Bọn họ im lặng nghe tiếng của Tiểu Khê. Mỗi đứa đều suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
Bọn họ biết Trang Khê không thể nói chuyện, nhưng Tiểu Khê trong trò chơi thì có thể, âm sắc đặc biệt êm ái như tiếng suối róc rách giao hòa cùng ánh trăng.
Trước khi bị mất giọng, âm thanh của cậu là như thế này sao?
Lễ Lễ nghĩ tới ánh trăng sáng khi nó mặc váy nhìn qua khe cửa sổ.
Trạch Trạch nghĩ tới làn khói bếp lượn lờ nơi mái nhà tranh dưới chân núi, lúc nó ngồi trong sơn động nhìn thấy.
Dương Dương nghĩ tới nụ cười dịu dàng của người mẹ giúp con gội đầu, mà nó trộm nhìn từ khe cửa.
Viễn Viễn nghĩ tới hai đôi tay già nua đuổi nó ra khỏi nhà.
Mà nhân vật nằm trên giường, nghĩ tới từng cảnh núi non lùi dần lúc nó bị mang đi trốn.
Vô vàn những đêm tối, ô tô chạy nhanh khiến cảnh vật thụt lùi về phía sau, hoa tươi rực rỡ trên núi đồi hóa thành từng giọt máu loãng, máu tươi đuổi theo ô tô nó đang ngồi một cách dữ tợn rồi lại vô tình rút nhanh như thủy triều.
Đó từng là nơi nó hoài niệm nhất, hơi thở của cỏ cây và sức sống từ khung cảnh rót vào cơ thể khô cằn, giúp nó không còn là cái xác vô hồn, tiếp sức cho nó tiến về phía trước. Sau đó lại biến thành nơi nó sợ hãi nhất, hơi thở cỏ cây không còn, mà hóa thành mùi máu tanh nhấn chìm nó.
Hiện giờ có một đôi tay mềm mại, cùng âm thanh du dương bình yên đã lần nữa lay tỉnh những cành hoa ngọn cỏ đang say giấc nồng, chúng nó nhú lên khỏi đất, chứa sức sống mạnh mẽ của tự nhiên, tích trữ, nảy mầm, đâm chồi, nở hoa, bỗng chốc đã nở rộ.
Chim hót líu lo, hương hoa thơm ngát, cỏ cây tươi tốt, mặt trời chiếu rọi, nghìn dặm trời quang.
Máu loãng lạnh lẽo tạo ra từ con người, sao bì được với sức sống của tự nhiên. Con người có muôn vàn khó khăn gian khổ, có người chết đi, có người trở nên tàn phế.
Em muốn sống cùng anh nơi trấn nhỏ.
Em muốn sống cùng anh nơi trấn nhỏ này.
Trấn nhỏ ngập tràn ánh mặt trời, không sầu bi, không hỗn loạn, chỉ có hoa dại nở khắp núi rừng.
[Tâm trạng của Minh Minh +5.]
Trang Khê đặt quyển sách trong tay xuống, cười tít mắt.
Tuy nhân vật vẫn không mở mắt, nhưng nó đã phản ứng với thế giới bên ngoài.
Có phản ứng là tốt rồi.
Đóng cửa sổ, kéo rèm, Tiểu Khê lặng lẽ rời khỏi nhà.
Vừa mở cửa đã thấy bốn nhân vật cũng giải tán.
Thật sự không thèm nhìn Minh Minh đâu, nhưng mỗi lần Tiểu Khê trò chuyện với Minh Minh, nếu đang ở nhà thì chắc chắn bốn đứa nó sẽ trốn ở góc tường nghe trộm.
Bọn nó chạy trốn rất nhanh, Tiểu Khê chẳng bắt được đứa nào.
Đứng ngoài cửa do dự một chút, Tiểu Khê tới trước nhà Viễn Viễn, gõ cửa.
“Vào đi.”
Viễn Viễn không ra mở cửa cho cậu, Tiểu Khê đẩy cửa phòng vào thì thấy Viễn Viễn đang ngồi xe lăn nhìn chằm chằm chân của mình.
Tiểu Khê đi tới trước mặt nó, “Viễn Viễn.”
Mới rồi còn đang nghe lén cậu đọc thơ cho Minh Minh, giờ lại giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Cũng không phải hoàn toàn là giả vờ, Viễn Viễn quả thật có hơi lạ. Trước kia khi hai người ở cùng nhau, Viễn Viễn luôn là người gợi chuyện, bây giờ nó im lặng khiến Trang Khê cũng không biết nên nói gì.
Tiểu Khê vòng bên người Viễn Viễn đi tới trước mặt nó, nhích qua trái rồi nhích qua phải, chớp mắt nhìn Viễn Viễn.
Tay Viễn Viễn đặt trên vịn xe lăn, ngọn đèn vàng ấm không che giấu được màu trắng muốt, đôi tay này trông đẹp như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ nhất. Chẳng nhìn ra đây là đôi bàn tay đã cầm đá nện vào đầu người ta đến đầy máu, đôi bàn tay chất chứa sức lực khó tưởng tượng nổi.
Hiện tại đôi tay này không thả lỏng, mà đang ra sức siết chặt tay vịn. Gương mặt nó cũng hơi căng thẳng, ánh mắt Viễn Viễn đã không giống như trước nữa.
Khi ánh mắt của một người trở nên khác đi, đôi mắt dường như cũng không giống trước, lông mày cũng khác, thần thái vùng giữa hai chân mày cũng không giống nữa. Đôi mày nhíu chặt, nó cố hết sức kiềm chế không muốn nhấn chìm người khác, cũng như tạo ra áp lực vô hình cho người khác.
May mà Viễn Viễn không nhìn chằm chằm Tiểu Khê, Trang Khê bên ngoài trò chơi rời mắt khỏi Viễn Viễn.
Tiểu Khê ngơ ngác, nhỏ giọng: “Viễn Viễn, lần sau góp đủ tiền chữa chân cho cậu nhé?”
Viễn Viễn: “Ừ.”
Chỉ một chữ đơn giản lại khiến Trang Khê sửng sốt. Đề tài cậu mới tìm ra, cứ thế mà tịt mất rồi. Chẳng phải trước đây Viễn Viễn không muốn chữa chân sao? Nghi vấn nho nhỏ đọng lại trong lòng.
Tiểu Khê: “Được, vậy lần sau sẽ chữa chân cho Viễn Viên, Viễn Viễn có thể đi đứng như bình thường rồi.”
Cậu xoắn xuýt, không biết phải nói gì tiếp theo.
Viễn Viễn nhìn cậu, ngón tay lướt trên tay vịn, “Một cái chân nhảy tới nhảy lui, quả thật rất tức cười.”
Tiểu Khê lắc đầu, vội nói: “Không tức cười, Viễn Viễn giỏi lắm.”
Viễn Viễn nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt sâu xa phức tạp chứa chút lạnh lẽo, Trang Khê không hiểu sao lại thấy căng thẳng, nuốt một ngụm nước bọt.
Cậu tưởng Viễn Viễn muốn nói gì đó nên nín thở chờ đợi, không ngờ Viễn Viễn nhìn cậu một lát rồi rời mắt: “Ừ.”
Tiếng ve sầu và tiếng gió bên ngoài càng trở nên rõ ràng, hóa ra rèm cửa bị gió thổi bay cũng có âm thanh.
Quá yên tĩnh.
Chân Tiểu Khê chẳng biết đặt đâu: “Vậy Viễn Viễn ngủ sớm nhé.”
Nói xong Tiểu Khê cúi đầu ra ngoài.
Lúc tới cửa dường như nghe được tiếng thở dài nhỏ tới mức gần như không nghe thấy, hòa lẫn giữa tiếng ve sầu râm ran.
Tiểu Khê dừng lại, cậu quay đầu, Viễn Viễn đang ngồi trên xe lăn cũng nhìn cậu.
“Quý Thanh Viễn đã chết rồi phải không?”
Gió bỗng nhiên trở lớn, rèm cửa tung bay trên người Viễn Viễn, đuôi rèm suýt chút phủ trên đầu Viễn Viễn.
Giọng Viễn Viễn không có cảm xúc, giống như chẳng điều gì có thể ảnh hưởng đến nó. Viễn Viễn hỏi rất bình tĩnh, là câu hỏi nhưng mang nhiều phần khẳng định trong đó.
Tim Trang Khê hẫng đi một nhịp, ngón tay dừng trên màn hình không gõ được chữ nào.
Tiểu Khê đứng ở cửa nghe Viễn Viễn hỏi.
“Quý Thanh Viễn đã chết phải không?”
Lùi thời gian về trước một chút, Viễn Viễn xé nát ảnh chụp thượng tướng Lâm.
Tiếp tục lùi, Viễn Viễn nói thượng tướng Lâm là người đẹp trai nhất.
Lại lùi nữa, Viễn Viễn nói, tuy nó đã quên nhưng nó chắc chắn là một quân nhân.
Thời gian tiếp tục lùi về, cậu và Lương Sâm cùng đến trường, màn hình khổng lồ ở cổng trường không có thông báo như mọi hôm, chỉ có hình một người mặc quân phục tay cầm đao quân đội, cạnh bàn tay trắng muốt của người đó ghi ba chữ – Quý Thanh Viễn.
Trong niềm thương tiếc của toàn tinh hệ, thượng tướng Quý Thanh Viễn đã hy sinh trên chiến trường.
Lùi đến đoạn thời gian cậu bắt đầu chơi [Thị Trấn Màu Xanh], Viễn Viễn vừa đến trấn nhỏ, lúc Tiểu Khê nhìn chằm chằm tay nó, nó đã rất đắc ý bảo rằng đây là đôi tay được toàn vũ trụ bình chọn là đôi bàn tay muốn liếm nhất.
Bây giờ đôi tay kia đang siết chặt tay vịn xe lăn, mạch máu nhỏ xanh tím như ẩn như hiện, máu bên trong vẫn đang chảy, yên lặng và lạnh như băng.
Trang Khê rúc vào chăn, mở quang não tìm “Đôi tay muốn liếm nhất”.
Dân chúng tinh hệ rất hứng thú với các cuộc bình chọn, hoạt động này dễ dàng gợi lên lòng hăng hái cuồng nhiệt của toàn dân. Không chỉ gương mặt, các ngũ quan cũng được đưa vào bình chọn, đôi mắt quyến rũ nhất, đôi môi muốn hôn nhất, các bộ phận thân thể cũng thế.
Tìm kiếm đôi tay muốn liếm nhất, trên màn hình xuất hiện rất nhiều tay của ngôi sao đang nổi, fan thổi phồng tay bọn họ là bàn tay của thần tiên, nhưng không có ảnh chụp của “Đôi tay muốn liếm nhất trên vũ trụ”, mọi người dường như cẩn thận né tránh, chỉ xuất hiện ảnh chụp một người.
[Xem tay thượng tướng Quý này, có thể xé xác tộc trùng, lau máu đi rồi lại nâng tách trà, thản nhiên ngồi trên cao nói chuyện với bạn.]
[Các thím thấy không? Tay thượng tướng Quý được đặc tả trong buổi phát sóng trực tiếp tổng duyệt quân bộ đó, độ dài gây cảm động*. Hí hí!]
(*Nam giới có bàn tay dài thường có khả năng tình dục mạnh)
[Thấy thấy! Bất luận là động tác chào hay uống nước, ngay cả khi thượng tướng Quý ngồi yên tĩnh, camera cũng soi tới nữa. Xem nè [Video].]
Trang Khê mở video, người trong video mặc quân phục, được rất nhiều người vây quanh. Quân phục Liên bang là màu xanh lam, chức vị càng cao thì màu càng đậm, tới vị trí thượng tướng thì đã gần như thành màu đen.
Những quân nhân ra chiến trường thường có màu da ngăm đen, mà da thượng tướng Quý lại trắng muốt, nghe nói được di truyền từ mẹ, bộ gen mà cả ánh mắt trời cũng không thay đổi được.
Trắng muốt và đen đậm đối lập nhau, kích thích ánh mắt người xem
Trước khi lên sân khấu, rất nhiều người đang giúp anh ta sửa sang quân phục, phối với huân chương quân công và huân chương thượng tướng, anh đẩy người sắp áp sát lên người mình ra, tự gắn huân chương lên vai.
Huân chương cứng lạnh màu đen rất hợp với tay thượng tướng Quý, cài lên bả vai một cách tùy ý. Lúc anh đang sửa cổ áo lộ ra chiếc cổ thon dài, dường như chú ý tới máy quay, bèn nghiêng mặt nhìn qua. Một vệt tuyết trên đỉnh núi vừa cao vừa lạnh hòa tan trong mắt anh, trong vắt nhưng lạnh lẽo, rét buốt thấu xương.
Tay vẫn đang nắm cổ áo, khiến người ta có cảm giác thứ anh đang nắm trong tay không phải cổ áo, mà là cổ họng con người, ngón tay ấy chỉ cần nhấn nhẹ thôi thì sức mạnh tụ nơi đầu ngón tay cũng đủ để kết thúc một sinh mạng, máu tươi hóa thành sương máu, nhuộm đậm thêm màu quân phục.
Đây là ảnh chụp lúc trúng cử, đã qua một năm nhưng không ít người vẫn điên cuồng si mê bàn tay ấy, dù nó nguy hiểm như lưỡi dao nhưng hàng triệu người vẫn thay phiên đến liếm máu trên mũi dao đó.
[Liếm sạch máu tươi ở đầu ngón tay cho thượng tướng Quý.]
[Nguy hiểm nhất, trí mạng nhất, cũng cho tui cảm giác an toàn nhất.]
[Đúng, nhìn đến là tui thấy an toàn rồi, biết có người chống đỡ nền trời hòa bình cho tui.]
[Giờ đã không còn nữa rồi.]
“Quý Thanh Viễn đã chết phải không?” Giọng nói bình tĩnh của Viễn Viễn vang lên bên tai.
Trang Khê siết mép chăn, co người. Viễn Viễn đã nhớ tất cả mọi chuyện rồi.
Suy đoán hoang đường ban đầu của cậu đã đúng.
Nếu có một ngày, cậu biết mình đã chết, không còn tồn tại trên thế giới này, liệu có thể bình tĩnh hỏi ra được một câu như vậy không?
Trong lòng Viễn Viễn nghĩ thế nào?
Trang Khê không biết phải đối mặt với Viễn Viễn sao nữa, Viễn Viễn rất ít nói, sau khi xác nhận thân phận của nó, Trang Khê hơi mất tự nhiên khi đối diện Viễn Viễn.
Không ngờ Viễn Viễn đã biến thành Viễn Viễn chân chính rồi. Câu nói đêm đó chỉ là giấc mơ của Trang Khê mà thôi.
Một đêm không ngon giấc, mặt trời vừa ló dạng, vẫn chưa đến giờ ăn sáng nên Trang Khê trở mình trên giường, đăng nhập vào trò chơi.
Buổi sáng tinh mơ vốn nên là thời khắc yên tĩnh nhất, vậy mà trong trấn nhỏ lại vang lên tiếng đánh nhau.
Lễ Lễ ngồi bên cửa sổ nhà mình, vừa vuốt gọn tóc vừa ngó ra ngoài, trông có vẻ rất vui.
Trạch Trạch đứng thẳng tắp, nghiêm túc “nhìn” trận đấu trước mắt.
Không cần nghi ngờ nữa, chắc Viễn Viễn và Dương Dương lại đánh nhau rồi. Từ khi chiêu thây ma gặm của Dương Dương mất hiệu lực, lúc đánh nhau Dương Dương luôn ở thế yếu, mới đầu còn chống cự bằng cơ thể cứng rắn, nhưng càng về sau càng đỡ không nổi.
Theo lẽ thì tiếp theo phải là Dương Dương đơn phương ăn hành, nhưng hiện tại nó có thể miễn cưỡng đánh trả.
Trang Khê nhìn một lúc, hình như Viễn Viễn đang nhường, không biết là nó muốn dạy Dương Dương kỹ xảo đánh nhau, hay đang xem Dương Dương như bao cát để luyện tập mỗi ngày.
Hiển nhiên cuối cùng Dương Dương vẫn bị Viễn Viễn tung một cú đá bay.
Tiểu Khê tới chưa được ba phút, Dương Dương đã bị đá về phía Tiểu Khê, đập vào thân cây sau lưng Tiểu Khê.
Tầm mắt Viễn Viễn cũng dõi sát theo, lướt qua Tiểu Khê rồi dừng trên người Dương Dương.
Dương Dương bò dậy từ dưới đất, hung tợn: “Cậu chờ đó!”
Viễn Viễn: “Ừ.”
Dương Dương nổi giận đùng đùng, “Cậu bị điên à!”
Viễn Viễn: “Không phải cậu cũng vừa từ bệnh viện ra chưa được bao lâu sao?”
Dương Dương tức tới mức nằm gục xuống lần nữa.
Viễn Viễn xoa tay, nhìn Tiểu Khê với vẻ hờ hững, ngồi lên xe lăn nhỏ của mình di chuyển về phía quặng mỏ. Không lâu sau, Trạch Trạch và Lễ Lễ cũng đi ra.
Không ai quan tâm Dương Dương dưới đất, chỉ có Tiểu Khê tới đỡ nó dậy: “Đã đánh không lại sao còn đánh?”
Dương Dương: “Ai nói tôi đánh không lại, đã tiến bộ hơn hôm qua rồi. Ngày nào đó tôi sẽ đánh ngã cậu ta!”
Lễ Lễ: “Dạo này Viễn Viễn rất để ý chuyện kiếm tiền.”
Mới sáng sớm đã đi đào mỏ.
Tiểu Khê: “Mọi người ăn cơm trước đi.”
Công việc tất nhiên phải làm, nhưng cơm cũng cần phải ăn đúng bữa.
Mấy hôm trước nhận được số tiền bồi thường kếch xù, cậu đã chuyển một phần vào trò chơi. Nhưng không thể đổi thành kim tệ chỉ có thể đổi tiền giấy, trong trò chơi có vài thứ mua được bằng tiền nạp, ví dụ như đồ ăn.
Thế nên về chuyện ăn uống, bọn họ không cần phải đáng thương như vậy. Xét theo phương diện nào đó, trấn nhỏ bọn họ xem như đã thoát nghèo, không cần sống những ngày thắt lưng buộc bụng.
Đương nhiên cách giàu có thì còn một đoạn xa, vẫn thiếu thốn nhiều kim tệ, tiền khám bệnh cũng không có nữa kìa.
Đưa cho mỗi đứa một hộp cơm tinh xảo, còn một hộp để trong phòng Viễn Viễn.
Sau khi bọn họ ăn xong, Tiểu Khê tới bên ruộng hoa hồng.
Hạt giống hoa hồng được xe lửa kéo về, Trang Khê trồng chúng vào một góc ở đồng ruộng, bây giờ đã mọc thành bụi, lấm tấm nở vài đóa hoa hồng rồi.
Cậu nghĩ hoa hồng sẽ có công dụng đặc biệt nên vẫn luôn mong chờ, nhân vật trong bản đồ sân bay không cần hoa hồng, xe lửa nhỏ cũng không cần hoa hồng.
Nếu chúng tạm thời vô dụng, Tiểu Khê ngồi xổm nhìn cánh hoa đọng sương sớm, cười vươn tay cắt bốn cành hoa.
Hai cành hoa đã nở rộ, hai cành còn e ấp nụ.
Tiểu Khê lén đặt hai cành trong phòng Lễ Lễ, hai cành còn lại mang về phòng mình.
Minh Minh vẫn im lặng nhắm mắt, không hề trở mình.
Tiểu Khê đặt hai cành hoa hồng còn đọng sương vào bình hoa ở chiếc bàn đầu giường, kéo rèm, mở cửa sổ. Không khí trong lành mát rượi của buổi ban mai tràn vào phòng, hòa cùng hương hoa hồng phả lên mặt.
Tiểu Khê ngồi bên giường, “Chào buổi sáng, Minh Minh.”
Cậu cầm khăn lau mặt cho Minh Minh, tiếp tục trò chuyện với nó.
Tiểu Khê: “Tôi bị câm, không nói chuyện được trong thế giới hiện thực.”
Tiểu Khê: “Được trò chuyện với Minh Minh ở đây, tôi vui lắm, chừng nào Minh Minh chưa tỉnh thì mỗi ngày khi mặt trời mọc, mỗi đêm khi vắng lặng, tôi sẽ tới trò chuyện với Minh Minh.”
Tiểu Khê: “Nếu không Minh Minh sẽ rất cô đơn.”
Tiểu Khê: “Tôi biết cô đơn rất khó chịu.”
Cậu dừng một lúc, mím môi, nhớ đến những tháng ngày cô đơn trước kia, nhớ đến chuyện quá khứ đã trở nên xa xăm, giọng trầm đi một chút.
Tiểu Khê: “Trước đây nhà ba tôi rất giàu, có tiền nên rất mê chơi, còn mẹ tôi là diễn viên, vừa lên đại học đã đi đóng phim.”
Tiểu Khê: “Hai người bên nhau chưa đến một tháng đã cưới rồi, khi ấy cả hai còn rất trẻ.”
Tiểu Khê: “Vừa cưới thì nhà ba tôi phá sản, có lẽ như cha ông ta thường nói: vợ chồng nghèo trăm nỗi oán than. Bọn họ cãi nhau mỗi ngày, đều hối hận vì cưới nhau quá vội vàng. Lúc hôn nhân suýt tan vỡ, mẹ phát hiện đã mang thai tôi.”
Giọng Tiểu Khê không nghe ra vui buồn, tốc độ nói vẫn thong thả.
“Sự xuất hiện của tôi đã xoa dịu mối quan hệ của bọn họ, mới đầu bọn họ đối xử với tôi rất tốt. Ba nói cả hai đã lên sẵn kế hoạch sẽ nuôi tôi khôn lớn và dạy dỗ tôi thật tốt, đó là khoảnh khắc mà tôi vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất.”
“Thế nhưng sự xuất hiện của tôi vẫn không hàn gắn được vết nứt tình cảm giữa bọn họ, quan hệ hai người ngày càng kém, tới mức chỉ nhìn thôi đã thấy chán, không muốn về nhà nữa.”
“Đa số thời gian, chỉ có một mình tôi sống trong căn nhà trống rỗng.”
Tiểu Khê: “Tôi biết cảm giác đó không hề dễ chịu, Minh Minh cũng nghĩ vậy phải không? Một mình không ai quấy rầy, không có tiếng cãi vã, không nghe những lời sắc bén như lưỡi dao. Thế nhưng vì chỉ có một mình, nên khi ngước mắt nhìn quanh, cả thế giới đều trống rỗng.”
“Thời gian ấy vì muốn có chút âm thanh, tôi thường mở tivi hoặc gõ tường.”
Tiểu Khê: “Tôi muốn bọn họ để ý đến mình nên ra sức học, nhưng khi tôi ở nhà cố gắng học tập, bọn họ lại ở ngoài tìm được người yêu và con riêng của mình rồi.”
Trang Khê biết đã nói quá xa, tuy nhiên cậu vẫn không dừng lại, tiếp tục nói với nhân vật những điều trước đây chưa bao giờ được phơi bày.
“Lúc ấy tôi còn quá nhỏ để hiểu những chuyện sắp xảy ra, vẫn cố gắng duy trì mái ấm gia đình lung lay sắp đổ này, vì trước đây ba mẹ rất tốt với tôi, tôi đã quá quá hạnh phúc, nhất là sau khi bước ra khỏi cuộc sống ở nhà một mình.”
Tiểu Khê: “Nào ngờ cuối cùng vẫn đổ vỡ.”
Tiểu Khê: “Ý thức được bọn họ muốn ly hôn, bầu trời trong lòng tôi sụp đổ rồi. Rõ ràng tôi đã nỗ lực như vậy nhưng tại sao vẫn đổ vỡ chứ, tôi nên làm gì đây?”
Tiểu Khê: “Mùa đông năm bảy tuổi, trời đổ trận tuyết rất lớn rất lớn, lạnh lẽo trắng xóa.”
“Tôi cởi áo lông, mặc áo len trốn trong hốc tuyết, tôi nghĩ ba mẹ không tìm thấy tôi thì chắc chắn sẽ lo lắng, sau đó nhận ra không thể mất đi đứa con duy nhất là tôi. Nếu bị cảm luôn thì tốt quá, ba mẹ phải chăm sóc tôi, không cần ly hôn nữa.”
Tiểu Khê cười, “Ngốc lắm phải không? Mọi người đều không hiểu.”
Cậu thôi cười, sờ cổ họng.
“Sau đó không ai đi tìm tôi cả.”
Lời thì thầm nho nhỏ cuối cùng rơi xuống, ánh mặt trời vừa ló dạng đã bị áng mây dày che mất, thế gian càng thêm lạnh lẽo.
Nhân vật trên giường dường như cũng thấy lạnh, ngón tay run nhẹ.
Không ai đi tìm tôi cả.
Nhất định đã đợi rất lâu, mới có thể thốt lên một câu như vậy.
Đứa bé bảy tuổi cứ đợi mãi trong băng tuyết, cậu đã ôm theo tâm trạng gì khi chờ đợi?
Đứa trẻ thu mình trong hốc tuyết giữa trời rét lạnh là một người như thế nào?
Tiểu Khê: “Sáng nay Viễn Viễn và Dương Dương lại đánh nhau, sao bọn họ thích đánh nhau thế nhỉ?”
Tiểu Khê dừng một lát, không kể chuyện xưa nữa: “Hoa hồng ngoài ruộng đã nở rồi, tôi đã cắt bốn cành, lén đặt hai cành vào phòng Lễ Lễ, không thể để Viễn Viễn, Trạch Trạch và Dương Dương biết chuyện này, không thì tụi nó làm ầm lên mất.”
Nói đến làm ầm, mắt Tiểu Khê cong tít, giọng nói du dương đong đầy cảm xúc tươi vui, “Không phải tôi bất công đâu, mà là Lễ Lễ rất thích hoa.”
Tiểu Khê: “Hai cành hồng này không phải tôi tặng, mà là heo nhỏ tặng cho công chúa nhỏ của nó đó.”
Heo nhỏ là gì, công chúa nhỏ là ai?
Tiểu Khê: “Minh Minh thích hoa không? Nếu Minh Minh thích thì chắc sẽ có nhiều chủ đề tám chuyện với Lễ Lễ đó, Lễ Lễ là Tiểu thái tử xinh đẹp nhất, thích mặc váy nhỏ trong trấn của chúng ta.”
Ngón tay của nhân vật trên giường bỗng nhúc nhích thêm lần nữa.
Tiểu Khê: “Trấn nhỏ của chúng ta vừa an bình vừa náo nhiệt, bây giờ tôi không cảm thấy cô đơn chút nào.”
Dông dài mãi khiến câu chuyện đã đi thật xa, cậu cầm hai cành hoa hồng trên bàn: “Hai cành hồng này là tôi mang đến cho Minh Minh.”
Hoa hồng đặt bên gối nhân vật, hương hoa đượm hơi sương lan tỏa vào mũi nhân vật ở khoảng cách gần.
Tiểu Khê: “Minh Minh, tôi sẽ đọc một bài thơ ngắn cho cậu nhé, là bài [Đừng ngủ nữa] của Afanasy Fet.”
Tiểu Khê nhìn nhân vật nằm trên giường với ánh mắt dịu dàng, cất giọng mềm mại.
“Đừng ngủ nữa: em đã vì anh
Dâng ánh bình minh và hai nhành hồng.
Dưới giọt sương bạc long lanh,
Hoa hồng tươi đẹp hơn ánh lửa.
Cơn mưa dông mùa xuân ngắn ngủi,
Không khí tươi mát, cây lá xanh biếc…
Hoa hồng tỏa ngát hương,
Lặng lẽ rơi lệ.”
Tiểu Khê: “Đừng ngủ nữa.”
Tiểu Khê: “Minh Minh, cậu hãy mở mắt ra nhìn nhé, nhìn hoa hồng trước mắt, nhìn hướng dương ngoài cửa sổ, nhìn hạt giống của cậu đã đâm chồi nảy mầm giữa núi rừng.”
Nhân vật vẫn không chịu nhúc nhích, Trang Khê thở dài, lúc đang cảm thấy bất lực thì thông báo hệ thống nhảy ra.
[Minh Minh đang vùng vẫy.]
[Minh Minh muốn mở mắt ra nhìn hoa hồng, muốn nhìn hạt giống trong lớp bùn đất, muốn nhìn bạn… Nó đang vùng vẫy, đang do dự.]
Trang Khê mừng rỡ.
Cuối cùng qua nhiều ngày, nhân vật đã có ý thức rồi.
Tiểu Khê đặt hoa hồng vào tay nhân vật, nắm một ngón tay nó chạm lên cánh hoa.
Đầu ngón tay trắng nõn chạm đến giọt sương trên cánh hoa, dưới sự ẩm ướt mềm mại, đường vân trên cánh hoa uốn lượn trên đầu ngón tay nó, triền miên không dứt.
Tiểu Khê: “Minh Minh, cậu cảm nhận được không? Đây chính là hoa hồng tôi mang đến cho cậu, vừa ngắt từ đồng ruộng ngoài cửa sổ, vẫn còn ướt sương sớm.”
[Tâm trạng của Minh Minh +1.]
Tiểu Khê mừng rỡ, cậu nắm tay Minh Minh, đỡ Minh Minh ngồi dậy, cẩn thận cõng nó lên lưng.
“Minh Minh, tôi dẫn cậu lên núi tìm nhé.”
Tiểu Khê đẩy cửa ra muốn chạy lên núi, phát hiện Viễn Viễn đang tựa dưới cửa sổ, duỗi một chân ngồi đó ăn cơm.
Nhìn như đang hết sức chăm chú ăn cơm, giống như chỉ tìm bừa một chỗ để ăn vậy, trùng hợp đó là ngoài cửa sổ nhà Tiểu Khê thôi. Không biết nó đã đến bao lâu rồi, trong hộp cơm chỉ còn vài hạt cơm trắng.
Khoảnh khắc Viễn Viễn nhìn thấy Tiểu Khê, tựa như nhìn thấy ngày đông mênh mông tuyết trắng năm đó. Từng khung cảnh tràn vào tim, nghẹn ngào khiến mũi cay cay.
Viễn Viễn đứng lên, phủi vụn cỏ trên người, “Tôi ăn xong rồi.”
Khi Trạch Trạch đến quặng mỏ, Tiểu Khê có dặn nó nói với Viễn Viễn nếu đói thì về ăn cơm, đừng để bụng đói đào mỏ.
Viễn Viễn nhìn Tiểu Khê cõng cái tên ngủ say không tỉnh kia, ngồi lên xe lăn rời đi.
Tiểu Khê dõi theo đến khi Viễn Viễn khuất bóng, mới cõng người trên lưng tiếp tục lên núi.
Mặt trời vừa mọc không bao lâu, sương sớm trên nhành cây ngọn cỏ trong núi chưa tan hết, Tiểu Khê cõng Minh Minh băng qua bụi bỏ, đẩy cành lá, ống tay áo bị thấm ướt, giày dính đầy bùn đất. Cuối cùng tìm đến mảnh đất trong trí nhớ của cậu, theo dự đoán thì hôm nay hạt giống sẽ nảy mầm.
Trên cỏ rất ẩm không thể đặt người xuống, Tiểu Khê thể lực đầy đủ cõng Minh Minh đứng đó.
Chim nhỏ trong rừng vui vẻ hót vang, âm thanh líu lo rộn ràng, cánh rừng đắm mình dưới ánh nắng toát lên niềm hân hoan kỳ ảo.
Thời gian trôi qua từng chút, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu loang lỗ lên người và mặt đất dưới chân bọn họ, mặt đất ẩm ướt dần xuất hiện một khe thật nhỏ.
Thời gian chầm chậm trôi, gió thổi nhẹ đến khi dừng hẳn.
Từng hạt đất màu nâu đậm lăn ra khỏi cái khe nhỏ, khe nhỏ cao và to dần lên, để lộ màu xanh non nớt nhất thế gian. Màu xanh non mọng nước như chạm vào sẽ vỡ, non nớt nhất cũng yếu ớt nhất, nhưng nó vẫn kiên cường đẩy bùn đất mà nhô ra.
Thế giới yên tĩnh, thời gian tạm dừng. Chỉ có thể nghe thấy âm thanh chồi non chui lên mặt đất và mùi bùn đất cỏ cây quanh quẩn bên mũi.
Mặt trời thức giấc chiếu lên chồi non, nó phát ra tiếng “bụp” giòn tan, biến thành hai lá con.
Đó là âm thanh êm tai nhất của thế gian.
Trên lá còn vươn hơi ẩm bùn đất, nhưng đó là màu xanh thuần khiết nhất. Một giọt sương từ lá cây rơi xuống khiến nó hơi rung rinh, vươn mình đón ánh mặt trời.
“Minh Minh xem kìa!”
Tiểu Khê nghiêng đầu, “Cậu thấy không?”
________________