• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trực tiếp công bố thân thế của Tề Hàn Chương để thiên hạ đều biết là ý niệm đã tồn tại từ rất lâu trong lòng Tề Tĩnh Uyên.
Đời này y căn bản không có ý định để lại lối thoát cho Tề Hàn Chương, một chiêu này vừa ra sẽ khiến hắn ở Vân Nam triệt để không còn dựa vào, đồng thời cũng bị Vân Nam Vương hoài nghi, đời này hắn muốn thuận lợi trở thành Vân Nam Vương lại càng khó khăn.
Công khai thân thế của Tề Hàn Chương sẽ khiến hợp tác của hắn cùng thái hậu hết hiệu lực.

Tề Hàn Chương ẩn giấu thân phận đối với thái hậu mà nói sẽ có lợi, bởi vì có thể ở trong bóng tối bổ cho Tề Tĩnh Uyên một đao, nhưng Tề Hàn Chương công khai thân thế lại không có tác dụng gì lớn.
Bị Vân Nam bên kia không ưa là điều tất nhiên, bị kinh thành bên này hoài nghi cũng rất khẳng định, có thể nói là khiến cả hai bên cùng bất mãn.
Những việc này Tề Tĩnh Uyên đã suy nghĩ trong lòng rất lâu, y thậm chí đã nghĩ xong thời điểm nào sẽ thích hợp để tuyên bố những việc này, thời điểm nào quân cờ Tề Hàn Chương này công khai ngoài sáng sẽ càng tốt hơn.
Những việc này ở trong đầu y không ngừng xoay chuyển, mà chỉ có một mình y biết.
Thế nhưng người đưa ra kế hoạch này lại là Tạ Lâm Khê.
Lúc đó Tạ Lâm Khê nói như vậy, hắn rất cứng nhắc mà nói: "Mọi hành vi của thế tử đều nói lên mưu đồ không rõ, Vương gia phải thận trọng.

Nếu thân phận của thế tử đã điều tra rõ, Vương gia cũng không cần thiết phải che giấu cho Vân Nam Vương bên kia, trực tiếp chiêu cáo thiên hạ là được."
Tề Tĩnh Uyên nghe lời này, trong lòng dâng lên đủ loại tư vị.
Y tính toán này đó, tính toán tất cả mọi người, chỗ dựa chỉ là những chuyện mình đã trải qua của đời trước không muốn người biết kia, nhưng Tạ Lâm Khê không giống như vậy, hắn cái gì cũng không biết, mà có thể làm cho hắn nói ra như vậy, cân nhắc mọi chuyện cũng chỉ vì y.
Y muốn vị trí kia, Tạ Lâm Khê liền thay đổi phong cách làm việc của chính mình.

Nơi trước mắt mình không còn là địa phương của trước kia, không chỉ đơn thuần là một mình y, hắn đang nhìn là toàn bộ đại Tề.
Mà tất cả cũng đều là vì y.
Tạ Lâm Khê thấy Tề Tĩnh Uyên nhìn hắn có chút thất thần, không khỏi nói: "Vương gia đang suy nghĩ gì?"
"Đang nghĩ ngươi ta quả nhiên định sẵn là ở bên nhau." Tề Tĩnh Uyên thu hồi tâm tư, cảm thán nói ra một câu như vậy.
Tạ Lâm Khê không biết vì sao suy nghĩ của y lại đột nhiên chạy tới chỗ này, mà lập tức lại nghe Tề Tĩnh Uyên nói: "Ngươi sao lại nghĩ thế?"
Tạ Lâm Khê thu lại tinh thần, nghiêm nghiêm túc túc nói: "Vương gia, phía Vân Nam những năm qua vẫn luôn mang hai lòng, Vân Nam Vương muốn làm ra chút động tĩnh nhưng không tìm được cớ thích hợp.

Vân Nam Vương là người rộng lượng, bây giờ chúng ta bắt được nhược điểm của hắn chiêu cáo thiên hạ, về tình về lý hắn đều ở thế yếu, hơn nữa nội bộ Vân Nam Vương phủ vốn đã không thái bình, dưới tình huống này, Vân Nam Vương nếu không sợ bị nước bọt của người trong thiên hạ dìm cho chết đuối thì sẽ không dám làm gì với kinh thành.

Nếu đã đưa nhược điểm lên đến tận tay, tình thế đối với chúng ta có lợi như vậy, không lợi dụng hơn nữa thì thật sự là xin lỗi tâm ý lần này của Vân Nam Vương."

"Đương nhiên, mấu chốt nhất chính là trong lòng Vương gia đang hướng tới Vân Nam, có cơ hội tất nhiên cần phải nắm chặt, công khai hành động của Vân Nam Vương, ngày sau Vương gia làm việc sẽ càng thêm thuận tiện.

Hơn nữa, từ xưa tới nay, không thể thiếu tâm phòng bị, thời gian phát hiện thân thế của thế tử quá trùng hợp, bây giờ trên triều đình vàng thau lẫn lộn, ta không nhịn được mà suy nghĩ nhiều."
Tề Tĩnh Uyên cúi mắt xuống, lời nói vừa rồi của y rất đúng, y và Tạ Lâm Khê quả thật là tâm linh tương thông, định sẵn đã phải ở bên nhau.
Đời trước Tạ Lâm Khê khẳng định là cũng có hoài nghi những việc này, nhưng khi đó y đã chặt đứt mọi đường lui, chung quanh y không còn đường thoát nào khác.
Tạ Lâm Khê tin tưởng câu chuyện do Tề Hàn Chương tạo ra, mà sợ là khi đó cũng không còn cách nào khác, cho nên chỉ có thể cầm lấy một cơ hội cuối cùng, tìm kiếm lối thoát cho y.

Bằng không, một người thông minh như vậy, làm sao có khả năng dễ dàng rơi vào cái bẫy của Tề Hàn Chương.
Vẫn là bởi vì y, khi đó dù biết phía trước là vách núi cũng chỉ có thể đi về phía trước.
Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương, từ xưa tới nay có mấy ai làm Nhiếp chính vương lại có thể bình yên thối lui, là y nghĩ quá đơn giản, coi chính mình tâm tư lỗi lạc, làm việc quang minh liền sẽ không khiến người khác nghĩ nhiều.
Y vẫn muốn chính mình sẽ toàn thân trở ra, cho nên rất nhiều chuyện không tính toán, nói cho cùng vẫn là do y ngu ngốc.

Ở trong vòng xoáy của quyền lợi, sao có thể nói đi là đi, há có thể không bị người nghi kỵ cùng đố kỵ.
"Ngươi cân nhắc rất chu toàn, liền làm theo lời ngươi nói." Tề Tĩnh Uyên đáp, đầy mắt ôn hòa, trong lòng cũng tràn đầy tín nhiệm.
Tạ Lâm Khê bị tín nhiệm của y làm cho dao động, hắn kỳ thực có chút nghĩ không ra vì sao Tề Tĩnh Uyên lại tin tưởng hắn như vậy.

Tề Tĩnh Uyên là người muốn có được vị trí cao nhất kia, nhưng đối với hắn lại hoàn toàn không có lòng hoài nghi.
Cũng may rất nhiều chuyện Tạ Lâm Khê cũng không muốn suy nghĩ nhiều, hắn coi trọng chính là hiện tại, hiện tại của hắn và Tề Tĩnh Uyên.
Thánh chỉ trách mắng mà Tề Tĩnh Uyên gửi tới Vân Nam khiến người trong thiên hạ đều khiếp sợ.

Đạo thánh chỉ kia viết có bằng có chứng, không thể khiến người không tin, huống hồ chuyện xảy ra quá mức đột nhiên, Vân Nam Vương cũng bị đánh đến trở tay không kịp.
Chờ hắn lấy lại tinh thần, việc này đã chiếu rõ thiên hạ.
Người trong thiên hạ nghị luận chuyện này vô cùng sôi nổi, đâu đâu cũng rì rầm bàn tán, Vân Nam Vương dùng thứ tử thay đích tử vào kinh, trong lòng rốt cuộc là ẩn giấu âm mưu gì đây.
Là không yên tâm hoàng thượng sẽ làm hại đích tử của mình, hay là còn mưu toan chuyện khác.
Đạo thánh chỉ này khiến Vân Nam Vương phủ loạn tung lên, chẳng ai nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy.
Bây giờ ngăn cản cũng không biết nên làm gì ngăn cản, trừ phi bọn họ chắc chắn giết chết Tề Hàn Chương ở kinh thành, đem Tề Hàn Chương thực sự trở thành thứ tử, dùng chuyện này ngăn cản tất cả.
Nhưng cho dù bọn họ có tâm tư này thì từ Vân Nam đến kinh thành cố gắng càng nhanh càng tốt cũng phải vài ngày mới có đến được.
Cứ như vậy, về mặt thời gian liền không kịp.
Vân Nam Vương càng buồn bực hơn, bực Tề Hàn Chương, cũng tức điên với hắn.

Chủ yếu là Tề Hàn Chương đều phơi hết gốc gác của Vân Nam Vương phủ ra ngoài rồi, cho dù hắn muốn làm giả cũng không làm được.
Cũng có mưu sĩ khuyên bảo Vân Nam Vương thẳng thắn hoặc không làm hoặc là đã làm thì làm cho trót, trực tiếp đẩy cái chậu nước bẩn lên đầu kinh thành.

Chỉ nói bọn họ vu khống, Vân Nam tuy là quốc thổ đại Tề nhưng đến cùng vẫn là nghe theo mệnh lệnh của Vân Nam Vương nhiều hơn.
Dưới tình huống này bọn họ hoàn toàn có thể chỉ hươu bảo ngựa, cho dù trong lòng tướng sĩ Vân Nam biết sự tình là giả, hơn nửa cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.

Bởi vì trên đời này người muốn kiến công lập nghiệp nhiều vô cùng.
Bọn họ cùng Vân Nam Vương là muốn lập được công lao càng to lớn hơn, có được càng nhiều quyền thế.
Hiện ở kinh thành bên kia quốc khố hư không, chỉ cần đại quân Vân Nam bên này áp cảnh bức bách kinh thành, hươu chết vào tay ai còn thật khó nói.
Vân Nam Vương đối với đề nghị này có chút động tâm, Chỉ là có người đề nghị sẽ có người phản đối, cảm thấy làm như vậy quá mức mạo hiểm.

Vân Nam Vương suy tính lại cân nhắc, cuối cùng vẫn là không đồng ý với ý kiến của mưu sĩ này.
Hắn thật là có tâm tư chiếm được thiên hạ, nhưng chỉ dựa vào chút binh lực của Vân Nam liền muốn đối địch với toàn bộ đại Tề, đánh đổi quá lớn, đặc biệt là dưới tình huống bọn hắn không chiếm lý.

Vân Nam rốt cuộc vẫn là quốc thổ đại Tề, công khai mượn cớ khai chiến với kinh thành sẽ khiến người trong thiên hạ cảm thấy bọn họ không thuận lý.

Hiện tại Tề Tĩnh Uyên tọa trấn kinh thành, nắm quyền thiên hạ, chỉ cần y không đầu hàng, Vân Nam rất khó có thể nuốt trôi toàn bộ đại Tề.
Vạn nhất thất bại, hắn không chỉ sẽ mất đi dân tâm Vân Nam, thậm chí ngay cả địa phận Vân Nam này cũng sẽ mất đi.
Vân Nam Vương nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lúc này mưu phản thật sự không ổn.
Nếu tính không ra, liền phải nghĩ biện pháp giải quyết sự cố trước mắt.
Vân Nam Vương nghĩ, Tề Tĩnh Uyên đơn giản là muốn có được thuế ngân, đây vốn là phải nộp cho kinh thành, sớm hay muộn gì cũng phải nộp, vào lúc này nộp lên liền vừa vặn.
Về phần thân thế của Tề Hàn Chương, chỉ cần hắn bóp mũi thừa nhận một chút thì việc này cũng dễ giải quyết.

Chờ Tề Hàn Chương từ kinh thành trở về Vân Nam, hắn còn đầy thời gian giải quyết tên nghịch tử này.
Sau khi Vân Nam Vương ra quyết định, có một nhóm người khen ngợi anh minh, một nhóm người không biểu cảm gì, còn có một nhóm người trên mặt mang vẻ thất vọng, đáy lòng âm thầm lắc đầu.
Vân Nam Vương này vẫn là mất đi mấy phần nhuệ khí, trưởng thành theo tuổi tác, nhi tử càng thêm cường tráng, hắn càng ngày càng già yếu.

Hắn đã mất đi dã tâm nên có, chỉ muốn giữ chặt vinh hoa phú quý trước mắt, cũng không còn tâm tư muốn nhìn thấy thiên địa rộng lớn hơn nữa.
Mưu sĩ đưa ra đề nghị kia lại càng thẳng thắn than thở, Vân Nam Vương vào lúc này còn nhát gan như vậy, không dám thử đến nửa phần, ngày sau sợ là cũng không còn cơ hội đánh lại kinh thành nữa.
Vân Nam Vương đương nhiên cảm thấy lời này vô cùng chói tai, nhưng trên mặt hắn cũng không có biểu tình gì, chỉ đánh nhớ kĩ dáng vẻ của mưu sĩ này trong lòng, chờ có cơ hội sẽ cùng hắn tính sổ.
Không đề cập tới Vân Nam bởi vì thánh chỉ mà ầm ĩ không thôi, chỉ nói riêng kinh thành cũng bởi vì thân thế của Tề Hàn Chương được công bố ra mà đã sôi trào một mảnh.
Sau khi nội dung trên thánh chỉ truyền ra, thái hậu nói một câu Tề Tĩnh Uyên dựa vào cái gì mà làm như vậy truyền từ hậu cung cho đến tiền triều.

Quý Minh Nghị còn lập tức vào cung muốn gặp Tề Tĩnh Uyên, dò hỏi y đến cùng muốn làm cái gì.
Tạ Lâm Khê ngăn người lại trước cửa Cảnh Hoa điện, chỉ nói Nhiếp chính vương thân thể không khỏe, không gặp bất luận người nào.
Quý Minh Nghị đụng phải cái đinh, xoay người đến Càn Thần điện mời tiểu hoàng đế đi đến.
Sau khi Tạ Lâm Khê thấy tiểu hoàng đế liền hành lễ kính cẩn mà nói: "Hoàng thượng, Vương gia bị bệnh, ngự y mới vừa khai thuốc, dễ lây bệnh khí cho người khác, lúc này thật sự là không tiện thấy mặt vua, mong hoàng thượng thứ tội."
Ai cũng biết tiểu hoàng đế thân thể không tốt, lời này nói ra còn hoàn toàn là suy nghĩ cho tiểu hoàng đế, Tề Ngọc cũng không tiện mang theo Quý Minh Nghị xông vào Cảnh Hoa điện nữa.
Thái độ không gấp không vội này của Tạ Lâm Khê khiến Quý Minh Nghị tức lên thẳng mắng hắn rắp tâm hại người, trời cũng sắp sụp rồi mà hắn còn che chở Tề Tĩnh Uyên làm việc hoang đường như vậy.
Tạ Lâm Khê nghe lời này liền nở nụ cười, hắn nói: "Vương gia đã làm chuyện gì đáng để Thái phó kinh hãi oái ăm đến như vậy.

Vương gia phụng mệnh của tiên hoàng, trên người giữ chức vụ Nhiếp chính vương, thay thiên tử hành sự, việc này toàn bộ người trong thiên hạ bao gồm Thái phó cũng biết.

Bây giờ hoàng thượng vẫn chưa thân chính, Vương gia làm sao lại không thể phát thánh chỉ này? Chẳng lẽ trong mắt Thái phó, Nhiếp chính vương như Vương gia đến cả chút quyền lợi ấy cũng không có."
Quý Minh Nghị yên lặng chốc lát, trầm giọng nói: "Bản lĩnh treo đầu dê bán thịt chó của Tạ thống lĩnh này xem như lão phu hôm nay đã được lĩnh giáo, Vương gia đích thực là Nhiếp chính vương, nhưng y cũng không thể khư khư cố chấp bỏ qua hoàng thượng, giấu gạt văn võ bá quan mà làm ra chuyện như vậy được.

Vương gia có ý kiến gì, nên cùng đại thần thương nghị xong rồi ra quyết định mới phải."
Tạ Lâm Khê đương nhiên sẽ không bị hắn đại nghĩa lẫm nhiên dọa cho phát sợ, thậm chí giải thích so với hắn càng đại nghĩa hơn: "Chuyện Vân Nam Vương thế tử chỉ là thứ tử, về tư thì là việc riêng của hoàng gia, nhưng về công, cũng là Vân Nam Vương đuối lý.

Vương gia trách mắng Vân Nam Vương, người trong thiên hạ có ai là không vỗ tay tán thưởng, làm sao đến lượt Thái phó lại trở thành lỗi của Vương gia rồi? Vân Nam là quốc thổ đại Tề, Vân Nam Vương là thần tử của hoàng thượng, hắn phạm tội khi quân, Vương gia răn dạy hắn chẳng lẽ không nên sao? Chỉ là chút chuyện nhỏ này, Thái phó không khỏi phản ứng quá lớn rồi."
Dứt lời này, Tạ Lâm Khê không thèm nhìn phản ứng của Quý Minh Nghị, ánh mắt từ trên mặt Quý Minh Nghị chuyển sang tiểu hoàng đế, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng hiểu rõ Vương gia, Vân Nam vốn là tâm bệnh của tiên hoàng cùng Vương gia, bây giờ Vân Nam Vương có lỗi trước, Vương gia cũng là không muốn tiết lộ phong thanh nên mới như vậy."
"Hoàng thượng người biết, năm đó Vương gia tiếp nhận thân phận Nhiếp chính vương, trong một đêm thành lập Thiên Ngục Tư, cái này cũng là ý của tiên hoàng.

Những năm này Vương gia đảm nhiệm chức vị Nhiếp chính vương ra làm sao, trong lòng hoàng thượng rõ ràng nhất.

Vi thần cũng không phải là thay Vương gia biện giải gì cả, Vương gia vì việc của Vân Nam đã tiêu hao hết tâm kế mới mắc phải trận bệnh này, hoàng thượng nếu như hôm nay nhất định phải gặp Vương gia, vi thần không dám cản.

Chỉ là Vương gia nghĩ tới thân thể của hoàng thượng, mong hoàng thượng bảo trọng long thể."
Cho tới nay, nhắc đến tên của Tề Tĩnh Uyên cùng Tạ Lâm Khê, phản ứng đầu tiên của mọi người là sợ hãi.
Lúc này Tạ Lâm Khê hiếm thấy lại dịu giọng như vậy, nói ra mấy lời tự đáy lòng, mà câu chữ như trống chung cổ gõ vào trái tim trôi nổi bất định của tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế nghe những câu này liền nghĩ đến ngày xưa Tề Tĩnh Uyên dạy dỗ hắn, cũng nghĩ đến Tề Tĩnh Uyên cùng Tạ Lâm Khê vì Thiên Ngục Tư mà phải mang tiếng ác, trong lòng không khỏi thấy áy náy.
Việc Thiên Ngục Tư hắn tự nhiên biết, là phụ hoàng hắn trước khi lâm chung đã tự mình nói cho hắn biết.

Trước khi Tề Tĩnh Uyên trở thành Nhiếp chính vương, trong tay kỳ thực cũng không có mấy người có thể dùng.
Thiên Ngục Tư này mặc dù được gọi thành tư binh của phủ Tề Tĩnh Uyên, nhưng phần nhiều lại là nhân thủ do phụ hoàng hắn để lại.

Vào lúc ấy hắn còn nhỏ, Tề Tĩnh Uyên không thể không trấn áp những người có tâm làm phản, cũng từ đó mà mang danh hiệp thiên tử lệnh thiên hạ.
Tạ Lâm Khê xông lên phía trước nhất, tay nhiễm máu tươi càng bị người gọi là ác quỷ của nhân gian.
Tiểu hoàng đế biết, thái hậu biết, Tề Tĩnh Uyên biết, Tạ Lâm Khê cũng biết.
Trước đây không bị nói ra, bây giờ nói ra, Tề Ngọc đột nhiên nghĩ, bọn họ có phải có chút quá phận hay không.
Địa giới Vân Nam này mấy đời hoàng đế đều có ý nghĩ, lại càng là tâm bệnh của Tề Tĩnh Uyên, bây giờ có một cơ hội như vậy, Tề Tĩnh Uyên làm chút gì đối với Vân Nam rất quá đáng sao?
Tiểu hoàng đế cảm thấy không có chút quá đáng nào, thậm chí trong lòng mơ hồ có chút cao hứng.
Vân Nam, cũng chỉ đến như thế.
Nắm lấy nhược điểm của nó, răn dạy là chuyện đương nhiên.
Lại giống như Tạ Lâm Khê từng nói, Tề Tĩnh Uyên dùng thân phận Nhiếp chính vương mà trách mắng Vân Nam Vương, đây có lỗi gì.


Hắn chưa thân chính, Tề Tĩnh Uyên làm như vậy rồi thì lại làm sao.
Mấy ngày nay, cuộc sống của bọn họ trải qua quá thuận, luôn cho là Tề Tĩnh Uyên không có tính tình gì, có thể tùy ý bọn họ tiến lên từng bước từng bước thăm dò.

Hiện tại một đạo thánh chỉ mà thôi, liền làm cho bọn họ rõ ràng hiểu ra thân phận của chính mình.
Nghĩ tới những thứ này, tiểu hoàng đế rũ mắt xuống, hắn nói: "Tạ thống lĩnh, trẫm lo lắng cho hoàng thúc, trẫm cũng biết hoàng thúc lo lắng cho thân thể của trẫm.

Hoàng thúc nếu thân thể không khỏe, trẫm liền không gặp y nữa, chờ thân thể hoàng thúc tốt hơn rồi trẫm sẽ lại đến."
Tạ Lâm Khê hơi ngước mắt, ánh mắt ôn hòa lại mang theo hai phần cảm kích, hắn ngữ khí càng thêm cung kính nói: "Lời của hoàng thượng vi thần sẽ nói lại cho Vương gia, tạ ơn hoàng thượng quan tâm."
"Trẫm nên tạ ơn hoàng thúc mới phải, Vân Nam Vương làm ra chuyện đại nghịch bất đạo đến cỡ này, thật sự là không thèm đặt phụ hoàng cùng trẫm ở trong mắt, hoàng thúc cho bọn họ một bài học cũng là phải." Tiểu hoàng đế khẽ nâng đầu, thần sắc ngạo nghễ nói.
Dáng dấp như vậy, ngược lại là có mấy phần tư thái đế vương nên có.
Trong lòng Tạ Lâm Khê suy nghĩ này đó, mà trên mặt lại không mảy may lộ ra, sau đó tiểu hoàng đế rời đi, hắn hành lễ tiễn người.
Quý Minh Nghị không nghĩ tới tiểu hoàng đế lại bị mấy câu nói của Tạ Lâm Khê mà dễ dàng đuổi đi, hắn âm thầm nghĩ tiểu hoàng đế còn chưa đủ lòng dạ ác độc, không hiểu được dựa thế, việc này hắn phải cùng thái hậu thương nghị thật kỹ lưỡng mới được.
Quý Minh Nghị tìm cơ hội gặp mặt thái hậu, nói lại tình hình lúc đó một phen.
Thái hậu nghe được trên mặt lập tức giận dữ, bên trong ngữ khí tràn đầy tức giận: "Một tên thống lĩnh nho nhỏ cũng dám ngăn hoàng thượng.

Hoàng thượng mềm lòng, ngươi thân là Thái phó chẳng nhẽ cũng bị hắn dọa sợ?"
Nếp nhăn trên mặt Quý Minh Nghị giật giật, hắn cụp mắt lạnh nhạt nói: "Một Tạ Lâm Khê đương nhiên không ngăn được lão thần, nhưng trong lòng hoàng thượng đang hướng đến Nhiếp chính vương, chuyện hoàng thượng không muốn làm, lão thần không thể không vâng theo ý kiến của hoàng thượng, thái hậu nương nương thứ tội."
"Hoàng thượng chính là lòng đã nghi quá yếu." Trong giọng nói của thái hậu có chút tức giận còn có chút xem thường.
Trong lòng nàng ta và Quý Minh Nghị đều hiểu tiểu hoàng đế là nghĩ như thế nào, hắn muốn thiên hạ, còn muốn Tề Tĩnh Uyên trung tâm, lại càng muốn thanh danh quân chủ anh minh vì thiên hạ.
Nhưng trên đời này nào có chuyện tốt như vậy, có được rồi vẫn chưa biết đủ còn muốn chiếm được mọi chỗ tốt, cuối cùng nói không chừng còn là dùng làn trúc múc nước, là công dã tràng.
Thái hậu chính là không nhìn nổi tiểu hoàng đế hành động như vậy, làm việc không đủ tàn nhẫn không đủ vững vàng, cực kỳ giống phụ hoàng hắn.
Quý Minh Nghị nhìn thần sắc thái hậu một chút, hắn nói: "Bây giờ Tề Hàn Chương tự thân khó bảo toàn, để hắn trong bóng tối cho thái hậu nương nương sử dụng sợ là không được.

Chỉ là dã tâm của hắn đã bại lộ, hắn có tâm với vị trí kia của Vân Nam, bây giờ bị Nhiếp chính vương tính kế một phen như vậy, chẳng bằng để hắn trực tiếp đối phó Nhiếp chính vương."
"Hắn có thể được không?" Thái hậu cau mày nói: "Tề Tĩnh Uyên cũng không dễ chọc."
"Dễ chọc hay không dễ chọc, hắn cũng đã chọc." Quý Minh Nghị ngữ khí bình thản nói: "Chỉ cần Tề Hàn Chương còn có ý nghĩ với Vân Nam Vương phủ, trong lòng sẽ có hận ý với Nhiếp chính vương, việc này hắn phải dựa theo ý của thái hậu nương nương mà làm.

Trong mắt Nhiếp chính vương thế nhưng không chứa nổi hạt cát, nếu như chút tâm kế này của hắn lọt vào tai của Nhiếp chính vương, vậy hắn có thể thấy được mặt trời của ngày mai hay không cũng khó nói.

Bây giờ hắn không phải là Vân Nam Vương thế tử, mà là một thứ tử không ra hồn.

Hơn nữa, để hắn thay thái hậu nương nương thăm dò bên Nhiếp chính vương cũng tốt, giảm bớt đoán mò đi."
Thái hậu trầm ngâm chốc lát liền gật gật đầu, nàng nói: "Ngươi nói có đạo lý, hiện tại liền xem Tề Hàn Chương.

Tề Tĩnh Uyên không thể động vào tạm thời sẽ không động, ngày sau có cơ hội sẽ trừng trị y.

Hiện tại, hôn sự của hoàng thượng là quan trọng nhất, việc này cũng không thể lại xảy ra vấn đề gì nữa."
Nói đến chuyện sau, thái hậu cười mà không cười ý nhị liếc mắt nhìn Quý Minh Nghị một cái.
Sắc mặt Quý Minh Nghị không hề thay đổi nói: "Hoàng thượng lập hậu, đối với Quý gia là ân sủng vô cùng to lớn, việc này hoàn toàn theo thái hậu nương nương làm chủ."
Thần sắc thái hậu hài lòng thêm hai phần.
Thời điểm thái hậu cùng Quý Minh Nghị đang thương nghị những việc này, Tạ Lâm Khê ở trước cửa Cảnh Hoa điện lại đang ngăn cản một người nữa.
Người này cũng không phải ai khác, chính là vai chính trong dư luận Tề Hàn Chương..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK