Thi Nhân có chút kinh ngạc, tại sao Mạc Tử Hàn lại nhớ tới mình để chào hỏi.
Mạc Tử Hàn hiếm khi xuất hiện trước công chúng và cũng không nói nhiều, là một người có ý thức tồn tại không được nổi bật lắm.
Nhắc mới nhớ, Thi Nhân từ trước tới nay vẫn chưa từng nói chuyện với Mạc Tử Hàn.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên.
Thi Nhân nở một nụ cười nói: "Mạc tiên sinh, anh thấy phục vụ có gì không tốt sao?"
"Đều không phải.
Tôi chỉ là hơi tò mò về bà Tiêu thôi.
Tôi nghe nói tên cô ở nước M là Mạc Hồi.
Tại sao cô lại chọn họ Mạc?"
Mạc Tử Hàn nhìn người phụ nữ trước mặt, lông mày quả thực rất giống Mạc Mộng Thần, nhất là khi cô ấy cười, lại giống Mạc Mộng Thần hơn nữa.
Nếu anh không biết rằng Mạc Mộng Thần đã qua đời rồi, anh thậm chí sẽ nghĩ rằng người phụ nữ trước mặt anh chính là Mạc Mộng Thần.
"Thực ra, Hách Liên Thành là người đã giúp tôi có được danh tính này.
Tôi không ngờ lại có mối liên hệ như vậy.
Sau này tôi mới biết về Cô chủ Mạc"
Sau khi Thi Nhân biết về mối quan hệ giữa Mạc Mộng Thần và Hách Liên Thành, cô ấy đã đoán được tại sao Hách Liên Thành lại giúp cô ấy ngay từ đầu, và tại sao anh ấy lại đặt tên cho cô là họ của cô ấy.
Có thể Hách Liên Thành coi cô trở thành một người giúp giải toả cảm xúc cho anh ra.
Thi Nhân biết rằng ai đó sẽ hỏi về điều này, vì vậy nên cô đã tìm cách trả lời thích hợp cho nó, suy cho cùng, đây là một sự thật và không có cách nào để trốn tránh nó cả.
"Vậy sao cô có thể thoải mái sử dụng cái tên này như vậy? Họ Mạc không có nghĩa là cô thực sự có thể trở thành người của nhà họ Mạc."
Giọng điệu bên kia có chút hung hãn.
Thi Nhân ngước nhìn Mạc Tử Hàn: "Tôi sợ anh đã hiểu lầm điều gì đó rồi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể trở thành người nhà họ Mạc với cái tên này.
Mặc dù tôi có chút giống nhà họ Mạc, nhưng tôi chưa bao giờ đáng khinh như vậy.
Dù gì thì tôi cũng có bố mẹ, có gia đình, có có tên riêng của tôi ”.
"Đúng vậy, hiện tại cô là bà Tiêu, vốn dĩ không nhiều người có thể mang họ Mạc."
"Tôi không ngờ rằng trên đời này cũng có người giống tôi y hệt.
Cảm giác rất kỳ lạ, đồng thời tôi cảm thấy rất tiếc vì đã không thể tận mắt gặp cô ấy."
Lời nói này của Thi Nhân vô cùng chân thành.
Mạc Tử Hàn nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Thi Nhân, anh ta không trở nên tức giận, mà trong lòng anh ta lóe lên một tia kinh ngạc, người phụ nữ này vốn không phải là người phụ nữ mạnh mẽ bình thường.
Cũng đúng, nếu đổi thành người phụ nữ khác, liệu có thể thoát khỏi nhà họ Tiêu và trở thành Cô Ba nữa không?
Phàm là mọi phương diện đều không được tốt, thì đã không thể ngồi vững vào vị trí của bà Tiêu này rồi.
Mạc Tử Hàn khẽ nói: "Tuy rằng cô cũng có một chút khả năng, nhưng so với con bé vẫn là kém hơn nhiều.
Cô sẽ không bao giờ có thể so được với con bé."
"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc so sánh bản thânvới bất cứ điều gì, tôi có cuộc sống của riêng mình."
Thi Nhân rất thẳng thắn, nhưng điều này khiến Mạc Tử Hàn không biết phải nói gì.
Ban đầu, anh nghĩ rằng anh cả của mình quan tâm đến Thi Nhân, vì vậy anh đã đến để kiểm tra người phụ nữ này để xem cô ấy rốt cuộc là có khả năng gì.
Kết quả là bất cứ thứ gì đều không lộ ra, trông dáng vẻ cũng không được thông minh cho lắm.
Một người phụ nữ ngốc nghếch như vậy, không biết anh cả thích cô ta ở đâu.
Suy nghĩ sâu xa xoẹt qua ánh mắt của Mạc Tử Hản, anh ta đột nhiên hỏi: “Bà Tiêu, cô cho rằng anh cả của tôi hay Tiêu Khôn Hoằng, ai tốt hơn?"
Hả?
Thi Nhân luôn cảm thấy vấn đề của Mạc Tử Hàn có chút kỳ quái, vừa rồi anh ta tỏ vẻ rất hung hăng, nhưng bây giờ cô lại không hiểu anh ta muốn nói gì.
Tại sao phải so sánh Tiêu Khôn Hoằng và Mạc Đông Lăng, ai tốt hơn?
"Xin lỗi, Mạc tiên sinh, tôi không hiểu lắm ý của anh."
Tại sao anh muốn tôi nhận xét về Tiêu Khôn Hoằng và Mạc Đông Lăng?
"Nghĩa đen đi, cô nghĩ ai tốt hơn, anh cả của tôi hay Tiêu Khôn Hoằng?"
"Đương nhiên là chồng tôi, có cần hỏi không?"
Thi Nhân nở nụ cười trên mặt: "Trong mắt tôi, Tiêu Khôn Hoằng là người có quyền lực nhất.
Không ai khác tốt bằng anh ấy cả."
"Nhưng cô nghĩ anh cả của tôi thực lực như thế nào? Ít nhất hiện tại tập đoàn Quảng Viễn vẫn phụ thuộc vào anh cả của tôi."
Thi Nhân có chút không vui khi nghe những lời này.
Trước mặt cô ấy, lấy cái gì mà dám coi thường chồng của cô.
Nụ cười trên mặt cô đã nhạt đi rất nhiều: "Anh Mạc, anh cả của anh đứng trên vai cả một gia tộc lớn, đương nhiên có thể dễ dàng làm được thế, nhưng chồng tôi lại bắt đầu từ con số không đến ngày hôm nay, tôi nghĩ là anh ấy đã làm rất tốt rồi, đây là điểm chính, tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ lời nói vô nghĩa nào của anh nữa.
"
"Bà Tiêu, cô khó chịu à?"
Người phụ nữ này tính tình cũng không biết khách khí như vậy, dám công kích anh.
Bạn không biết rằng anh ấy cũng là người nhà Mạc? Lúc này, tập đoàn Quảng Viễn đang dựa vào dự án chưa thành thục để ổn định, cô ta làm sao dám ngu ngốc như vậy?
"Mạc tiên sinh coi thường chồng tôi như vậy.
Tại sao tôi phải vui vẻ? Tập đoàn Quảng Viễn và nhà họ Mạc bây giờ chỉ có quan hệ hợp tác, không có quan hệ cấp trên cấp dưới.
Cho nên Mạc tiên sinh mới nói là tập đoàn Quảng Viễn dựa vào nhà họ Mộ, điều này không phải là điều chính xác.
"
Thi Nhân nhìn thẳng vào Mạc Tử Hàn: "Hơn nữa, nhà họ Mạc đã từ bỏ thị trường của nước M để đến phát triển ở nước A.
Tập đoàn Quảng Viễn là ứng cử viên thích hợp nhất, không phải sao?"
"Không nhất định là vậy."
"Dù sao, anh Mạc à, anh không phải là chủ nhân của đây.
Ở đây nói những điều vô nghĩa này cũng không có ý nghĩa gì.
Tất cả tùy thuộc vào cách anh Mạc Đông Lăng lựa chọn, đúng không?"
Mạc Tử Hàn híp mắt lại: “Cô như vậy chắc chắn rằng, anh cả của tôi sẽ chọn tập đoàn Quảng Viễn?"
Chắc chắn rằng mối quan hệ giữa người phụ nữ này và anh cả của anh rất thân thiết.
Một người phụ nữ có ba đứa con, không biết cô ta có duyên gì.
Mạc Tử Hàn không nói tiếp lời nào, xoay người bưng ly nước trái cây rồi rời đi.
Thi Nhân nhìn bóng lưng của Mạc Tử Hàn, cảm thấy cuộc trò chuyện vừa rồi thật nhàm chán, chính xác thì Mạc Tử Hàn đang muốn gì và anh ta định làm gì?
Người nhà họ Mạc này thật kì lạ?
Thi Nhân không hiểu lại, cô quay lại phòng vệ sinh, vừa bước ra thì gặp một người quen, cô ngạc nhiên nói: "Cố tiên sinh."
Đây là đối tác của nước S mà cô đã gặp lần trước.
"Gặp lại bà Tiêu rồi."
Cố Văn Trình cười rồi nói, anh ấy mặc một bộ vest màu xám đen, trông lịch lãm và đầy khí chất.
"Cố tổng, chồng tôi đã nói rằng anh ấy muốn gặp tiên sinh trước đây, nhưng anh ấy không thể liên lạc được với anh."
Lần trước Tiêu Khôn Hoằng đã ghen, cô đã phải cố gắng để dỗ dành anh ấy.
Sau đó, Tiêu Khôn Hoằng nhìn lướt qua thông tin của công ty Cố Văn Trình, và muốn đến xem trực tiếp thì Cố Văn Trình ở bên đó lại luôn bận không liên lạc được với tôi.
Thi Nhân không mong đợi gặp Cố Văn Trình ở đây.
"Tôi bận đi công tác một thời gian trước, vì vậy tôi không có nhiều thời gian.
Tôi rất vinh dự được gặp mặt với Tiêu tiên sinh."
"Vậy thì liên hệ với tôi sau đi, tôi phải sang bên đó trước."
Thi Nhân, với tư cách là chủ nhà, không thể ở bên ngoài phòng vệ sinh quá lâu.
Cố Văn Trình nhìn Thi Nhân thật sâu, rồi chậm rãi đi vào phòng vệ sinh, nhưng thay vì bước vào, anh lại đi sang phía khác.
Bên ngoài có một chiếc xe đang đợi, sau khi Cố Văn Trình cúi người bước vào xe, cởi bỏ mặt nạ da người trên mặt, trầm giọng nói: "Ở bệnh viện có thể ra tay được."
Hôm nay, khi Tiêu Khôn Hoằng và Thi Nhân bận họp trao đổi ở đây, bệnh viện có thể bắt đầu động thủ được.
Thi Nhân và Mạc Mộng Thần thật sự trông rất giống nhau, không hề có dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ nào cả.
Trên đời này có thứ trùng hợp đến như vậy sao?
Nhưng tính cách của Thi Nhân và Mạc Mộng Thần, ở một mức độ nhất định, khá giống nhau, và cô ấy đã có thể cãi nhau với Mạc Tử Hàn vừa rồi.
Người phụ nữ như vậy là khó đối phó nhất.
Mạc Mộng Thần, ngay từ đầu đã tham lam sự sống và sợ hãi cái chết, nhưng cuối cùng thì cô ta cũng không ở được lâu.
Mạc Đông Lăng lần này không ngờ lại chọn nhà họ Tiêu, anh ta muốn xem nhà họ Tiêu có thể tồn tại được bao lâu?
Nhà họ Mạc có món nợ gì đó, anh ta thiếu chút nữa là trả lại rồi.
Danh Sách Chương: