Mục lục
Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Linh đã nghe nói về loại thuốc này, cô chú ý đến hai ngăn kéo còn lại có một vài túi trống, mỗi túi đều có một chút cặn. Vì là vụn, cô lại không rành về dược liệu, nên trong lúc này không biết rõ trong những túi khác ban đầu đựng những gì.

Nhưng có thể tưởng tượng được, những thứ trong vài túi đó có lẽ đã được bán hết. A Ngụy còn lại nhiều nhất, có lẽ loại thuốc này quá hiếm, lại đắt, nhu cầu ít hơn.

Lúc này Diêu Tinh nói: “Lão Cố, cậu nói những cái xương này là xương của con gì vậy?”

Cố Từ nghiêm nghị nói: “Có lẽ đều là thành phần có phòng thuốc Đông y, có thể là xương hổ? Có phải hay không, kiểm tra là biết.”

Lão Tùy cầm một mảnh xương nhìn kỹ, sau đó ông nói với Lâm Linh: “Tiểu Lâm, cô liên lạc với Lộ đội đi, nói với cậu ấy về chuyện này, tôi cũng liên lạc với Chi đội trưởng La. Không phải chúng ta bắt được hai người sao? Để lão Dương thấm vấn bọn họ về những thứ thuốc Đông y này.”

“Tôi nghĩ, trong số những người này, có người có thể đang làm việc buôn lậu thuốc Đông y. Số lượng này không lớn, hoặc là làm ăn nhỏ lẻ, hoặc là chuỗi cung ứng kinh doanh chưa được hình thành, lần này mang theo ít, là để thử đường.”

Mọi người đều biết thử đường có nghĩa là gì, có lẽ là thử thăm dò, có lẽ là tìm mục tiêu xem hàng, gần như ổn định rồi mới bắt đầu tăng cường lượng hàng xuất khẩu.

Ở nhiều nơi việc bắt giữ dược liệu buôn lậu không phải là tình trạng cá biệt, đôi khi chúng được vận chuyển lén cả xe vào biên giới. Vì vậy, vụ việc này chắc chắn phải có sự can thiệp của lực lượng chống buôn lậu, nếu chỉ riêng cảnh sát hình sự không thể xử lý được.

Lâm Linh gật đầu, cầm điện thoại đi về phía bên cạnh, gọi điện cho Lộ Hàn Xuyên.

Lúc này, Lộ Hàn Xuyên vẫn đang ở văn phòng nói chuyện với Ngô Thành và những người khác, chưa tan làm.

Điện thoại của anh để trên bàn, lúc này chuông điện thoại reo, Ngô Thành và vài người trẻ tuổi nhìn vào màn hình điện thoại, Ngô Thành cười nói: "Lộ đội, mau nghe điện thoại đi, Linh Linh của cậu đang tìm cậu đấy."

Lộ Hàn Xuyên bình tĩnh cầm điện thoại lên, lạnh lùng nhìn Ngô Thành, sau đó sắc mặt dịu đi, hạ giọng nói: "Linh Linh, là anh đây. Em tan làm chưa?"

"Lộ đội, em chưa tan làm, nếu anh rảnh thì có thể đến đường Tân Hối một chuyến."

Lộ Hàn Xuyên hiểu rồi, lần này Lâm Linh gọi điện cho anh, là để nói chuyện công việc, không liên quan đến chuyện riêng tư, nếu không cô sẽ không gọi anh một cách xa lạ như vậy.

Hiện tại chắc cô đang ở hiện trường trên đường Tân Hối, bên cạnh còn có người khác. Lộ Hàn Xuyên lập tức nói: "Rảnh, đường Tân Hối phải không? Anh sẽ đến ngay, em nói sơ qua tình hình ở đó đi."

Lâm Linh kể lại việc phát hiện một phần dược liệu cấm, Lộ Hàn Xuyên nói: "Việc này cần có sự can thiệp của đội chống buôn lậu, anh sẽ dẫn người đến ngay."

Lúc Lộ Hàn Xuyên cúp điện thoại, Ngô Thành và những người khác cũng biết bên Lâm Linh có vụ án, nghe nói phát hiện dược liệu cấm, Ngô Thành liền theo Lộ Hàn Xuyên lên xe, cùng đi với bọn họ còn có một người đàn ông trung niên.

Ông ấy là một người đa năng của đội chống buôn lậu, tuy không thể nói là am hiểu dược liệu Đông y, nhưng ông ấy hiểu biết về đủ thứ, có thể coi là bách khoa toàn thư của đội chống buôn lậu.

Khi Lâm Linh liên lạc với Lộ Hàn Xuyên, lão Tùy cũng liên lạc với La Chiêu. Lúc này La Chiêu vừa cúp điện thoại của Hồ Dương, hơi bực bội, bị cháu trai mình làm cho bực bội.

Trước đó Hồ Dương sử dụng camera giám sát để theo dõi nghi phạm trộm xe, do số lượng camera lắp đặt ít, theo dõi một lúc thì mất dấu, nên Hồ Dương cảm thấy ức chế, cảm giác bản thân là chuyên viên hình ảnh trinh sát nhưng lại bất lực.

Vì vậy, sau khi ăn tối, cậu gọi điện cho cậu ruột La Chiêu, thúc giục cậu mình mau chóng sắp xếp việc lắp đặt camera. Không chỉ đường lớn, từng con ngõ nhỏ cũng phải lắp. Cậu còn nói mình đến trung đội hình ảnh trinh sát không phải để làm đồ trang trí, không có mấy camera thì cậu giám sát cái gì?

Nói chuyện với cậu ruột, Hồ Dương không hề khách sáo, gọi điện thoại như đòi mạng, làm La Chiêu tức điên lên.

Anh ấy cũng muốn lắp đặt nhanh chóng, như vậy bọn họ sẽ thuận tiện hơn trong việc điều tra.

Nhưng việc lắp đặt camera có phải một mình anh ấy quyết định được đâu? Đó là việc cần sự phối hợp của nhiều ban ngành. Bước đầu tiên là xin kinh phí đã không dễ dàng, Cục tài chính đâu phải do La Chiêu mở, không phải anh ấy bảo cấp kinh phí là cấp được, anh ấy cũng phải viết đơn xin cấp nhiều lần?

Cúp điện thoại chưa bao lâu, lão Tùy liền liên lạc với anh ấy. Khi nói đến việc phát hiện dược liệu buôn lậu ở hang ổ bọn trộm xe, La Chiêu lập tức nói với lão Tùy: "Tôi biết rồi, tôi sẽ báo với lão Dương, nếu thẩm vấn có tiến triển mới, tôi sẽ thông báo cho anh và Tiểu Lâm ngay."

Nói xong chuyện đó, La Chiêu liền liên lạc với lão Dương, bảo ông ấy điều chỉnh phương án thẩm vấn, cố gắng khai thác những thông tin liên quan đến buôn lậu từ miệng hai người đó.

Lộ Hàn Xuyên nhanh chóng xuất phát, khi bọn họ đến, Lâm Linh và lão Khâu, cùng với sự trợ giúp của Cố Từ và Diêu Tinh đã lấy mẫu vân tay và dấu chân trong phòng, đang thu thập tóc và những vật dụng hữu ích khác trong phòng để làm bằng chứng sau này.

"Lộ đội, các anh đến đúng lúc, qua đây xem thử, mấy người này mang những thứ này đến Giang Ninh, có phải là có liên quan đến buôn lậu không?"

Thấy Lộ Hàn Xuyên bước vào, lão Tùy đón bọn họ vào, rồi dẫn bọn họ vào phòng chứa đồ.

Lộ Hàn Xuyên và Ngô Thành làm công tác chống buôn lậu lâu năm, cũng có tiếp xúc với dược liệu, nên khi nhìn thấy mấy túi đó, bọn họ liền nhận ra những thứ đựng trong túi là gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK