• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Chuối

Beta: Misa

Tôn Đại Năng và Vương Trung Hạo cũng cảm thấy Trương Vân Uyển nói rất có lý, cùng nhìn về phía Đỗ Thành Huy.

Lưu Mạn Mạn hận Cố Thiên Ngôn hận đến chết, cũng rất sợ chết, nên đối với lời nói của Trương Vân Uyển gần như là vỗ tay không ngừng khen ngợi,

" Chị Vân Uyển nói đúng, chúng ta đi mau ! Nếu chậm một chút thật sự sẽ không kịp ! "

" Nếu, nếu cô ấy thật sự có thể giết chết xác sống cấp ba thì sao ? " Đỗ Thành Huy bối rối, mang theo hy vọng nói ra câu này.

" Anh cho rằng có thể sao ! A Huy, cô ta chỉ là một người không có dị năng, cho dù có lợi hại hơn nữa cũng chỉ có thể giết được xác sống bình thường, nhưng đây là xác sống cấp ba, những người có dị năng như chúng ta cho dù hợp sức lại đều không thể giết chết nó huống gì là cô ta ! " Lưu Mạn Mạn sốt ruột khuyên can.

Vốn dĩ lúc đầu trong lòng Đỗ Thành Huy còn ôm một tia may mắn nhưng cuối cùng lại bị nói đến mức không còn, cậu ta cực lực siết chặt nắm tay, nhìn thoáng qua Cố Thiên Ngôn bên kia, chỉ thấy quần áo trên người cô dính rất nhiều vết bẩn, nhưng vẫn cứ nhất quyết đi đến chỗ xác sống cấp ba kia, cho dù mỗi bước đi đều phải gϊếŧ rất nhiều xác sống. Càng ngày càng có nhiều xác sống vây quanh cô, dần dần đã không thể nhìn rõ hình dáng của cô.

Đỗ Thành Huy cắn răng, trong ánh mắt ẩn ẩn xuất hiện tơ máu, hét to nói, " Chúng ta đi."

Phía sau xe đoán chừng đã bị xác sống cào nát, đám người Đỗ Thành Huy chỉ có thể chạy cách xa chỗ này, tất cả các xác sống gần đó đều đã bị thu hút, bọn họ đi hết đường cũng không bị cản trở, có lẽ đáy lòng bọn họ có chút áy náy nhưng lại không có bất kì người nào có suy nghĩ muốn quay đầu lại.

【 Ký chủ, tất cả xác sống đều đang vây quanh cô, những người đó đã chạy rồi 】 Hệ thống nhắc nhở.

" Ồ " Xác sống càng ngày càng nhiều, sắc mặt của Cố Thiên Ngôn vẫn vạn năm bất biến (*), động tác trên tay càng thêm hung tàn.

(*) Vạn năm bất biến: một vạn năm không thay đổi.

【 Ký chủ ? 】 Cảm nhận được Cố Thiên Ngôn đang tận lực tàn sát, hệ thống dừng một chút hỏi.

" Xe, không cần nữa. " Cố Thiên Ngôn vẫn dùng giọng điệu không cảm xúc trả lời.

Hệ thống trầm mặc, nó quả nhiên vẫn không nên có suy nghĩ kia, cho rằng Cố Thiên Ngôn sẽ có cảm xúc dư thừa đối với người khác. Cái gọi là xe đã không còn, tốt xấu gì đã ở cùng Cố Thiên Ngôn hồi lâu hệ thống cũng có thể hiểu ý của cô: Ký chủ không thể lái xe, so với việc đi bộ đến thành phố D và có phương tiện di chuyển đến thành phố D, ký chủ đương nhiên sẽ lựa chọn phương án thứ hai, cho nên có thể nói lúc trước ký chủ đồng ý gia nhập tiểu đội kia cũng vì bọn họ vừa lúc cũng đi đến thành phố D hơn nữa còn có xe vì cớ gì lại không đi, hệ thống nghĩ.

Hệ thống cũng không thể để ký chủ của mình chết ở thế giới này, vừa định mở miệng nói gì đó, hệ thống bỗng nhiên cảm giác được có thứ gì đó đang đến chỗ của bọn họ, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gần.

" Là Giang Giản Niệm ". Theo âm thanh của hệ thống, xác sống xung quanh cũng dừng lại động tác, bắt đầu rút lui. Mà xác sống cấp ba đang đứng tại đó cũng cảm nhận được nguy hiểm đã hoàn toàn di chuyển, nó vốn định chậm rãi thưởng thức con mồi thơm ngon này nhưng bây giờ nó lại hoàn toàn không còn ý định đó nữa, cách tốt nhất là rời khỏi nơi này.

Nhưng có một con so với nói tốc độ của nó càng nhanh hơn.

" Chi . . . " Đầu của nó đã bị một bàn tay đâm thủng, thân mình ngã xuống, xác sống xung quanh bỏ chạy tán loạn.

Giang Giản Niệm không có bất kì hứng thú gì với chúng nó, đào tinh hạch trong đầu của xác sống cấp ba ra đưa vào trong miệng " Rột roạt, rột roạt, rột roạt " cắn nuốt.

Hắn hơi nghiêng đầu, đồng tử màu xám trắng nhìn chằm chằm Cố Thiên Ngôn hồi lâu, sau đó chậm rãi đi qua.

Sau đó hai người vẻ mặt vô cảm nhìn nhau, hắn chậm rãi vươn tay gõ gõ lên đầu cô lần này động tác lại rất nhẹ nhàng.

_______________________

Misa: Tôi cứ tưởng Đỗ Thành Huy là nam phụ cơ, ai ngờ . . . :))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK