Beta: Cún
Không khí oi bức, rất khó để làm mất mùi hôi tanh còn xót lại trên đầu ngón tay. Xung quanh chỉ còn một mình An Tử Mặc. Cậu mím chặt môi lại, sau đó kéo khẩu trang lên về nhà của mình.
“Sao bây giờ con mới về hả Mặc Mặc? Mẹ còn đang định ra ngoài……” Tiếng nói của An Tưởng bỗng chốc im bặt. Ánh mắt cô dính chặt như đóng đinh tại miệng vết thương ở dưới mí mắt con mình.
Cô cau mày tiến lên vài bước. Ngoài miệng vết thương đó ra thì còn có mùi máu tanh tanh ở trong không khí nữa.
“Mặc Mặc, con lại đánh nhau với bạn rồi đúng không?”
“Không đánh.” An Tử Mặc tránh ánh mắt của cô, “Con bị ngã.”
Nói bậy, nhìn miệng vết thương như thế kia chắc chắn là bị người ta đánh. Nhưng An Tưởng không vạch trần cậu mà tiến lên hai bước, “Con cởi khẩu trang xuống cho mẹ xem.” Sau khi thấy An Tử Mặc cởi khẩu trang ra, nhìn rõ hình dáng của những chiếc răng kia, đầu óc cô như bị bấm nút tạm dừng. Sau đó cô bắt đầu nghi ngờ rằng vì hàm răng này mà con mình bị các bạn bắt nạt.
“Không sao đâu.” Vẻ mặt An Tưởng vô cùng đau đớn, “Như vậy cũng rất đáng yêu mà!”
Vẻ mặt An Tử Mặc vẫn đen sì, không thay đổi. Cậu vòng qua người An Tưởng đi vào trong toilet rửa sạch chỗ bẩn ở tay.
Cảm xúc âm u trên mặt của cậu không giống như chỉ bị bắt nạt, có lẽ còn xảy ra cái gì đó nữa.
An Tưởng đi qua chỗ An Tử Mực, vô cùng săn sóc hỏi thăm cậu: “Con có sao không? Có phải ở nhà trẻ có chuyện gì không vui không?”
An Tử Mặc không phải là người giỏi giao tiếp. Nếu là lúc trước thì cậu sẽ làm ngơ câu hỏi của An Tưởng rồi trực tiếp bỏ về phòng rồi. Nhưng đối diện với ánh mắt đầy quan tâm của An Tưởng thì cậu dừng chân lại. Đột nhiên cậu muốn chia sẻ hết mọi thứ với cô.
“Lúc con đi học về thì gặp một con chim sẻ bị thương. Nó sắp chết, Bùi Nặc bảo con cứu nó.”
An Tưởng chậm rãi ngồi xuống, nhìn thẳng cậu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó con bóp ch.ết con chim ấy, bởi lẽ con cảm thấy làm vậy là tốt nhất cho nó.”
Lúc nói lời này, ánh mắt của An Tử Mặc vô cùng bình tĩnh.
Cậu cũng không cảm thấy mình làm sai. So với việc thể hiện lòng thương vô dụng thì cách làm của cậu tuy rằng hơi thô bạo nhưng lại làm con chim bớt đau khổ, có thể nói là cách tốt nhất tại thời điểm đó. Cậu nghĩ, nếu mà chim sẻ biết nói thì nhất định nó sẽ cảm ơn cậu, chứ nó không mở miệng đòi Bùi Nặc đưa nó tới bệnh viện.
“Bùi Nặc không hiểu nên cầm đá ném con.”
An Tưởng nắm tay An Tử Mặc dắt cậu ngồi vào ghế sô pha. Sau đó cô tìm bông cùng cồn rửa sạch miệng vết thương trên mặt con mình.
Cậu nhóc rất ngoan, ngồi không nhúc nhích, yên lặng nhìn chăm chú mặt của An Tưởng.
Vốn dĩ An Tử Mặc còn cho rằng sau khi nghe được những lời này An Tưởng sẽ tức giận hoặc sẽ động tay động chân đánh cậu cơ. Vì theo tư duy của người bình thường thì hành vi hôm nay của cậu chính là ngược đãi động vật, vì vậy cần phải được dạy dỗ lại!
Nhưng An Tưởng lại không làm như vậy.
Toàn bộ quá trình cô đều vô cùng cẩn thận bôi thuốc cho cậu, hai mắt cô sạch sẽ không chút tạp chất. An Tử Mặc không nhịn được nhìn chằm chằm cô.
“Mẹ không tức giận à?” Cậu không nhịn được hỏi cô.
“Sao mẹ lại giận?” An Tưởng thu tay, hỏi lại cậu.
“Con đã giết một con chim sẻ.”
“Vậy Mặc Mặc cảm thấy mình làm đúng hay làm sai?” An Tưởng vuốt mái tóc mềm mại của cậu, nhẹ nhàng hỏi.
“Con không sai.”
Chỉ ba chữ thôi nhưng đã cho thấy sự cố chấp của cậu.
An Tưởng cười nói: “Nhưng Nặc Nặc cũng không cảm thấy mình làm sai. Các con có sự lựa chọn khác nhau.”
An Tử Mặc nhíu mày, không hiểu những lời An Tưởng nói.
An Tử Mặc cảm thấy ý tốt nhỏ bé đó cũng không thể giúp ích được gì, ngược lại nó còn làm chú chim sẻ kia tổn thương hơn. Với người thì cũng như vậy thôi. Như kiếp trước, lúc cậu bị bệnh tình nguy kịch, không còn thuốc chữa nữa thì với cậu, những câu an ủi cùng sự giúp đỡ tới từ những người xung quanh cũng không giúp cậu bớt đau đớn hơn.
Vì hiểu rõ điều đó nên cậu mới giúp chim sẻ bớt đau khổ hơn.
“Con đã kiểm tra, nội tạng của con chim kia đều nát hết rồi, dù cho con có không bóp nó thì nó cũng chỉ sống được thêm không tới mười phút. Có khi nó còn bị mèo hoặc chó ở gần đó ăn sống luôn. Thay vì để nó giãy giụa vô ích trong đau khổ mười phút thì con đã giúp nó được giải thoát sớm hơn. Bùi Nặc không hiểu do tuổi của cậu ấy còn quá nhỏ, nên con cũng không trách cậu ấy.”
Mấy đứa nhóc tuổi này đều mang tấm lòng thánh mẫu rất đáng cười.
An Tử Mặc chạm nhẹ vào vết thương trên mặt mình. Dù cậu không cảm thấy đau nhưng vẫn thấy hơi khó chịu.
“Vậy con có biết Nặc Nặc nghĩ gì không?”
“Con không biết.”
An Tưởng nói: “Nặc Nặc nghĩ chỉ cần con muốn cứu chim nhỏ thì nhất định chim nhỏ có thể tiếp tục sống.”
“Không thể nào. Dù cho là bác sĩ chuyên nghiệp nhất cả nước cũng không thể cứu sống được con chim đó!”
An Tử Mặc luôn phân tích mọi việc một cách đầy bình tĩnh là lý trí. Có lẽ đây cũng là điểm khác biệt hoàn toàn của An Tử Mặc so với các bạn đồng trang lứa khác.
Đây không phải là chuyện xấu, nhưng cũng chẳng phải là chuyện tốt.
An Tưởng mỉm môi, nhẹ giọng nói, “Tử Mặc à, mọi người đều luôn tin tưởng vào kỳ tích.”
“Con bóp ch.ết chim sẻ, cũng là bóp ch.ết kỳ vọng của Nặc Nặc. Vì thế Nặc Nặc mới tức giận.” Nói rồi An Tưởng lại sờ sờ đầu An Tử Mặc, “Nhưng mà Nặc Nặc đánh con cũng là Nặc Nặc không đúng.”
An Tử Mặc cau mày không nói gì. Ở thế giới kia, cậu sống mười bốn năm nhưng cũng chưa từng có ai nói với cậu cái gì là kỳ tích, cái gì là hy vọng. Bởi lẽ mấy từ ngữ này quá trừu tượng và không có tính thực tế. Nhưng đúng là điều đó cũng ảnh hưởng tới cái nhìn của cậu với thế giới xung quanh suốt những năm qua.
Lông mi của An Tử Mặc khẽ động. Cậu nhìn chăm chú mặt An Tưởng.
Cô không trách cậu, cũng không giống người mẹ kia của cậu, dùng đòn roi để dạy cậu. Cô kiên nhẫn nghe ý kiến của cậu, kiên nhẫn đồng cảm với cậu.
Cảm giác này rất kỳ lạ, làm người ta lâng lâng, không thoải mái chút nào cả!
An Tử Mặc khó chịu vận động cổ một chút cho đỡ mỏi. Đột nhiên lúc này cậu ngửi thấy mùi máu thơm thơm. Mùi hương hấp dẫn đó ngay lập tức hấp dẫn An Tử Mặc.
Cậu quay lại thấy An Tưởng đang lấy ống tiêm làm ngón tay mình chảy máu, “Này.”
Cả người An Tử Mặc đơ ra như gặp phải địch lớn: “Con không cần.”
“Răng mới mọc sau khi được hút máu thì sẽ tự động lùi vào trong. Máu của con người sẽ làm cho hàm răng của con khôi phục lại. Mà chờ vài ngày, nếu, nếu răng con vẫn còn như vậy thì chúng ta sẽ đi chỉnh răng. Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, nhất định răng con có thể sửa được!”
Điều này đúng là vô cùng hiếm thấy.
An Tưởng chưa từng thấy qua hàm răng của quỷ hút máu nào bằng đến vậy! Với tộc quỷ hút máu thì hàm răng giống như “chân thứ ba” của đàn ông. Con trai mình đẹp như vậy, nhất định phải sửa được hàm răng này!
Tuy rằng những bạn nhỏ quỷ hút máu chỉ cần được bổ sung đủ máu, ăn uống đủ chất dinh dưỡng thì hàm răng sẽ khôi phục được. Nhưng con cô cũng không phải quỷ bình thường……
Đương nhiên răng xấu thế này thì cô cũng không ghét bỏ gì thằng bé đâu, chỉ là cô lo lắng, nhỡ đâu răng xấu thế này mai sau không lấy được vợ thì sao??
Suy nghĩ của An Tưởng thay đổi liên tục, sắc mặt của An Tử Mặc cũng thay đổi liên tục. Cuối cùng cậu rũ mắt, vừa bài xích vừa tò mò nhìn hai giọt máu kia.
“Không sao đâu, con uống đi. Chú Bùi của con cũng từng uống rồi mà.”
Không nói thì thôi, cô nói thế này làm An Tử Mặc càng tức giận.
“Con không uống, ghê tởm.” An Tử Mặc nhảy xuống khỏi ghế sô pha, chạy vào trong phòng.
“Sao lại ghê tởm! Mẹ rửa tay rồi mà! Ngọt lắm!” An Tưởng mạnh mẽ túm vào sau cổ con mình, không chút do dự nhét ngón tay vào miệng cậu nhóc.
An Tử Mặc phản kháng lại theo bản năng. Nhưng mà bản năng của cậu lại đi trước não cậu một bước. Cậu cắn vào ngón tay An Tưởng, hút vài giọt máu. Sau khi uống máu con người, răng của cậu lại thu về như bình thường thật.
Ánh mắt An Tử Mặc co rút lại, không thể tin được sờ sờ vào hàm răng của mình.
—— Lùi vào trong!
—— Cái răng này còn có thể gọi ra gọi vào được nữa hả??
Nội tâm của An Tử Mặc lại bị xáo trộn lần nữa.
Vẻ mặt của con trai trông rất buồn cười. Đột nhiên An Tưởng có ý tưởng cho bộ truyện tranh mới của mình. Cô sẽ dùng con trai mình làm nguyên mẫu của vai chính, sau đó vẽ về những mẩu chuyện nhỏ trong cuộc sống hàng ngày của quỷ hút máu. Nghĩ đến đây cô mới nhớ, từ hồi cô đón Mặc Mặc về ở cùng mình thì cô chưa từng đăng nhập vào tài khoản truyện tranh của mình nữa. Ngoài việc vẽ danh thiếp ở tiệm trà sữa thì cô cũng chưa từng động bút vẽ lần nào luôn.
Bây giờ cô có chỗ tiền đền bù di dời, lại có phòng ở, việc học tập của con cô cũng đã được thu xếp xong xuôi nên An Tưởng cũng không cần tiền như trước nữa.
Sau khi nghĩ kỹ một hồi, An Tưởng thấy công việc ở tiệm trà sữa của mình cũng không quá bận rộn, Mặc Mặc lại đi nhà trẻ. Vì vậy trong thời gian nhàn rỗi cô cũng có thể vẽ truyện tranh kiếm tiền. Tuy rằng số tiền thu được cũng không phải là quá lớn nhưng mà được làm việc kiếm tiền cũng là một việc rất vui.
An Tưởng càng nghĩ càng cảm thấy ổn. Vì thế cô vội về phòng lấy bảng vẽ điện tử đã bị bỏ xó từ lâu của mình ra, mở máy lên bắt đầu thiết kế hình tượng của con trai mình.
An Tưởng ngồi nghiêm túc suy nghĩ và chỉnh sửa bản vẽ. Vẽ truyện không giống như thiết kế danh thiếp ở tiệm trà sữa, không thể qua loa được.
“Mẹ đang làm gì thế?” An Tử Mặc đi vào.
An Tưởng không ngẩng đầu lên, nói: “Mẹ vẽ truyện tranh con.”
“…… Hả?”
An Tưởng đã vẽ xong được những nét đầu tiên, ánh mắt cô sáng lấp lánh nhìn An Tử Mặc: “Tên mẹ cũng nghĩ xong rồi 《 Mèo mẹ và hổ con 》.”
“……??”
Cái quỷ gì thế?
An Tử Mặc liếc mắt nhìn qua bảng vẽ điện tử của An Tưởng. Nhìn mấy đường cong cô đang phác thảo ra thì cậu hừ lạnh: “Mẹ vẽ danh thiếp là được rồi. Chứ vẽ mấy nét như trẻ con mầm non vẽ thế này thì ai thích?”
Từ nhỏ An Tưởng đã bị đả kích về tinh thần nhiều rồi nên nghe An Tử Mặc nói vậy cô cũng không để bụng. Sau đó cô xua xua tay đuổi con mình ra ngoài, nghiêm túc nghĩ về nhân vật.
Cô đã nghĩ xong cốt truyện rồi. Mèo mẹ mang một chú hổ con hung dữ về ổ của mình. Câu chuyện sẽ xoay quanh những mẩu truyện hàng ngày giữa mèo mẹ cùng hổ con. Và những mẩu truyện ấy cũng dựa trên nguyên mẫu là cô và An Tử Mặc. Chờ đến khi cô chết đi, trở về thân thể vốn có của mình thì vẫn còn bằng chứng chứng minh cô cùng Mặc Mặc đã có một khoảng thời gian tốt đẹp bên nhau.
Hơn nữa.
An Tưởng cũng muốn vận dụng hết khả năng của mình để ghi lại quá trình trưởng thành của con trai!
Hình tượng của nhân vật được cô hoàn thành rất nhanh. Sau đó cô bắt đầu bắt tay vào vẽ truyện. Trong bức tranh là một con hổ lớn cùng một chú mèo mẹ. Sau khi tô màu xong thì An Tưởng đăng ảnh lên trên trang web cá nhân cùng tài khoản Weibo của mình.
Người hâm mộ của cô chỉ có chừng hai ba vạn. Cũng không được tính là nhiều. Có lẽ do lâu lắm rồi cô chưa vào đăng tranh nên fans của cô chạy hết hơn nửa.
Truyện tranh của cô up lên một lúc cũng không có tạo ra được thành tích gì lớn. An Tưởng nhìn chỗ số liệu ít ỏi cũng không tổn thương. Cô lắc lắc bàn tay nhức mỏi của mình tắt máy tính cùng bảng vẽ đi, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng.
“Xì, con đã nói là không có ai xem rồi mà!”
An Tử Mặc co người ngồi trên ghế sô pha xem điện thoại. Trên màn hình là trang cá nhân của An Tưởng.
[Tưởng Tưởng Niêm Cá Nheo: QWQ đã lâu không gặp nha mọi người! Niêm Niêm ra tác phẩm mới nè, mong mọi người ủng hộ nha, hi hi.]
An Tưởng vừa đi ra ngoài thì thấy An Tử Mặc đang xem tranh của mình. Cô đứng đờ tại chỗ.
“QWQ là gì hả mẹ?” An Tử Mặc nhìn cô, mặt vô cảm dùng tiếng Anh đọc ba chữ kia.
An Tưởng ngượng đỏ mặt, chạy nhanh qua đoạt lấy điện thoại ôm vào trong ngực, gấp đến đỏ mắt: “Con làm gì đấy!”
Vẻ mặt An Tử Mặc bình tĩnh trả lời cô: “Lướt Weibo.”
“Con là trẻ con lướt Weibo làm cái gì! Mà sao con lại biết tài khoản của mẹ??”
An Tử Mặc: “Trên trang web có đường dẫn đến tài khoản Weibo của mẹ. Vào đó nhập mật khẩu là vào được rồi.”
Sắc mặt của An Tưởng tái nhợt, run môi hỏi: “Con, con còn biết mật khẩu của mẹ?”
An Tử Mặc cười nhạo: “Mẹ cho rằng 666888 là mật khẩu à?”
“……”
Sau đó cậu lại hỏi: “Vì thế QWQ là cái gì hả mẹ?”
“…………”