn cả giọng, rốt cuộc mới nhìn thấy một phòng ký túc ở lầu bốn có người ló đầu ra hỏi một câu: “Ai thế?”
“Chị là bạn của chị Tưởng Lan, em xuống đây đi, chị có việc gấp muốn hỏi em.”
Tưởng Uy thấy không rõ người dưới lầu, đành phải đi xuống.
Tưởng Uy đi đến dưới lầu vừa thấy là Lâm Cẩm Vân liền lập tức nhăn mặt, hỏi cô: “Sao lại là chị? Tìm tôi làm gì? Chị tôi bị làm sao?”
Lâm Cẩm Vân vội vã hỏi lại cậu ta: “Em có thấy chị em đâu không? Chị ấy có đi tìm em không?”
“Không có. Chị ấy bị làm sao?”
“Chị ấy thật sự không đến tìm em sao?”
Tưởng Uy hết kiên nhẫn: “Không có không có. Chị tìm chị ấy làm gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tưởng Uy, nếu chị ấy mà tới tìm em thì em có thể báo cho chị biết được không, đây là số điện thoại của chị...”
Lâm Cẩm Vân vừa định lấy giấy bút từ trong túi ra đã bị Tưởng Uy đáp lạnh lùng: “Sao tôi lại phải báo cho chị? Chị muốn tìm thì tự đi mà tìm.”
Cô cũng biết Tưởng Uy không thích mình, đành phải nhẫn nhịn giải thích: “Tưởng Uy, chị không phải là người xấu. Chị không tìm thấy chị em cho nên mới tới nhờ em. Chị tìm chị ấy có việc gấp, hôm qua chị ấy đột nhiên biến mất làm chị rất lo lắng. Chẳng lẽ em không lo cho chị em sao?”
Tưởng Uy hỏi ngược lại: “Tại sao tôi lại phải lo? Nếu chị muốn bắt chị tôi về sống chung với thằng ngốc nhà chị thì tôi mới phải lo ấy!”
Lâm Cẩm Vân bất lực nhìn Tưởng Uy, lại nài nỉ: “Tưởng Uy, không phải như em nghĩ đâu. Chị không phải tới bắt chị ấy, em làm ơn tin chị một lần, chị tìm chị ấy là vì muốn giúp chị ấy. Trong lúc cấp bách không tiện nói rõ cho em, em làm ơn giúp chị một việc thôi, đây là số điện thoại của chị, em giữ đi, nếu có tin tức của chị ấy em hãy gọi ngay cho chị. Chị xin khẩn cầu em!”
Tưởng Uy bị dúi mạnh một tờ giấy vào tay, cậu ta vốn định vứt bỏ ngay trước mặt Lâm Cẩm Vân, nhưng nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột lo lắng của Lâm Cẩm Vân, dù gì chỉ mới là cậu học trò mười mấy tuổi, lòng dạ không đủ sắt đá.
Ma xui quỷ khiến, Tưởng Uy đành bỏ giấy vào trong túi.
“Cảm ơn.” Lâm Cẩm Vân gần như sắp khóc, cầm tay Tưởng Uy lại nói “Cảm ơn em, Tưởng Uy” lúc này mới leo lên xe đạp rời đi.
Tiếp đó cô bắt xe tới thôn Viễn Tây, tuy rằng đã đoán được khả năng Tưởng Lan về nhà không lớn, nhưng tóm lại cô vẫn không thể từ bỏ khả năng này, phải đích thân đến xem thử mới được.
Khi cô đến nhà họ Tưởng, chú Tưởng vẫn còn đang nhập nhèm mơ ngủ, bị một loạt tiếng đập cửa dồn dập đánh thức mới mắng chửi om sòm bò ra mở cửa.
Chú Tưởng mở cửa không ngờ lại là Lâm Cẩm Vân, sau khi biết ý đồ đến của cô cũng tỏ vẻ chưa gặp con gái. Lâm Cẩm Vân nhìn thấy dáng vẻ mèo lười và ánh mắt ngạc nhiên của chú Tưởng thì lập tức tin lời ông ta, tiếp đó lại hỏi chú Tưởng vài câu, như là trước kia Tưởng Lan thường đi đâu, Tưởng Lan chơi thân với ai.
Điều khiến người ta thất vọng chính là, hỏi chú Tưởng ba đâu thì trả lời được chưa tới một câu, gần như hoàn toàn không biết gì về chuyện của con gái, cứ như thể chưa từng sống chung nhà với Tưởng Lan vậy.
Lâm Cẩm Vân nghe xong rất muốn lên án mạnh mẽ một người cha bạc tình bạc nghĩa, nhưng cô vẫn cố nén lửa giận, để lại số liên hệ của mình cho chú Tưởng, dặn ông ta có nhìn thấy Tưởng Lan thì hãy báo ngay cho mình. Cô sợ chú Tưởng cũng hiểu lầm mình giống Tưởng Uy, bèn nói những lời ngon ngọt nịnh nọt chú Tưởng vui lòng, đổi lấy những cái gật gù đồng ý hỗ trợ.
===
Tóm tắt chương:
Lâm Cẩm Vân vượt qua hai tuần sóng to gió lớn, hôm nay được trở về với sở thích dạy học, cô trân trọng muôn phần.
Càng vui hơn nữa là các em học sinh đều nhớ cô giáo Lâm, hỏi cô vì sao xin nghỉ, thậm chí Lâm Mộng Lôi còn trộm để lọ hoa mang từ nhà ở dưới bục giảng để tặng cô.
Cẩm Vân vui vẻ, làm việc cũng hăng hái hơn.
Buổi trưa trở về, quả thật không thấy Tưởng Lan, Cẩm Vân mang lọ hoa để ở bếp nhỏ, mong được nhìn vẻ mặt Tưởng Lan khi nàng trông thấy bình hoa đáng yêu này.
Đến chiều Cẩm Vân đi làm về, trong nhà vẫn tối om, cũng không có đồ ăn.
Cẩm Vân tự an ủi, có lẽ do bận việc Tưởng Lan sẽ về trễ.
Cô đi nhà ăn mua hai phần cơm.
8 giờ tối, Tưởng Lan vẫn chưa về, Cẩm Vân bắt đầu lo lắng.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Là Hồ Học Phạm.
Sáng nay Tưởng Lan nhờ anh ta đúng 8 giờ tối đưa thư cho Cẩm Vân.
Nước mắt lưng tròng, cô đóng cửa lại, bắt đầu đọc thư.
Cẩm Vân, xin lỗi em, chị phải đi rồi.
Đừng đi tìm chị, chị sẽ không sao đâu, em đừng lo lắng. Em phải ngoan ngoãn giữ gìn sức khỏe để đi làm, để hiếu kính mẹ, chăm sóc anh trai, chị biết em nhất định có thể làm được, em vẫn luôn là người thủ tín.
Nhưng, chị lại không thể giữ lời, xin lỗi em.
Cẩm Vân, cảm ơn em đã đối với chị tốt như thế.
Trước nay chị rất hận cha mẹ mình, một người vì bài bạc mà xem nhẹ chuyện học hành, bán rẻ tương lai của con gái, một người có thể dễ dàng bỏ lại con cái đảo mắt chạy trốn theo người. Chị vẫn thường nghĩ, bọn họ sinh chị ra chẳng lẽ chỉ vì muốn sai sử, lợi dụng chị hay sao.
Trước kia chị khóc thầm từng đêm, mười mấy năm qua chưa có lấy một lần thực sự vui vẻ.
Sau đó chị không khóc nữa, bởi vì khóc cũng không ích gì, không ai sẽ thương xót chị, đến cha mẹ chị cũng không, huống hồ là người khác.
Dần dà chị bắt đầu chấp nhận số mệnh, từng năm chịu khổ, chỉ nghĩ có thể làm tròn bổn phận, có thể để em trai sống tốt hơn là đủ rồi. Tiểu Uy là do chính tay chị nuôi lớn, làm sao chị không quan tâm nó cho đành, nó đã không có mẹ, không thể lại không có chị gái.
Cẩm Vân, em đã bước vào số mệnh của chị, trao cho chị một cơ hội, lại còn ôm chặt chị kéo ra khỏi chốn âm u vô vọng kia.
Em nói muốn chị tự do tự chủ mà sống, phải làm chính mình.
Những lời này đẹp đẽ biết bao, nhưng mười mấy năm qua hèn mọn cùng tuyệt vọng làm chị thật không dám tin vào điều này. Thế nhưng em cũng không cho chị cơ hội hoài nghi, em dũng cảm đứng trước mặt chị, vẫn luôn nắm chặt chị đi về hướng hy vọng.
Cuối cùng chị đã tin, hóa ra trên đời này còn có người thương yêu chị, sẵn lòng vì chị.
Cẩm Vân, em là người mà định mệnh an bài để bù đắp cho chị, là ánh sáng soi chiếu cuộc đời chị.
Nhưng chị không thể làm em khó xử. Không thể để em vì chị mà chống đối với người nhà, bởi vì có một gia đình ấm áp, có một người mẹ thương yêu, là một chuyện may mắn và hạnh phúc đến nhường nào. Chị không thể ích kỷ mà cướp đi hạnh phúc của em, tuyệt đối không thể làm như vậy, chị muốn em được hạnh phúc.
Cẩm Vân, đây là do chị tự mình lựa chọn, không phải do bất kỳ ai sai khiến, xin đừng trách móc bất kỳ ai, đặc biệt là mẹ. Trong ba người chúng ta, bà ấy là người yêu thương em nhất, cũng là người bị tổn thương nhất, chúng ta đều nợ bà ấy quá nhiều.
Xin lỗi em, xin đừng đi tìm chị.
Mà hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.
Lan.
Cẩm Vân không biết mình đã ngồi sau cánh cửa bao lâu, chỉ biết những tia nắng của buổi sớm mai đã xuyên qua màn cửa, chiếu vào sàn nhà trước mặt cô.
Lan đi rồi.
Nàng mang theo tất cả vật dụng cá nhân như muốn xóa hết mọi dấu vết của mình, kể cả, tấm ảnh chụp chung của hai người.
Lúc này Lâm Cẩm Vân mới ý thức được, Tưởng Lan thật sự đã đi rồi, sẽ không bao giờ trở lại nữa, rồi đây sẽ không ai nấu cơm cho mình, mỗi đêm chờ ở ký túc xá cười nói với mình: "Em đã về rồi".
Cẩm Vân cuống cuồng đi tìm.
Cô tìm từ đầu bếp Trương, Tưởng Uy, cho đến chú Tưởng.
Tất cả đều vô vọng mà thôi.