Tang Hỷ Dao nghe Hoắc Tiêu nói thế thì rất cảm kích ôm chầm lấy hắn.
" Em quyết định đón vú trở về, hi vọng bà ấy muốn rời đi cùng chúng ta".
Hoắc Tiêu an ủi cô:" ừ, dù sao chuyện này em cũng đã làm hết sức rồi, đó là quyết định của bà ấy, chúng ta không thể nào gượng ép".
" em cũng biết, vì vậy cũng chỉ nên cố gắng mà thôi". Tang Hỷ Dao cũng gật đầu:" Một chút nữa em sẽ đi nói với bà ấy".
" Ừ ".
" à...!mà còn có một chuyện chúng ta cần nên nói rõ ràng".
Cô xoay người nhìn anh.
Mấy ngày nay có rất nhiều chuyện rối rắm, bây giờ đã lắng xuống, chuyện cô muốn hỏi ngày càng nhiều, Hoắc Tiêu cũng không có ý kiến.
" Em nói đi, em muốn biết chuyện gì tôi đều sẽ nói với em".
Hoắc Tiêu buông cô ra, đáy mắt trở nên nghiêm túc.
Tang Hỷ Dao nhìn hắn:" Chuyện của anh bao gồm cả chuyện của em".
Hắn khẽ cười:" được rồi chuyện của anh, bây giờ anh sẽ nói cho em biết".
Hoắc Tiêu dùng ánh mắt chân thành nhìn cô, hắn hồi tưởng lại, khe khẽ nói:" anh vốn dĩ là một cô nhi, không có người thân, ba năm trước khi anh rời đi, nói là đi với người thân, nhưng thực tế không phải là như vậy, người đàn ông đưa anh đi chính là Vượng Tu, là đại ca xã hội đen, cũng chính là ba nuôi hiện tại của anh".
Hắn đút hai tay vào túi quần, lại nói:" anh đi theo ông ấy, vài năm sau kế nhiệm chức vị này".
Hắn chỉ nói qua một lượt, không có ý định kể sâu, nếu kể ra hết mọi thứ thì sẽ không phù hợp, cô biết như thế là được rồi, hắn không muốn những thứ hắc ám này với quẩn quanh tâm hồn lương thiện của cô.
Sau lần kể xong này, hắn cũng không xác định được tâm ý của cô như thế nào.
Hắn đang sợ...sợ cô không thể chấp nhận được thân phận của hắn.
Nếu như thế.....!hắn thà chết đi còn hơn.
" Dao Dao...em....".
Em có ghét bỏ tôi không? .
Hoắc Tiêu muốn hỏi, muốn nói ra những lời này nhưng đến giữa chừng lại không thể thốt ra được.
Cô đang im lặng....!im lặng thì sẽ đại biểu cho cái gì?....!không đồng ý hay là chán ghét hay là đồng cảm đây?.
Dù thế nào cũng xin em đừng buông bỏ tôi....!được không?.
Hoắc tiêu đứng rất thẳng, tuy nhiên trong lòng đã sớm nát tan ra thành nhiều mảnh.
Hắn rất cứng rắn, duy chỉ trong tình yêu lại là một người yếu đuối, hắn rất sợ mất đi cô, cô là nguồn sống của của hắn.
Hắn rất sợ mất đi nguồn sống này, bởi vì gia cảnh là một Mafia thì rất khó ai tiếp nhận được.
Tang Hỷ Dao đang đứng đối diện cũng rất mù mịt.
Cô không nghĩ đến gia cảnh của Hoắc Tiêu lại phức tạp như thế.
Trước giờ cô chỉ nghĩ đơn giản, là cô....!quá mức ngây thơ rồi.
Tang Hỷ Dao không ngờ cuộc đời của hắn lại bất trắc đến như thế....!Lúc trước cô đã nghĩ gia cảnh của mình đã rất tồi tệ rồi, không ngờ, hắn lại còn thảm hại hơn cô.
Xuất phát từ lòng đồng cảm nhiều hơn, cô hiểu rõ được nỗi khổ của hoàn cảnh, nó khắc nghiệt như thế nào?.
Hoắc Tiêu của cô, người yêu của cô đã chịu rất nhiều khổ cực.
Đáy làm cô dâng lên một trận đau đớn.
Tang Hỷ Dao bước đến ôm lấy hắn, Hoắc Tiêu lại rất giống một tên hèn mọn khao khát cái ôm này từ cô.
Hắn sợ hãi nói:"....đừng rời bỏ anh được không, xin em...".
" sẽ không, em sẽ không rời bỏ anh, thật sự...".
Cô thì tốt, hắn đã làm rất nhiều chuyện vì cô như thế.
Cô không thể bỏ hắn, cho dù mọi người có bắt ép cô thì cô cũng không muốn từ bỏ.
Có lẽ cái đó được gọi là yêu tận tâm can, bây giờ Mafia thì có là gì cơ chứ, Hắn như thế nào đi chăng nữa cô cũng đều chấp nhận.
" Dao Dao, em nói thật chứ? thật sự không bỏ rơi anh?".
Hắn hiện tại đang rất xúc động.
Cô chắc chắn nói:" em nói thật, không bỏ rơi anh, em yêu anh".
" Dao Dao, Anh Cũng Yêu Em".
Hai người lại hôn môi, trao cho nhau từng nhiệt tình nồng ấm, bây giờ chỉ có dùng từ ngữ cơ thể mới có thể bộc lộ hết tất cả tình yêu dành cho đối phương mà thôi.
Có lẽ sự việc này qua đi, ánh bình minh sẽ xuất hiện ngay sau đó để chang hòa cho nhau, cũng để giúp cho những người yêu nhau xua tan cái lạnh lẽo.
Cô từ trong ngực anh ngẩng đầu lên:" Vậy chị Ly Ly, Jakk và những người khác đều là thuộc hạ của anh sao?....!Còn cả người thanh niên đã cứu em ra nữa...".
Hoắc Tiêu bây giờ đang rất hạnh phúc, cô hỏi gì, đều nói nấy:" ừ, họ vừa thuộc là thuộc hạ của anh vừa cũng là anh em của anh, Sau này bọn họ sẽ gọi em một tiếng là chị dâu, nghe có thích không ?".
Tang Hỷ Dao e thẹn bác bỏ:" tự luyến, một mình, anh thích đi...!em không thích".
Cô lườm anh một cái:" chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc".
Anh nhướng mày:" thì đúng vậy, anh cũng đang nói chuyện nghiêm túc".
" anh đừng đùa, em còn có điều muốn hỏi"..