Cách đó không xa, bác gái cả nhà họ Hứa mặc sườn xám màu đỏ thẫm đi tới đây, tự mình đưa đôi nhẫn cưới đến tay Đa Ninh, hiền lành lại thân thiết mở miệng nói: "Đa Ninh, đợi lát nữa làm phiền cháu rồi. Hôm nay thật sự là bận quá, cũng chưa chiêu đãi cháu và Chu Diệu hẳn hoi."
Dừng lại, nhìn về phía Chu Diệu trêu ghẹo nói: "Chu Diệu, khi nào thì bổ sung hôn lễ với Đa Ninh nhà chúng ta? Cả nhà họ Hứa đều đang chờ đấy!"
Chu Diệu căng môi dưới, khách sáo đáp lại: "Cám ơn bác Hứa quan tâm, cháu còn đang trong giai đoạn cố gắng."
Bác gái cả lại nhìn về phía Đa Ninh, khom người một chút, dùng âm thanh để cả Đa Ninh và Chu Diệu nghe được mở miệng nói: "Đa Ninh, dù cho thái độ của bên bà nội cháu thế nào, bác gái chỉ nhận thức mẹ cháu là em dâu."
Nói xong, bác gái cả rời đi, mỉm cười đi tiếp đón tân khách khác.
"Nhà họ Hứa của em, cũng chỉ có bác gái cả là lợi hại nhất." Chu Diệu đánh giá một câu. Lợi hại, là nghĩa tốt.
Đa Ninh gật đầu, thừa nhận lời này. Nếu không có bác gái cả, bác trai cả cũng sẽ không làm giàu. Từ nhỏ đến lớn, bác gái cả đối xử với mọi người đều ôn hòa, sau khi cô đi Toronto, bác gái cả vẫn quan tâm cô tương đối nhiều.
Chu Diệu duỗi tay, đưa tay khoát ghế dựa sau lưng Đa Ninh; dù là tư thế ngồi nghiêng, hay là bộ dáng nghiêng đầu trao đổi, hoàn toàn hiện ra dục vọng chiếm hữu của đàn ông với người phụ nữ của mình.
Đa Ninh đứng lên. Chu Diệu nháy mắt một cái hỏi: "Em đi đâu vậy?"
"Hậu trường." Đa Ninh trả lời Chu Diệu, lát nữa cô phải đi lên từ sau khán đài."Sao thế, anh muốn đi cùng sao? Cùng đi gặp cô dâu sao?" Đa Ninh nhìn Chu Diệu hỏi.
Chu Diệu hơi nhếch môi, trả lời: "Không cần, anh ở chỗ này chờ em xuống dưới."
Đa Ninh rời khỏi chỗ ngồi của phù dâu, đầu vai khoác tây trang của Chu Diệu, nhất thời không để ý cởi nó ra trả lại cho Chu Diệu. Mà không phải là cố ý mặc nó, đến trước mặt Diệp Tư Tư diễu võ dương oai.
Diệp Tư Tư ở phía sau đài, đã trang điểm lại một lần nữa, mặc áo cưới được đặc chế thủ công ở Paris, đẹp đến mức tinh tế động lòng người. Đa Ninh thấy được sự hạnh phúc trên mặt Diệp Tư Tư.
Tầm mắt Diệp Tư Tư dừng ở chiếc áo tây trang của nam trên người cô, cười cười, lại nói lời cảm ơn: "Đa Ninh, cám ơn em."
"Đều là người một nhà, khách khí cái gì." Anh họ đi tới nói, đụng đụng vào bả vai Đa Ninh.
Đa Ninh nhìn về phía anh họ mình, ca ngợi một câu: "Anh, hôm nay anh thật đẹp trai... Chúc mừng hai người."
"Cám ơn em gái của anh." Anh họ vừa lòng hơi gật đầu, sau đó nói với cô: "Hy vọng sớm ngày được uống rượu mừng của em và Chu Diệu."
Đa Ninh cong cong môi.
Anh họ cùng Diệp Tư Tư lên đài. Đa Ninh đứng ở hậu trường nghe người chủ trì giới thiệu đoạn tình yêu hai người trải qua cảm động lòng người, rõ ràng chỉ là những lời hư cấu, Đa Ninh vẫn nghe ra một phần cảm động.
Khó trách Chu Diệu nói, cảm động là dẫn xuất rẻ nhất để dẫn đến trái tim con người. Bởi vì lòng người luôn dễ dàng tin tưởng những lời nói dối được trau chuốt.
Sau đó người chủ trì mời cô lên đài, Đa Ninh lên đài, tự mình đưa nhẫn cưới cho anh họ cùng Diệp Tư Tư. Nhìn bọn họ trao đổi nhẫn cho nhau, cùng với hôn đối phương.
Đa Ninh dời tầm mắt, nhìn tân khách dưới đài, chỉ thấy phía trước Chu Diệu đang cầm một cái điện thoại di động, giống phần lớn khách khứa, chụp ảnh phía trên đài.
Đa Ninh có phần tức giận, lại có chút buồn cười.
Đa Ninh trở lại hậu trường, cùng đi xuống còn có cô dâu Diệp Tư Tư, nhìn cô đưa ra một lời thỉnh cầu:diên$5danf#4lequy&đonn** "Đa Ninh, em có thể giúp chị đổi lễ phục mời rượu một chút không?"
Diệp Tư Tư muốn đổi lễ phục để mời rượu, cũng cần người hỗ trợ, nhưng năm người phù dâu đều ở phía sau đài, tại sao Diệp Tư Tư lại tìm cô hỗ trợ.
Bởi vì... Diệp Tư Tư muốn nói chuyện rõ ràng với Đa Ninh, không cho phép có bất cứ cái gì ngoài ý muốn làm người nhà họ Hứa bất mãn với cô ta; quan trọng hơn là Hứa Văn Nghiệp vô cùng coi trọng người em họ là Đa Ninh này. Nếu Đa Ninh thật sự nói gì đó với Hứa Văn Nghiệp, cô ta thật sự là câm điếc ăn hoàng liên, có khổ không nói được, để một cuộc tình giả bộ năm năm trước, hủy diệt cuộc hôn nhân của chính mình.
Trong phòng thay quần áo, Diệp Tư Tư bắt lấy tay của Đa Ninh vô cùng hối lỗi nói: "Đa Ninh, dù cho em tin hay không tin, chị và Chu Diệu thật sự không có quan hệ gì, em ngàn lần đừng hiểu lầm bọn chị."
Đa Ninh:...
Sau đó, cô lắc lắc đầu.
"Năm ấy, Chu Diệu trêu đùa chị một chút, làm chị hiểu lầm tâm ý của cậu ấy; sau đó gần như hai người bọn chị không có liên hệ, ảnh chụp của chị trên trang web của trường đều là giả..."
Diệp Tư Tư nói tất cả mọi chuyện lúc ấy cho cô biết.
Trong khoảng thời gian ngắn Đa Ninh không biết đáp lại cái gì, cũng không có cách nào đổ sự hiểu lầm năm đó lên đầu Diệp Tư Tư.
Dù cho như thế nào, suy đoán của cô cũng đã có căn cứ xác thực. Phòng thay quần áo, Đa Ninh có phần cảm kích Diệp Tư Tư, cũng có chút bội phục Diệp Tư Tư. Không phải tất cả phụ nữ, có thể vì nắm chắc hạnh phúc, thừa nhận một số chuyện không quá quang minh.
Nhưng hẳn là Diệp Tư Tư hiểu lầm cô. Đa Ninh đứng đối diện với Diệp Tư Tư, thấy vẻ mặt Diệp Tư Tư cân nhắc, mở miệng nói: "Cám ơn chị đã nói chuyện này với em."
Trước khi Đa Ninh trở lại chỗ ngồi, đi toilet một chuyến. Không biết có phải tân khách nhiều hay không, người dùng toilet tương đối nhiều, ngoài phòng yến hội dì dọn vệ sinh đang lau sàn.
Viên gạch ướt sũng, nước loáng đến mức có thể soi gương.
Đa Ninh giày cao, lúc rửa tay xong đi ra thì cố gắng đi rất cẩn thận, bởi vì lúc đi vào, cô suýt nữa trật chân. Kết quả là dù cho cô đi cẩn thận thế nào đi chăng nữa, vẫn bị trật chân.
Cô đã bỏ hai nửa miếng lót giày vào bên trong, giày mà Nhan Nghệ đưa cô vẫn lớn một chút.
Đa Ninh nhờ dì dọn vệ sinh đỡ ra, giày cao gót 10cm cứ nghiêng ngả, còn đau hơn cả lúc cô nhảy cao hồi còn đi học, đang đau đến mức nước mắt rơi xuống, lúc cô lấy điện thoại ra bấm số của Chu Diệu, anh cả Chu ở phía trước đã nhanh chóng tiến về phía cô.
...
Lúc Đa Ninh nhận được điện thoại của Chu Diệu, đã ngồi trên xe của anh cả Chu đến bệnh viện. Anh cả Chu kiểm tra tình trạng của mắt cá chân cô tại chỗ, cho rằng vết thương nghiêm trọng, trực tiếp mang cô đi bệnh viện.
Nửa giờ sau, lúc Chu Diệu tới được, chân phải của Đa Ninh được bó bột, ngồi trên ghế dựa dài ở hành lang bệnh viên ăn bánh thịt nhân hành mà anh cả Chu mang về.
Chu Diệu mặc áo sơmi đen, sắc mặt không tốt lắm đi về phía cô.
"Anh trai anh đâu?" Chu Diệu hỏi cô.
Đúng lúc đó anh cả Chu lấy thuốc trầy da trở về, vừa vặn Chu Diệu lại đây, anh đưa thuốc cho Chu Diệu, dặn dò: "Em tới rồi, Đa Ninh giao cho em."
Chu Diệu nói lời cảm ơn: "Cám ơn anh."
Anh cả Chu đi, rồi lại nhìn Đa Ninh cùng giày cao gót trên mặt đất nói: "Quên không mua giày mới cho em... Thế thì, để lát nữa Chu Diệu cõng em trở về."
Không cần anh trai mình nói, Chu Diệu cũng sẽ cõng Đa Ninh trở về. Trên hành lang dài của bệnh viên, Chu Diệu ngồi xổm xuống, Đa Ninh nằm ở phía sau lưng Chu Diệu, để Chu Diệu cõng cô đi ra bệnh viện, bãi đỗ xe của bệnh viện rất phiền toái, xe của Chu Diệu dừng ngay ở ngã tư đường ở cửa sau của bệnh viên.
Tùy tiện dừng lại, mặc kệ có bị dán hóa đơn phạt hay không.
Chu Diệu cứ cõng Đa Ninh đi về phía trước như vậy, một khuôn mặt lạnh, không nói một câu.
"Chu Diệu, sao anh lại tức giận." Đa Ninh không nhịn được cất lời, thật sự không giải thích được tại sao Chu Diệu lại tức giận.
Quả thực Chu Diệu rất tức giận, về phần vì sao anh lại tức giận, không phải là chuyện rất rõ ràng sao! Chu Diệu hít vào rồi hừ hai tiếng, nói với người ở phía sau lưng: "Hứa Đa Ninh, em bị trật chân không bảo anh, bảo anh trai anh... Em không cảm thấy rất quá đáng sao?"
Đa Ninh: "..."
Chu Diệu: "Sao, chưa thấy đàn ông ghen bao giờ à."
Đa Ninh: "..."[email protected]&đàn^l3quy**đon!
Chu Diệu nâng người sau lưng lên, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ tức giận trong lòng: "Hứa Đa Ninh, anh nói cho em biết, bây giờ anh chính là rất tức giận... Mặc kệ là với em, hay là với anh trai."
"Chu Diệu, anh để em xuống dưới." Qua một lúc, Đa Ninh mở miệng, hít một hơi. Cô không cần Chu Diệu cõng.
Đương nhiên Chu Diệu sẽ không thả người xuống dưới, anh hận không thể trực tiếp cõng Đa Ninh về nhà, sau hung hăng đá cô lên trên giường. Anh luôn luôn chờ đợi, không chứng minh cho việc anh có thể mở một con mắt nhắm một con mắt chờ.
"Chu Diệu, anh để em xuống dưới!" Một bên Đa Ninh nói thế, sau đó tách hai tay Chu Diệu ra.
Từ sau lưng Chu Diệu, một chân, mới hạ xuống.
"... Đa Ninh, em sao thế?" Chu Diệu đỡ Đa Ninh, vẻ mặt lại có chút chịu thua.
Làm sao! Bởi vì giờ này khắc này, Đa Ninh hoàn toàn không có suy nghĩ khác, cô chỉ muốn đánh người, cho dù chỉ là một chân, cô cũng muốn nhảy dựng lên đánh vỡ đầu Chu Diệu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ, cùng nhau tính sổ cái. Đặt cược đặt cược!
Ps: Qua hai chương nữa, cố đại sư đều phải cởi tăng bào, lộ số có tứ loại, 1 Cố học trưởng hoàn tục, 2 Cố học trưởng muốn bơi lội,3 Cố học trưởng cùng với Chu Diệu chơi bóng, 4 tăng bào của Cố học trưởng bị Nhan Nghệ hắt nước...
Tiếp tục đến càng não động sao?