Từng có vài lần kinh nghiệm, Bùi Thâm cũng không hoảng loạn, chỉ nhếch môi, miễn cưỡng hỏi: "Thiệu Thiệu lại biến thành vịt hả?"
Giọng khàn khàn rất chệch chi.
Nhưng không có vịt nào trả lời hắn.
Hả?
Bùi Thâm mở mắt, nhìn một vòng....
Trên giường dưới giường đều không có người, cũng không có con vịt trắng nào.
Vịt của hắn lại bay mất rồi?
Tấm chăn bên chân hắn bỗng giật giật. Bùi Thâm nhìn chỗ chăn phồng lên, nhỏ quá, không giống vịt nhà hắn, đừng nói là.....chuột nha?
Bùi Thâm chậm rãi vén chăn leo xuống giường, cẩn thận vén phần chăn kia lên.
Một con vịt con màu vàng đang trợn mắt nhìn cái chân vừa ngắn vừa nhỏ của mình. Nó muốn đứng dậy nhưng chăn quá nặng, làm nó cứ nghiêng trái ngã phải miết mà không thể nào chui ra.
"...Thiệu Thiệu?"
Hình như vịt con không nghe, nó vẫn còn đang chiến đấu với tấm chăn.
Bùi Thâm nhẹ nhàng đặt vịt con vào lòng bàn tay, sau đó gọi thêm một lần nữa.
Vịt con "cạp" một tiếng, giọng vừa nhỏ vừa yếu. Bùi Thâm ngồi xếp bằng trên chăn, đặt vịt con xuống.
"Thiệu Thiệu, cái này là tác dụng phụ à?"
Bùi Thâm lại hỏi thêm vài câu, nhưng vịt con chỉ biết chạy trái chạy phải vòng vòng quanh hắn, hoàn toàn không nghe hắn hỏi gì.
Cái tác dụng phụ này lớn quá rồi đấy!
Bùi Thâm che chắn cho vịt con không rớt xuống giường, sau đó với tay lấy điện thoại của Thiệu Liên, tìm Wechat của ngỗng và gà rồi gửi yêu cầu call video.
Hai người kia bắt máy rất nhanh.
Có vẻ cả hai cũng đang ngủ.
Bùi Thâm cũng không nghĩ ngợi được nhiều. Hắn vội vàng chĩa máy quay về phía vịt con rồi nói tình huống cho bọn họ.
Quý gà con: "Mèn đét ơi! Thập Bát xui thế, yêu kia bảo khả năng yêu quái bị tác dụng phụ siêu nhỏ, thế mà em ấy cũng dính được!"
Cố Hồng cũng thấy không tưởng tượng nổi, anh nghiên cứu lại tấm bùa trên tay một lần nữa, quả thật không có vấn đề gì. Tờ giấy giải thích ố vàng kia vẫn giống hệt như lúc Quý gà con đọc, sau khi xem kỹ lại một lần nữa, Cố Hồng phát hiện một dòng chữ nhỏ. Nếu yêu quái bị tác dụng phụ, cho dù tác dụng phụ đó có lạ lùng đến mức nào đi chăng nữa cũng chỉ xảy ra một lần, không cần lo lắng.
Được rồi, Bùi Thâm nhìn vịt con tỉnh tỉnh mơ mơ. Hắn giơ ngón tay chọt một cái, vịt con té trên chăn.
Đã vậy rồi, hắn sẽ hưởng thụ khoảng thời gian Thiệu Thiệu thu nhỏ lại.
Đầu tiên gọi cho Phương Khiết, nói đối phương không sắp xếp công việc cho mình đến trước khi chính thức vào đoàn phim, tức là trước tháng sáu. Phương Khiết đã sớm quen với trạng thái lười biếng bây giờ của hắn nên không nói gì nhiều. Hiện tại phòng làm việc cũng ký hợp đồng với vài người mới, cô đang bận, sau khi bảo biết rồi thì vội vàng cúp máy.
Gọi cho Phương Khiết xong, hắn gọi cho quản lý của Thiệu Liên, cũng chính là lão Trịnh.
Dùng điện thoại của Thiệu Liên.
Đối phương bắt máy rất nhanh, hắn còn chưa kịp nói, đầu dây bên kia đã lên tiếng.
"Nhóc Thiệu này, em đừng nói gì cả, nghe anh nói này. Thật ra anh muốn gọi điện cho em lâu rồi, nhưng em biết đó, nhận thức bị đả kích phục hồi rất lâu, anh chỉ cần hai ngày mà đã chấp nhận chuyện em là con vịt rồi!"
"Chấp nhận hoàn toàn luôn! Em yên tâm, anh, không, em chắc chắn không sống lâu bằng anh. Em là em anh, em hứa với anh, em chắc chắn sẽ giữ bí mật dùm anh."
"Chúng ta vẫn là bạn tốt! Hơn nữa, lần sau biến thân, nhớ nói trước cho em một tiếng, anh đột ngột quá làm em trai không phản ứng kịp."
Nghe lão Trịnh liên tục thề rằng sẽ không tiết lộ chuyện Thiệu Liên là vịt, hai mắt Bùi Thâm tối đi: "Anh biết em ấy là vịt?"
Đầu dây bên kia dừng lại, run giọng hỏi: "Cậu là ai?"
"Bùi Thâm."
"Thầy, thầy Bùi, ha ha, ha ha, vịt gì đâu. Tôi với Thiệu Liên đang tập kịch bản, em ấy nhận phim mới. Tại sao cậu lại dùng điện thoại của em ấy để gọi cho tôi, nhóc Thiệu đâu?"
"Bên cạnh tôi." Nói xong, Bùi Thâm bổ sung thêm: "Đã biến thành vịt."
"Cái gì!" Lão Trịnh hô to, sau đó vội vàng nhỏ giọng thầm thì: "Thầy Bùi cũng biết?"
"Ừ, tạm thời đừng xếp lịch trình gì cho em ấy, hiện tại em ấy không làm được. Còn nữa, giữ kín bí mật."
Hiển nhiên lão Trịnh nghe ra ý uy hiếp nửa câu sau. Hắn vội vàng bảo đã biết, trước khi cúp máy, hắn không nhịn được hỏi một câu: "Có phải nhóc Thiệu biến lại thành vịt để tu luyện không? Anh ấy chuẩn bị độ kiếp hả?"
Bùi Thâm: "....Ừ."
"Ngài yên tâm!" Lão Trịnh lập tức bảo đảm: "Chắc chắn sẽ không có công việc nào hay người nào có thể làm phiền nhóc Thiệu! Ngài cứ bảo anh ấy yên tâm tu luyện, chuyện người trần mắt thịt cứ giao cho tôi!"
"Cám ơn." Bùi Thâm thật lòng cám ơn lão Trịnh.
"Thầy Bùi khách sáo quá. Nhờ ngài chăm sóc nhóc Thiệu. Đúng rồi con chim thần bí cõng người rừng trên Weibo là hai người phải không?"
"Hả?"
Cúp máy, lão Trịnh gửi link một bài đăng sang.
Chời đù, tôi tính đi núi Đại Khẩu mà ảnh đế với ca sĩ nào đó đang ở xem thử, ai dè lạc đường. Nhưng mà! Mọi người đoán xem tôi nhìn thấy cái gì! Chắc chắn mọi người không ngờ được đâu, tôi thấy một người rừng cưỡi chim!!! Do trời sắp tối cộng thêm cách một tấm lưới sắt nên tôi không thấy rõ, nhưng mà! Tôi xin thề mình nói thật, tôi vô cùng chắc chắn! Con chim kia to đùng béo tốt, nó vọt qua mặt tôi như cơn gió ấy, tiếc là chỉ chụp kịp lưng của nó thôi.
[Hình chim to cõng người rừng]
Khu bình luận cũng rần rần. Người thắc mắc, người xin ban ngành liên quan vào cuộc điều tra, cũng có người lạc đề.
Tui nghi ngờ bạn không chụp được tấm nào của ảnh đế với ca sĩ nên mới chế ra cái này. Hình họt gì chứ, photoshop mấy hồi.
Cho dù là thiệt hay giả thì xin ban ngành liên quan đi xem thử đi, lỡ như là loài mới thì sao! Cái này có thể làm cả thế giới chấn động đó!
Mặc dù mờ căm nhưng mông của người rừng này vểnh phết ~ trông như cái trống vậy, muốn bóp ~!
Vểnh thật ~ gửi thư máu cầu ban ngành liên quan vào cuộc, không nên để người rừng mông vểnh thế này sinh tồn nơi hoang dã!!!
...
Bùi Thâm:....hạn hán lời.
Mông hắn vểnh chỗ nào.
Hắn gọi cho Cố Hồng, nghe anh ta bảo anh đã cho người xử lý.
Rất nhanh, trên mạng đã có người phổ cập kiến thức và đính chính tin đồn.
Giả đó, chủ thớt không làm giả thì cũng là ảo giác của chủ thớt thôi. Không thấy lưới sắt vây quanh hả, ngọn núi này là tài sản tư nhân. Trước khi người ta mua chắc chắn đã được kiểm tra đàng hoàng, không thể có động vật quý hiếm hay mỏ gì đó được.
Tập đoàn Đại Hồng đăng Weibo đính chính tin đồn rồi kìa. Con chim kia là diều của ông chủ bọn họ, diều treo trên cây đấy. Chỉ có thể nói nói, mua cả ngọn núi xong thả diều, thú vui của người có tiền chúng ta không hiểu nổi đâu.
**
Bùi Thâm mang vịt con về biệt thự trên núi của bọn họ.
Mấy ngày nay, vịt con nhất định không rời khỏi hắn dù chỉ một giây. Hắn đi đâu nó đi đó, cho dù đi tắm hay đi ngủ đều có nó ở bên cạnh.
Một khi không nhìn thấy Bùi Thâm, nó sẽ sợ đến mức kêu í ới.
Giọng nó rất nhỏ, làm Bùi Thâm nghe mà đau lòng.
Để có thể chăm sóc vịt con Thiệu Thiệu tốt hơn, Bùi Thâm đã mua rất nhiều hướng dẫn nuôi vịt, hắn còn follow các tay chăn vịt thiện nghệ trên Weibo, liên tục bổ sung lý thuyết trong việc chăn nuôi vịt. Hắn cũng dùng quan hệ tìm một sư phụ nuôi vịt để gọi điện hỏi vài vấn đề liên quan đến chuyện nuôi vịt.
Sư phụ rất nhiệt tình, sau khi dạy cách phòng ngừa vịt bệnh xong còn giới thiệu cho hắn rất nhiều thức ăn gia súc làm vịt lớn nhanh.
"Nhóc con, nhóc cứ cho nó ăn như tôi chỉ, đảm bảo ba tháng sau nó phải nặng năm sáu ký!"
Bùi Thâm: "Vịt nhà tôi không ăn thức ăn gia súc."
"Haizzz, ăn thức ăn gia súc mới lớn nhanh được. Năm ký là thịt được rồi, thịt của mấy con vịt nhà tôi miếng nào miếng nấy ngon tuyệt cú mèo, ai ăn cũng khen!"
Bùi Thâm: "...Cảm ơn sư phụ, làm phiền thầy rồi."
Cúp máy, vịt con trên bàn ngây thờ nhìn hắn, đầu nhỏ cạ vào tay hắn: "Cạp cạp ~"
Bùi Thâm chọt lông trên đỉnh đầu vịt con: "Nhóc con, chờ em lớn, anh thịt em luôn."
"Cạp cạp ~" Vịt con nghe không hiểu, quay sang nghịch ngón tay Bùi Thâm.
Lúc rảnh rỗi, Bùi Thâm còn làm mấy chiếc khăn tam giác để đội đầu. Hắn làm rất nhiều kích cỡ, chuẩn bị cho cả vịt trắng nữa.
Chiếc khăn tam giác nho nhỏ màu trắng đội trên đầu vịt con, trên khăn là một đóa hoa vàng Bùi Thâm vẽ. Vịt con lắc đầu, kêu "cạp cạp", bắt đầu chạy vòng vòng quanh chân Bùi Thâm, có vẻ nó rất thích chiếc nón mới của mình.
Bùi Thâm quay video, chụp hình muốn cháy máy.
Chờ Thiệu Thiệu khôi phục trí nhớ rồi, hắn đưa cho cậu ấy xem.
Mỗi chiều, trước khi hoàng hôn buông xuống, Bùi Thâm sẽ mang vịt con đi dạo trong rừng. Lần nào hắn cũng phải đi thật cẩn thận, hắn sợ mình lỡ chân dẫm trúng Thiệu Thiệu đang chạy vòng vòng dưới chân.
Vịt con rất ngoan, hai chân mềm mại nhỏ nhắn đi bạch bạch theo sau Bùi Thâm, bắt chước y chang Bùi Thâm từ cách đi đến đường đi. Bùi Thâm đi bên phải nó đi sang phải, Bùi Thâm đi bên trái nó cũng sang trái, chỉ khi nào Bùi Thâm dừng lại nó mới nghịch lá rụng trên mặt đất, hoặc dùng miệng cắn ống quần Bùi Thâm. Tóm lại, phạm vi hoạt động của vịt con chỉ trong vòng nửa mét xung quanh Bùi Thâm.
Buổi tối đi tắm cũng vậy, Bùi Thâm bế vịt lên bồn tắm lớn, sau đó nhẹ nhàng đặt nó xuống nước, nhìn nó bơi qua bơi lại.
Trong bồn tắm còn để rất nhiều vịt đồ chơi màu vàng. Vịt con thường xuyên ủi tụi nó, nhất là mấy con gần Bùi Thâm, tất cả đều bị vịt con đuổi đi hết.
Chỉ cần trôi đến là vịt con đuổi đi, không cho con nào có cơ hội gần Bùi Thâm.
"Thích ghen quá nhỉ, mất trí nhớ rồi vẫn ghen." Bùi Thâm cười, nhắm mắt nghỉ ngơi, để vịt con tự chơi.
Lâu sau, đến khi Bùi Thâm sắp ngủ mất, đột nhiên đầu ti có cảm giác là lạ. Hắn vội vàng mở mắt ra nhìn...
Vịt con đang mổ đầu ti của hắn!
Không đau, nhưng rất lạ!
Bùi Thâm đỏ mặt, vớt vịt con lên, bước ra khỏi bồn tắm.
Xem ra không chỉ thích ghen, mà còn háo sắc! Con vịt "vàng" này!
Phải bắt em ấy bồi thường sau khi em ấy lớn lại mới được!
Bùi Thâm mặc đồ ngủ. Hắn bỏ vịt con vào túi, vào phòng sách viết "Hợp đồng bồi thường"....
Vịt vàng cợt nhả Bùi Thâm, làm tinh thần Bùi Thâm bị tổn thương. Sau khi thương lượng, vịt con đề xuất dùng cơ thể Thiệu Liên trưởng thành để bồi thường. Số lần 7. Giấy trắng mực đen làm chứng.
Viết ngày tháng xong xuôi, Bùi Thâm ký tên, sau đó cầm chân vịt ấn lên mực đỏ, nhẹ nhàng ấn xuống vị trí ký tên.
Vịt con: Cạp cạp ~
Chơi vui quá ~
*
Thiệu Liên biến lại thành người vào lúc mặt trời mọc sau khi kỳ trăng tròn qua đi. Giống như những tháng khác, một chùm sáng trắng xuất hiện, trong chăn nhiều thêm một cậu chàng trầ.n truồng.
Bùi Thâm vẫn chưa tỉnh, Thiệu Liên chỉ im lặng nhìn gương mặt của hắn. Cậu có tất cả ký ức lúc làm vịt con, hiển nhiên biết Bùi Thâm đã chăm sóc mình vô cùng cẩn thận.
Cũng nhớ cái hợp đồng bồi thường kia.
Mặt cậu đỏ bừng, Thiệu Liên vùi đầu vào lòng Bùi Thâm.
Bùi Thâm mở mắt, chưa kịp nói gì thì miệng đã bị cậu chặn lại. Nụ hôn không có kỹ thuật nào của đối phương làm hắn nhanh chóng đoạt quyền chủ động.
Vì vậy, chỉ hôm nay thôi, Thiệu Liên đã bồi thường đầy đủ cho Bùi Thâm.
Sau khi vui vẻ xong, Bùi Thâm nằm trên giường, nghịch ngón tay của Thiệu Liên. Ngón tay của Thiệu Liên không đáng yêu như chân vịt mà thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, làm người khác vừa nhìn đã muốn hôn, muốn để lại dấu ấn của mình lên trên nó.
Thực tế, hắn cũng làm vậy.
Thiệu Liên đang buồn ngủ vô cùng, chợt cậu cảm nhận được ai đó cắn ngón tay mình, vì chẳng hiểu gì nên cố gắng mở mắt ra hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn đi."
"Ừ."
"Ngoan. Không làm phiền em nữa, ngủ đi." Nói xong, hắn nằm xuống, kéo người vào lòng.
*
Đám cưới được tổ chức vào tháng tư tại núi Đại Khẩu, trên bãi cỏ lần trước Thiệu Liên cầu hôn.
Hai người chỉ công bố về bên nhau trên Weibo, hoàn toàn không đề cập đến đám cưới.
Bùi Thâm đã sớm bao trọn thôn Đại Khẩu. Cố Hồng thuê số lượng lớn bảo vệ, bảo vệ an ninh nghiêm ngặt, sợ có truyền thông nghe tin chạy đến, giả vờ làm nhân viên để trà trộn vào trong. Bùi Thâm chỉ mời người nhà và bạn thân. Bên Thiệu Liên còn ít hơn, ngoại trừ Cố Hồng, Quý gà con và Tiểu Xương ra, cũng chỉ còn lão Trịnh.
Quý gà con làm MC, Cố Hồng làm chứng hôn.
Mới đầu ba của Bùi Thâm - Triệu Tu Minh biết mình không phải người chứng hôn đã nổi trận lôi đình. Bùi Thâm thấy vậy cũng mặc kệ, hắn bảo ông thích thì đến, không thì thôi. Hiển nhiên, Triệu Tu Minh vẫn đến, hơn nữa còn chuẩn bị cho Thiệu Liên một bao lì xì thật dày.
Đến khi nhìn thấy người chứng hôn là nhà giàu nhất thành phố, lửa giận lập tức biến mất, thậm chí còn có chút khó chịu vì ông ta nhìn thấy, Cố Hồng chuẩn bị cho Bùi Thâm một bao lì xì dày rất rất dày!!!
Điều làm Thiệu Liên vui hơn là, em gái quỷ cũng đến. Cô không chỉ đến mà còn dắt bạn theo.
Một người giơ lưỡi hái, mặc quần áo đen thui che mặt.
Em gái quỷ rất vui, CP cô chèo nhiệt tình nhất rốt cuộc cũng tu thành chánh quả!
Cô bay xung quanh Thiệu Liên, hào hứng giới thiệu: "Ngài vịt ơi ngài vịt, đây là Thần Chết, tôi quen cậu ấy để phương Tây đấy. Tôi cố tình dắt cậu ấy đến đây chúc phúc ngài và ngài Bùi đấy.
Thiệu Liên: "..."
Cảm ơn cô quá, đám cưới mà dắt Thần Chết đến.
Người đội mặc áo choàng dùng lưỡi hái vẽ một mặt cười trên không trung: "Ngài zịt, chéc hai ngừi hẹn phút."
Em gái quỷ tự hào nói: "Tôi dạy tiếng Trung rất tốt phải không?"
Thiệu Liên gật đầu, tranh thủ chưa ai chú ý, nhỏ giọng bảo: "Cảm ơn", miễn cho họ lại dọa ai khác, rồi để hai người đi dạo loanh quanh.
Khi nào đám cưới kết thúc, cậu sẽ đi tìm cả hai.
"Biết rồi ~ ngài vịt bận rộn, không cần để ý đến bọn tôi ~"
Bùi Thâm chú ý Thiệu Liên có vài hành động lạ bèn đoán được có bạn không nhìn thấy đến. Lúc này họ đang chúc rượu Triệu Tu Minh, Bùi Thâm sợ người khác phát hiện nên chủ động đổi chủ đề, kéo sự chú ý lên mình.
Đến khi bên cạnh không còn ai, Thiệu Liên mới kể chuyện khi nãy cho Bùi Thâm, cũng dùng linh lực mở mắt âm dương cho Bùi Thâm, để hắn nhìn thấy em gái quỷ và Thần Chết.
Thần Chết lặng lẽ giơ lưỡi hái cắt bánh rồi đưa cho em gái quỷ. Em gái quỷ đang cười tươi như hoa.
Bùi Thâm: "....Cho Thần Chết vào thật sự không có vấn đề gì sao?"
Hắn đã xem [Thần Chết] phần 1, 2, 3, 4, 5. Vui lòng đừng có phần 6 ở đám cưới của bọn họ.
"Anh ta không có vấn đề gì đâu. Nghe nói Thần Chết bên kia cũng đang thất nghiệp. Bọn họ không câu hồn được ở xã hội khoa học."
Bùi Thâm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ôm vai Thiệu Liên, nói: "May mà em thành tinh trước khi bắt đầu thời đại, nếu không anh đã không gặp được em."
"Em cũng rất vui."
"Mình có kỳ nghỉ dài hai tháng, em muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật?"
"Muốn đi biển, em chưa bơi trong biển bao giờ."
"Được, mình đi biển."
- -
Chú thích:
Vàng trong tiếng trung hay là mấy chuyện 18+ ấy.
CHÍNH VĂN HOÀN