4554.
Diệp Phi giơ tay chặn lại bàn tay đang đánh xuống của Mộ Lạc Lạc, phản kích lại tát lên mặt cô ả.
“Tôi là vị hôn thê của Cung Trạch Vũ, cô có tư cách gì chỉ trích tôi? Mộ Lạc Lạc, cô thích Cung Trạch Vũ, muốn lên chức đúng không? Đáng tiếc là Cung Trạch Vũ không thích cô.” Diệp Phi lớn tiếng nói. Dám đánh cô, cô sẽ cho tất cả mọi người biết Mộ Lạc Lạc khát khao Cung Trạch Vũ như thế nào.
Đáy lòng Mộ Lạc Lạc tràn đầy căm hận. Giọng nói của Diệp Phi quá lớn. Bây giờ tất cả mọi người đều biết cô ả theo đuổi Cung Trạch Vũ nhưng không thành, lại còn dám tát người yêu chính thức của anh.
“Diệp Phi, cô dám đánh tôi!” Ả che mặt, hét lên đầy giận dữ.
“Chắc cô đùa, tại sao tôi không dám đánh cô nhỉ?” Diệp Phi nói, bày ra khí thế của bạn gái chính thức.
“Người đâu, bắt Diệp Phi lại cho tôi! Thực thi gia pháp, dám đánh tiểu thư nhà họ Mộ à. Tôi không có cái loại con gái như thế này!” Thiên Huệ tức giận nhìn chồng.
Diệp Minh ngay lập tức bước qua, túm lấy cánh tay Diệp Phi: “Phi Phi, con thật chẳng hiểu chuyện gì cả. Đi vào phòng với cha!”
“Con không làm gì sai cả, tại sao lại phạt con!” Diệp Phi hét lên.
“Nghe lời cha, con vào trong phòng trước. Coi như cha cầu xin con đó?” Câu sau của Diệp Minh thấp giọng mà nói bên tai Diệp Phi.
Diệp Phi nhìn ánh mắt cầu xin của Diệp Minh, trái tim bỗng bị níu lại. Trong cái nhà này, nếu như có ai đó đối tốt với cô một xíu, thì người đó chính là Diệp Minh.
Từ nhỏ cô đã phải ở trong ký túc xá của trường. Trong ấn tượng của cô, bản thân mình chẳng khác gì một đứa trẻ mồ côi vậy. Chẳng bao giờ có người đến thăm nom, đến cả kỳ nghỉ hè, nghỉ Tết cũng bị bắt ở lại ký túc xá của trường.
Hồi còn nhỏ, sức khỏe của cô không được tốt lắm, thường hay bị bệnh. Lúc sốt cao, nhà trường thông báo cho phụ huynh đến đón con đi khám, chỉ có Diệp Minh xuất hiện, cũng chỉ có Diệp Minh quan tâm đến sự sống chết của cô, lén lút mua đồ ăn ngon cho cô, gửi cho cô ít tiền tiêu vặt.
Đây cũng chính là chút ấm áp duy nhất mà cô cảm nhận được trên thế giới này.
Cuối cùng thì cô vẫn không thể kháng cự lại ánh mắt cầu xin của cha. Ánh mắt ấy như thể nói rằng, nếu cô không đồng ý, cha sẽ ngay lập tức quỳ xuống dưới chân cô.
Đôi môi cô run rẩy: “Được, con về phòng.”
Diệp Minh kéo Diệp Phi đi về căn phòng ở tầng một: “Cảm ơn con, Phi Phi. Cha sẽ ghi nhớ ân đức này.”
Giọng nói của ông đầy đắng chát, đầy bất lực. Ánh mắt khổ tâm áy náy, giống như tự ông làm cho mình rơi vào vòng bế tắc vậy.
Mộ Thương Nam đang khiêu vũ cùng Thiên Tịnh nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo. Anh vẫn luôn nhìn về phía Diệp Phi và Mộ Lạc Lạc. Anh đã sẵn sàng rồi, chỉ cần Diệp Phi chống lại Diệp Minh, làm loạn nhà họ Thiên, anh sẽ dẫn cô rời khỏi đây, giúp cô dọn dẹp cục diện rối rắm này.
Đáng tức là, Diệp Phi lại đi theo Diệp Minh mất rồi!
Anh thu lại đôi bàn tay, đi về phía Thiên Huệ: “Tôi tuyên bố ngày tổ chức tiệc cưới, còn đây là lời chúc bà tặng cho tôi sao? Thả người ra.”
Anh lạnh giọng ra lệnh.
Khuôn mặt Thiên Huệ tái xanh: “Tôi đang dạy dỗ con gái tôi. Tổng giám đốc Mộ không cần quan tâm đến những chuyện này.”
“Đúng đó, Thương Nam. Thiên Huệ dạy dỗ con gái bà ấy, chúng ta không có quyền can thiệp. Con nên kính rượu khách mời cùng với Thiên Tịnh đi.” Liễu Họa kéo tay con trai, chỉ sợ con trai đổi ý hủy bỏ hôn lễ thì tất cả những nỗ lực trước đó đều đi tong rồi.
Bàn tay Mộ Thương Nam nắm chặt thành quyền. Nếu như không vì kế hoạch của bản thân, Thiên Huệ dám bắt giam Diệp Phi, anh ta đã xới tung cả nhà họ lên rồi!
Đáy lòng Thiên Tịnh lạnh tới cực điểm. Từ đầu đến cuối Mộ Thương Nam chưa từng nhìn cô mà vẫn luôn nhìn Diệp Phi.
Đau lòng lắm hả? Ha ha. Cô ả nghiến răng cắn môi, đau lòng cái thá gì chứ, cô ả còn chuẩn bị cho Mộ Thương Nam chết tâm với con đàn bà Diệp Phi thích chơi threesome kia đấy!
Cánh tay ả vòng lấy tay của Mộ Thương Nam: “Anh Thương Nam. Chúng mình nên đi kính rượu các cô các chú rồi.”
“Thương Nam, con qua đây, cha đưa con đi gặp mấy người bạn cũ, lâu lắm không gặp rồi. Lúc con đầy tháng, họ cũng tới tham gia tiệc đó.” Mộ Thâm nói.
Mộ Thương Nam gật đầu, sải chân bước về phía Mộ Thâm.
Liễu Họa và Thiên Huệ nhìn Mộ Thương Nam và Thiên Tịnh đang đi kính rượu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Bà thông gia, tôi không biết làm sao mà mắt phải tôi cứ giật liên hồi. Chỉ sợ hôn lễ xảy ra chuyện.” Thiên Huệ lo lắng nói.
“Không sợ, bà không phải sợ. Thương Nam có ưu điểm là chỉ cần nó đã hứa chuyện gì thì nó sẽ làm tới nơi tới chốn. Bà yên tâm, nó nhất định sẽ kết hôn. Đợi đến lúc kết hôn rồi có con, trái tim đàn ông sẽ về lại với gia đình thôi. Chúng ta đều như vậy, bà hiểu mà.” Liễu Họa an ủi Thiên Huệ.
Thiên Huệ nhẹ nhếch khóe môi. Bà rất tin tưởng vào tính cách của Mộ Thương Nam. Anh đã đồng ý chuyện gì thì chắc chắn sẽ thực hiện. Nhưng mà, lúc Mộ Thương Nam tuyên bố ngày tổ chức lễ cưới cũng đâu có nói cô dâu sẽ là Thiên Tịnh đâu.
Trái tim bà bỗng đập mạnh, chỉ hy vọng là bản thân đã lo nghĩ quá nhiều.
Diệp Phi bị dẫn quay trở về phòng ngủ của mình. Nói là phòng ngủ, chứ thực ra là phòng kho ở dưới cầu thang thì đúng hơn. Bởi vì Thiên Huệ nói dù gì cô cũng ở trường, cũng chẳng mấy khi về nhà nên căn nhà này cũng chẳng cần chuẩn bị phòng ngủ cho cô.
Đến cả “căn phòng” này cũng là Diệp Minh chống lại Thiên Huệ, áp bức mà cho cô một phòng.
Góc chéo căn phòng có một chiếc giường nhỏ, một chiếc bàn học, trong chiếc tủ nho nhỏ có để quần áo của cô.
Cô chẳng có nhiều quần áo, chiếc tủ nhỏ như thế này nhưng vẫn trống một nửa.
“Cha, con chẳng làm gì sai cả! Tại sao lại nhốt con?” Cô chất vấn.
Diệp Minh bụp một cái quỳ xuống trên nền đất: “Phi Phi, cha biết cha có lỗi với con. Con đành chịu khó một lúc vậy. Chút nữa cha sẽ đưa con đi từ cửa sau. Dù gì thì người Thiên Tịnh đính hôn cũng là Mộ Thương Nam, coi như cha xin con được không?”
Bàn tay ông ấn chặt trước ngực, bao nhiêu nỗi niềm áy náy trào dâng lên trong tim khiến ông chỉ muốn chết. Chỉ bởi vì Thiên Tịnh, ông đành phải ép bản thân làm như vậy.
Diệp Phi vươn tay đỡ Diệp Minh: “Cha, người đứng dậy đi. Con không ra ngoài nữa là được.”
Nhìn thấy vết sẹo trên đầu Diệp Minh, cô cuối cùng cũng không thể làm khó ông được. Lúc cô sốt cao, Diệp Minh lái xe đưa cô đi bệnh viện. Vì lái xe quá nhanh nhà chiếc xe của họ tông phải xe đằng trước, kính chắn gió vỡ vụn, đâm vào trán ông.
Diệp Minh không để ý vết thương của mình, ôm cô chạy về phía bệnh viện. Thời điểm đến bệnh viện, cô sốt đến mức co giật. Bác sĩ nói đến trễ vài phút nữa thôi là cô không thể cứu chữa được rồi.
Mà Diệp Minh bởi vì mất máu quá nhiều mà té xỉu ở bên ngoài phòng cấp cứu.
“Cha cũng biết Phi Phi của cha là hiểu chuyện nhất. Con nghỉ ngơi ở đây, cha đi tìm chút đồ ăn ngon cho con.” Diệp Minh nói rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Diệp Phi ngồi một mình trên chiếc giường nhỏ, nhìn chiếc nhẫn trên tay mình một chút. Dù sao cũng đã hành hạ tinh thần Thiên Tịnh được rồi, đánh được Mộ Lạc Lạc, coi như cũng thoải mái.
Duy nhất không yên tâm chính là Cung Trạch Vũ. Cô cầm điện thoại gọi cho Cung Trạch Vũ, hỏi anh tình hình bên kia.
Trong phòng khách bày một hàng dài bàn ăn, phía trên để các loại thức ăn. Diệp Minh chọn lựa cho Diệp Phi một ly kem kim sa, ông biết Diệp Phi chưa bao giờ được ăn một ly kem cao cấp mấy ngàn tệ như thế này.
“Chú Diệp, chú cũng thích ăn kem ly ạ?” Mộ Lạc Lạc đi tới chào hỏi với Diệp Minh, muốn biết Diệp Phi bị nhốt ở đâu.
“Không phải ta ăn, ta là cầm cho Diệp Phi.” Diệp Minh nói.
Mộ Lạc Lạc đảo mắt, đưa tay lấy đồ uống. Ngón tay cô ta dùng sức kẹp một cái, viên thuốc con nhộng trong kẽ ngón tay liền thủng, chất lỏng bên trong toàn bộ đổ xuống đồ uống.
“Chú Diệp, kem ly này quá ngọt rồi, chú mang cho Diệp Phi ly nước uống đi.” Mộ Lạc Lạc vừa nói vừa đưa ly nước cho Diệp Minh.
“Vẫn là cô nghĩ chu đáo, ta quên mất Diệp Phi không quá thích ăn đồ ngọt.” Diệp Minh cầm đồ uống cùng kem ly đi về phía phòng Diệp Phi.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK