Mục lục
Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 532

Cả người của người đàn ông trung niên thẳng tắp, cúi đầu chín mươi độ nói lời xin lỗi.

“Đừng để cho tôi phải nghe thấy ba chữ này lần nữa”

Hoắc Dung Thành khế động môi mỏng, lạnh mặt cắt ngang lời ông ta: “Nếu xin lỗi mà có tác dụng, thì còn cần cảnh sát làm cái gì?”

Nghe vậy, người đàn ông trung niên liền lập tức thở hổn hển nói: “Vậy anh đây, anh muốn làm như thế nào, chỉ cần là việc tôi có thể làm được, tuyệt đối sẽ không chối từ, dù sao cũng là do tôi đã sai trước.”

“Yên tâm đi, ông tuyệt đối có thể”

Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành khẽ nhếch, bỗng nhiên thấy thèm thuốc là, đầu ngón tay anh khế chạm tới hộp thuốc trong áo.

Nâng mắt, ánh mắt đảo qua người đang nằm trên giường bệnh, hai má của người phụ nữ tái nhợt đi, trên trán còn quấn đầy băng gạc, bàn tay to rời đi.

“Tay nào đã dùng để lái xe? Tay trái, tay phải, hay là cả hai tay?”

Hoắc Dung Thành dựa lưng vào sô pha, cánh tay thon dài chỉ chỉ.

Người đàn ông trung niên nhíu mày, không rõ lời này của anh là có ý gì, nhưng vẫn rất thành thật hồi đáp: “Tay phải”

“Chém.

Hoắc Dung Thành rất nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

Nháy mắt, sắc mặt của người đàn ông trung niên kia lập tức tái nhợt đi, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Anh này, anh đang nói giỡn với tôi sao?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Nói giỡn với ông? Ông cho mình là ai chứ, hay là, tôi có rảnh như vậy sao?”

Hoắc Dung Thành tiếp tục dùng giọng nói lạnh lùng nói.

“Chuyện này cũng chỉ là một sự cố giao thông rất bình thường mà thôi, tôi cũng đã giải thích với anh rồi, anh cũng không thể khinh người quá đáng như vậy được? Nếu như việc tự hòa giải với nhau như thế này, anh không muốn, vậy tôi đây cũng chỉ có thể giao cho cảnh sát đến xử lý”

Người đàn ông trung niên ổn định lại tinh thần, nói.

“Phạm sai là có thể tự ý giải quyết theo suy nghĩ của bản thân sao, trên thế giới này, có phai là đã quá đẹp đẽ rồi không?”

Hoắc Dung Thành lạnh lùng cười, không có chút cảm tình nào.

“Nếu đã như vậy thì, làm sai chính là tay phải của ông, chặt đi tay phải của ông, cũng coi như là đã tiêu diệt tên đầu sỏ gây ra chuyện này, tôi diệt nó đi, ông cũng không sao cả, mọi người đều được vui mừng” Anh chớp mi mắt, tiếp tục nói.

Người đàn ông trung niên bị dọa cho sợ, ngay cả nói cũng không nói ra được, sắc mặt của anh, rõ ràng là không giống như đang nói giỡn.

“Cố Hàn!”

Hoắc Dung Thành lạnh giọng hạ lệnh.

“Dạ, cậu hai.”

Gật đầu, thuận tay cầm lấy con dao gọt hoa quả, Cố Hàn không chút do dự đi về phía người đàn ông trung niên.

Khuôn mặt của Cố Hàn không có chút thay đổi nào, nắm lấy tay phải của người đàn ông trung niên, một đao, cắm vào cánh tay phải của ông ta.

“AI”

Nhất thời, máu tươi chảy ra, chảy dọc theo cánh tay, chảy xuống mặt đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK