Lúc ăn cơm chiều, Chu Tiểu Kỳ xới cho Tần Hi một bát cơm đầy ụ, nói: “Cục cưng phải ăn hết sạch cơm nhá.”
“Vì sao?” Tần Hi chớp mắt hỏi.
“Bởi vì mẹ nấu cơm rất vất vả a, con không ăn hết mẹ sẽ rất đau lòng.”
“Vì sao?”
“Ơ … Bởi vì mẹ sẽ cảm thấy, thành quả lao động của mình không được người khác coi trọng, sẽ không thấy hào hứng nữa.”
“Cái gì gọi là hào hứng?”
"Hào hứng chính là … chính là sẽ chủ động đi làm một việc nào đó.”
“Nếu không thấy hào hứng, mẹ sẽ không nấu cơm nữa à?”
“Có lẽ là thế …”
“Nếu mẹ không nấu con, chúng ta có thể đi ăn KFC nhỉ?”
Chu Tiểu Kỳ im lặng một hồi, quay đầu rống to về phía phòng khách: “Tần Chinh, con anh bắt nạt em!”
Tần Chinh không thèm ngẩng đầu lên, vì đại nghĩa chẳng kể người thân nói: “Em bắt nạt lại đi.”
Con anh không phải cũng là con em ư, không nỡ a …
Chu Tiểu Kỳ ấm ức nhận oan.
Tám giờ sáng, Chu Tiểu Kỳ rời giường nấu bữa sáng, tám rưỡi, Tần Chinh rời giường rửa mặt, Chu Tiểu Kỳ đi kéo con dậy.
“Dậy thôi, con sâu lười, mặt trời cũng chiếu tới mông rồi.” Tay Chu Tiểu Kỳ lần vào trong chăn cù.
Tần Hi túm chăn che đầu, tư thế bám giường cũng có thần thái như mẹ cậu thời trẻ.
“Sâu lười nhỏ, nếu đến nhà trẻ muộn sẽ bị cô giáo phạt đứng trong vòng tròn, con lại là lớp trưởng đấy, dậy thôi, dậy nào, ba cũng dậy rồi.”
Tần Hi kiên quyết không động đậy, bị mẹ dùng thập đại khổ hình, cuối cùng mắt còn nhập nhèm phải bò dậy, lúc rửa mặt xong ra ăn cơm, ba đã ăn xong đang đọc báo rồi.
“8h40 rồi, con à." Có phòng làm việc trong cùng một tòa nhà nên ba chả xi nhê gì lại tạo áp lực cho con trẻ.
Chu Tiểu Kỳ hầu hạ tiểu chúa công dùng bữa, chọc cậu bé một câu: “Con xem, mặt trời cũng chiếu tới mông rồi, ông mặt trời 6 giờ đã thức dậy, con là mặt trời nhỏ, sao lại không làm được như thế nhỉ?"
Tần Hi tủi thân nói: “Ông mặt trời 6 giờ đã đi ngủ, con 9 giờ mới ngủ.”
Chu Tiểu Kỳ ngẩn người, Tần Chinh tiếp tục nói: “Mẹ 12 giờ mới ngủ, sáng 8 giờ đã dậy nấu bữa sáng cho con rồi. Con là nam tử hán, không thể thua mẹ được. Lần sau con nấu bữa sáng cho mẹ đi.”
Tần Hi ngẫm nghĩ một giây, rồi nói: “Ba ba, nam tử hán vẫn là nhường cho ba làm trước đi.”
Chu Tiểu Kỳ ha ha ha cười như điên, ôm đầu Tần Hi hôn một cái, nói: “Con trai, rất lợi hại!”
8h50, ba người cùng ra khỏi cửa, một người thang máy đi lên, hai người đi xuống.
Lên phố, Tần Hi bắt đầu hâm mộ mấy anh chị đeo khăn quàng đỏ, lúc mẹ lái xe đưa cậu bé tới nhà trẻ, cậu áp mấy ngón tay múp míp lên trên cửa sổ thủy tinh, mũi cũng dán lên, lúc đi qua trường tiểu học nhìn thấy các anh, các chị đang chạy nhảy trên sân thể dục, đôi mắt to đen láy tràn ngập hâm mộ.
“Mẹ, con cũng muốn đeo khăn quàng đỏ.”
“Được, có điều phải đợi con lớn thêm chút nữa nhá.”
“Vì sao chứ?”
“Bởi vì quy định là như vậy, phải đợi con lên tiểu học mới có thể gia nhập đội thiếu niên.”
“Con muốn lên tiểu học.”
“Nhưng con chưa đủ tuổi, phải đợi con lớn thêm chút nữa.”
“Vì sao chứ?”
“Ơ … Vì quy định là như thế, phải đợi đến 7 tuổi mới có thể lên tiểu học."
Tần Hi đếm đếm ngón tay, với cậu bé mà nói, còn hơn nửa đời người đấy chứ ít đâu …
“Sao lại quy định như vậy chứ?” Cậu bé hơi bất mãn bĩu môi.
“Bởi vì … Phải học xong ở nhà trẻ đã chứ."
“Vì sao lại phải học ở nhà trẻ?”
Mồ hôi … Vì sao lại phải học ở nhà trẻ? Chu Tiểu Kỳ bắt đầu tán hươu tán vượn. “Vì phải học hết những thứ ở nhà trẻ, sau đó mới có thể vào tiểu học, nếu không nghe sẽ không hiểu."
“Vì sao nghe lại không hiểu?”
“Bởi vì … Giống như nhà ở ấy, phải xây tầng một trước, mới có thể xây tầng hai, đây gọi là đặt nền móng."
Tần Hi lấy tay trái chống cái cằm béo núc ních: Hóa ra trò xếp hình ở trong nhà trẻ gọi là đặt nền móng.
“Vì sao …”
“Đến rồi!” Chu Tiểu Kỳ dứt khoát cắt lời cậu bé, thở phào một hơi, đưa con xuống xe, mỉm cười nói, “Nếu có gì không hiểu, cứ hỏi cô giáo nhé!”
Tần Hi cũng giống Chu Duy Cẩn hồi nhỏ, luôn nhỏ nhẹ hỏi cô mấy câu cô không trả lời được. Cô chỉ lớn hơn Chu Duy Cẩn có ba tuổi, cho nên khi đó phần lớn các câu hỏi đều không thể trả lời được, nhưng mà lừa gạt nó thì không chịu chút gánh nặng tâm lý nào, bây giờ làm cha mẹ rồi thì chẳng dễ dàng a…
Luôn sợ vô ý trả lời sai một câu sẽ ảnh hưởng gì đó tới cả đời đứa trẻ.
Đến tối đón Tần Hi về nhà, cậu bé vẫn đang canh cánh trong lòng, lúc ăn cơm tối vẫn tiếp tục hỏi: “Vì sao lại phải học ở nhà trẻ?”
Chu Tiểu Kỳ rưng rưng nước mắt trả lời: “Vì nếu không học ở nhà trẻ, sẽ không theo kịp tiểu học, nếu không theo kịp tiểu học sẽ không thi được lên cấp II, không thi lên được cấp II, sẽ không thi được vào cấp III, không thi được vào cấp III, sẽ không đỗ được đại học. Nếu không đỗ đại học, sẽ không tìm được việc, không tìm được việc, sẽ không kiếm được tiền, không kiếm được tiền cuộc sống sẽ rất khó khăn, không thể đi ăn KFC được. Cho nên nếu không học ở nhà trẻ sẽ không thể ăn KFC.”
Logic thần thánh của Chu Tiểu Kỳ tạo một mối liên hệ giữa việc tới nhà trẻ và KFC – thứ có quan hệ mật thiết với cuộc sống của bé Tần Hi, nhìn đôi mắt Tần Hi ngây thơ hồn nhiên còn mang nét bối rối, cô hơi áy náy.
“Mẹ, mẹ đi nhà trẻ rồi ư?" Tần Hi hỏi.
Chu Tiểu Kỳ kiêu ngạo ưỡn ngực, “Đương nhiên! Nhớ lại thì, vẫn là chơi ở nhà trẻ là vui nhất, cho nên con phải quý trọng thời giờ hiện tại a.”
Tần Hi yên lặng cúi đầu ăn cơm.
Nửa giờ sau, lúc mà Chu Tiểu Kỳ tưởng chuyện này đã cho qua được rồi, Tần Hi lại lóc cóc lắc eo nhỏ chạy đến hỏi cô: “Mẹ, con không ăn KFC nữa, có thể không tới vườn trẻ không?"
Chu Tiểu Kỳ chẳng còn hơi sức nói: “Con có thể đi đàm phán với ba một chút.”
Tần Hi lại chạy tới thư phòng tìm ba, leo lên đầu gối ba hỏi: “Ba, con không ăn KFC nữa, có thể không tới vườn trẻ nữa không?"
Tần Chinh đầu đầy chấm hỏi --- KFC? Nhà trẻ? ---- Chu Tiểu Kỳ lại nói hươu nói vượn!
Con trẻ nhìn anh bằng cặp mắt chờ mong, anh chỉ có thể mỉm cười gật đầu nói: “Có thể a.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Hi nhất thời rực rỡ.
“Nhưng mà, cô giáo sẽ thất nghiệp, sẽ không có việc làm.”
Tần Hi sững người.
“Nếu cô giáo không có việc, thì sẽ không có tiền, sẽ … không được ăn KFC…” Tần Chinh khéo léo túm được logic thần thánh của Chu Tiểu Kỳ, quả nhiên vợ chồng ở chung lâu ngày sẽ bị ảnh hưởng lẫn nhau ... Tần Chinh ngầm làm nản chí, “Con có thể không ăn KFC, nhưng mà cô giáo không thể không ăn, đúng không?”
Thật ra trước mắt Tần Chinh vẫn chưa tóm được mâu thuẫn chủ yếu, chỉ có thể tạm thời đối phó qua quýt chúa công nhà mình một lát, đợi đến tối sau khi quấn quýt với vợ, mới hiểu tình hình cụ thể, anh dùng một tờ tiền là giải quyết xong chuyện phiền phức này rồi.
Mua một cái khăn quàng đỏ cho cu cậu.
Chuyện cứ thế là được giải quyết rồi.