Toàn thân Lâm Mẫn Nhi nhức mỏi rã rời. Cũng vì lúc đám cưới của Phó Vũ Hàn và Trần Băng. Phong Vĩnh Kỳ thấy cô thích trẻ con như vậy nên muốn cô sinh cho anh một đứa giống như vậy.
Hại cô tối nào cũng bị anh hành hạ đến nỗi tay chân muống rơi ra hết. Lúc đi cô cũng phải lấy tay vịn vào tường
Khi tắt chuông báo thức, cô quay qua đã không thấy Phong Vĩnh Kỳ nằm kế bên. Nghĩ là anh đã đến công ty, nhưng hôm nay là cuối tuần. Thường những ngày cuối tuần anh sẽ ở nhà cùng cô. Cô mệt mỏi cô gắng đi đến nhà tắm thì chợt ngã. Cũng may lúc đó anh xuất hiện đúng lúc nên đỡ được cô.
Phong Vĩnh Kỳ thấy vậy liền hỏi cô:
" Em định đi đâu? "
" Em muốn đi tắm "
Nghe vậy, Phong Vĩnh Kỳ liền bế Lâm Mãn Nhi vào nhà tắm rồi ngồi bên ngoài đợi. Khi cô tắm xong và bước ra. Anh đi đến dìu cô ngồi xuống giường. Phong Vĩnh Kỳ nói với cô:
" Anh thấy em đi có vẻ rất khó khăn "
" Anh còn nói nữa sao. Là ai làm em thành ra như vậy?
Không phải anh đêm nào cũng hành hạ người ta "
" Thôi, xuống ăn sáng đi "
Nói rồi, Phong Vĩnh Kỳ đứng lên chuẩn bị đi. Nhưng thấy cô vẫn ngồi đó nên anh hỏi:
" Muốn anh bế xuống à? "
" Không "
" Vậy thì tại sao? "
" Chân em bị chuột rút rồi. Đi không được "
" Nhìn em có vẻ không cảm thấy đau "
" Anh muốn thấy khóc à? "
" Anh xoa chân cho em "
Phong Vĩnh Kỳ nghe vậy liền cười rồi ngồi xuống thấp hơn cô. Nâng chân cô lên rồi nhẹ nhàng xoa
Trong lúc Phong Vĩnh Kỳ xoa chân, anh nói với cô:
" Lúc nãy ba mẹ có điện đến. Kêu vợ chồng mình và ba trưa nay đến Lâm gia ăn "
Lâm Mẫn Nhi nghe vậy nên gật đầu. Sau khi được Phong Vĩnh Kỳ xoa chân cô đã thấy không còn đau nữa nên cả hai cùng nhau xuống ăn sáng
Trưa hôm đó, Phong Nhất Thiên và Phong Vĩnh Kỳ cùng Lâm Mẫn Nhi đến Lâm gia. Trong bàn ăn, khi người đầu bếp đã đem các món ăn bày ra. Nhưng khu họ mang đến món cá, không biết vì sao mùu hương này làm cho Lâm Mẫn Nhi cảm thấy rất khó chịu. Mùi hương sọc lên mũi làm cho Lâm Mẫn Nhi chạy thẳng vào toilet để nôn.
Mọi người thấy vậy nên cũng đến xem cô có sao không. Khi được mẹ Liễu dìu trở lại bàn ăn. Bà hỏi cô:
" Mẫn Nhi, con không khỏe trong người à? "
" Dạ không. Chỉ là mùi cá này làm con cảm thấy khó chịu "
" Mùi cá sao?
Đem cá này đi đi "
Mẹ Liễu cho người đem cá đi. Sau đó bà ngồi ngẫm nghĩ một lát rồi nói nhỏ vào tai cô:
" Mẫn Nhi, có phải gần đây con........ "
" Đúng rồi à "
Nghe vậy, mẹ Liễu cảm thấy vui vui trong lòng. Nhưng đến khi ba Lâm hỏi bà chuyện gì thì bà lại không chịu nói.
Trên đường trở về nhà, Phong Vĩnh Kỳ thấy cô lúc nãy nôn, sợ cô bị bệnh trong người nên nói:
" Chiều nay anh đưa em đi khám bệnh "
" Em không sao đâu.
Chỉ là bệnh vặt thôi "
Nghe Lâm Mẫn Nhi nói vậy, Phong Vĩnh Kỳ cũng không muốn ép buột cô.
Tối hôm đó, khi Phong Vĩnh Kỳ từ thư phòng trở lên phòng ngủ. Anh vừa bước vào lại thấy phòng không được bật đèn nên anh bật lên. Anh nhớ rất rõ là cô đang ở trong phòng.
Đột nhiên cô từ nhà tắm bước ra với gương mặt vui vẻ. Cô kéo anh ngồi lên giường rồi nói:
" Em muốn tặng anh một món quà "
" Quà sao? Là gì vậy? "
" Đây "
Nói rồi, Lâm Mẫn Nhi đưa cho Phong Vĩnh Kỳ một hộp quà. Khi anh mở hộp ra, anh rất hạnh phúc khi nhận được nó. Trong chiếc hộp có một cây que, đó là que thử thau của cô. Và nó đã hiện lên hai vạch. Anh vui sướng hỏi cô
" Là thật sao? "
" Thật.
Chúng ta có con rồi "
Nói rồi, anh ôm cô vào lòng. Bây giờ trong anh ngập tràn sự sung sướng, hạnh phúc, không thể diễn tả hết
--- Chín tháng sau---
Ngay tại trong bệnh viện, Phong Vĩnh Kỳ đứng bên ngoài phòng sinh. Không ngừng đi qua, đi lại với gương mặt đầy lo lắng, mồ hôi cứ thế tuôn mãi. Thấy anh lo lắng như vậy nên mẽ Liễu khuyên anh:
" Vĩnh Kỳ, con đừng lo lắng quá. "
" Dạ, con biết rồi
Nhưng mà Mẫn Nhi ở trong phòng sinh lâu quá. Con muốn..... "
Phong Vĩnh Kỳ chưa nói hết câu thì trong phòng sinh vọng ra tiếng em bé khóc. Khi tất cả mọi người nghe thấy, ai cũng đều vui mừng. Các bác sĩ bước ra khoi phòng với vẻ mặt tươi cười, nói:
" Xin chúc mừng, là một bé gái khỏe mạnh "
" Cảm ơn bác sĩ "
Phong Vĩnh Kỳ cùng ba Lâm và mẹ Liễu rối rít cảm ơn các bác sĩ
Khi Phong Vĩnh Kỳ được các bác sĩ cho phép vào phòng sinh. Lúc này anh thấy con gái bé bỏng, vừa mới chào đời của mình được các y tá nâng niu bế. Thấy anh vào, cô y tá đang bế đứa bé, liền đưa đứa bé cho anh. Cô y tá nhẹ nhàng nói với anh:
" Anh bế qua cho người mẹ nhìn mặt đứa bé đi "
Phong Vĩnh Kỳ nghe cô y tá nói vậy liền bế đứa bé. Từ từ bước đến chỗ Lâm Mẫn Nhi đang nằm. Ánh mắt của cô luôn hướng về đứa bé trên tay của anh, gương mặt hiện lên vẻ hạnh phúc.
Khi đã vuốt ve đứa con mình vừa sinh ra đời. Lâm Mẫn Nhi không buêts đặt tên cho con là gì nên hỏi Phong Vĩnh Kỳ:
" Anh định đặt tên cho đứa bé là gì? "
" Anh đã suy nghĩ rất lâu rồi. Hay đặt đứa bé là Phong Tiểu Tân
Em thấy như thế nào? "
" Tiểu Tân. Tên hay lắm! Em rất thích
Sau này con sẽ là may mắn của ba mẹ "
Lâm Mẫn Nhi sờ lên khuôn mặt mềm mại của Tiểu Tân
Tiểu Tân, nhìn cô bé rất hợp với cái tên ấy. Cả Phong Vĩnh Kỳ và Lâm Mẫn Nhi đều xem cô như một may mắn bé nhỏ của mình
HẾT
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn