• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Jojo Nguyen

Liên Ấn Ca đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tầm mắt của mọi người đều tập trung tại một người, người lớn che miệng đứa nhỏ đang ầm ĩ, nhìn về phía trưởng lão của mình.

Các trưởng lão nghe không hiểu bọn họ đang tranh chấp cái gì, cũng không tiện mở miệng hỏi thăm.

Mành vải lều mặc sức tung bay trong gió tuyết, ánh lửa trại bập bùng phản chiếu lên bức trướng tạo ra những hình thù lạ lùng.

Bàn tay đặt trên đùi của Ân Thành Lan có chút lo lắng khó nhịn, hắn theo bản năng sờ lấy cái chén đưa lên môi, lúc chạm tới chất lỏng lạnh lẽo, mới nhận ra là rượu, bèn lại đặt xuống, nói: "Nương, đừng quấy rầy hứng thú, tiếp tục đi.

Ân Thanh Y khuyên hắn không được, đành phải hướng mọi người giải thích một chút, ý bảo yến hội của bọn họ sẽ tiếp tục.

Rượu được bưng lên một lần nữa, sữa cùng thịt bò Tây Tạng cũng được tiếp đầy mâm, không khí trong lều tràn ngập mùi thịt nướng, ớt cay nóng hôi hổi rải trên thịt chín vàng tươi ngon, thấm ra một lớp dầu hấp dẫn mê người.

Nhưng bầu không khí lại xa không bằng náo nhiệt vừa rồi, tiếng nói chuyện cũng dần câu nệ lên.

Ăn chưa được một hồi, Ân Thành Lan đã nuốt không trôi, trong ngực đầy một hơi, trướng yết hầu hắn phát nghẹn, máu độc ngủ đông trong xương cơ hồ có khí thế muốn sôi trào.

"Ta đi ra ngoài hít thở một chút."

Cuối cùng Ân Thành Lan lấy một cái cớ sứt sẹo, không có thể diện lắm rời khỏi lều.

Ân Thanh Y vốn muốn cho Thác Nhã đi theo sau xem thế nào, mà bị Liên Ấn Ca cản lại, Liên đại tổng quản ăn đến miệng bóng nhẫy đầy nước mỡ, dùng khăn lau lau đôi môi đỏ sẫm, trong bụng nháy mắt nảy ra một vài lời giải thích, hắn lựa chọn hai, ba câu cho là thích hợp nhất, cong khóe môi lên, lộ ra một nụ cười thuần lương vô hại: "Phu nhân không cần phải lo lắng, gia với Linh Giang đều là người có chừng mực, bọn họ bình thường vẫn ầm ĩ hai ba câu ăn với cơm, như thể mỗi ngày không tranh cãi thì không sống được vậy, không quan trọng, chốc lát là lại hòa hảo thôi."

Ân Thanh Y chớp mắt, nhìn xung quanh bên ngoài, kinh ngạc nói: "Cãi nhau?"

Thái tử trong ấn tượng của nàng từ nhỏ đã luôn hành sự đoan chính trầm tĩnh, khi lớn hơn một chút cũng rất ổn trọng, chưa bao giờ vui đùa đánh nhau ầm ĩ như hài tử cùng lứa, càng miễn bàn đến chuyện từng cãi nhau với ai.

Chính hắn chưa bao giờ ấu trĩ, mà cũng chẳng có ai dám tiến lên cãi cọ cùng hắn cái gì.

Bỗng nhiên nghe thấy từ này được dùng cho Ân Thành Lan, thân là nương Ân Thanh Y không khỏi kinh ngạc, Liên Ấn Ca nhân cơ hội nói tiếp: "Đúng vậy ạ, Linh Giang không có việc gì liền chọc tức gia, làm gia nổi giận tức điên lên như một người sống vậy."

Ân Thanh Y sững sờ, con mắt bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào hắn.

Liên Ấn Ca ngồi ngay ngắn lại, thần sắc cũng đứng đắn lên, giữa mặt mày mang theo bình thản từng trải qua năm tháng: "Phu nhân, những năm này gia trải qua thế nào, ngài không tận mắt nhìn thấy hẳn cũng biết đi, nói là cái xác không hồn cũng không quá đáng, ban đêm trên đỉnh Ngự Phượng các rét lạnh đến thế, ngay cả chim đều không muốn bay lên, gia thế nhưng lại ở trên đó những hơn mười năm, lúc trước ta còn cảm thấy định lực cùng tâm tính của gia đều sắp thành tiên rồi, nhưng kể từ khi Linh Giang xuất hiện, ta mới biết ta sai rồi, hắn không phải sắp thành tiên, mà hắn sắp thành ma."

Cho dù là một người bình thường ngâm mình trong thù hận, nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cũng không chịu nổi, huống hồ là một kẻ vốn có thể chạy có thể nhảy, lại bị cưỡng ép phế bỏ hai chân, vây ở trong một tấc vuông đâu.

Liên Ấn Ca nói: "Từ khi Linh Giang xuất hiện, gia tựa như một người sống vậy, lúc nên cười sẽ cười, lúc nên phẫn nộ cũng sẽ tức giận đến ngứa răng dở khóc dở cười. Phu nhân, ta cảm thấy như vậy cũng rất tốt, so với Thái tử điện hạ trong thâm cung nội uyển năm đó còn tốt hơn, còn càng giống với một người sống hơn."

Ân Thanh Y nghe xong, tựa hồ không đành lòng cái gì, nhẹ nhàng khép lại con ngươi, vẻ đẹp của nàng thực ôn nhu, mái đầu bạc trắng như mang theo lấp lánh của năm tháng, Ân Thành Lan rất giống với nàng, nhưng giữa chân mày hắn luôn là cái khe, đáy mắt luôn là thâm trầm, trong lòng luôn là mưu tính, chưa từng chân chính thoải mái qua bao giờ.

Ân Thanh Y biết đó là cái tư vị gì, cơn đau râm ran dưới đáy lòng trong thời gian ngắn khó có thể đè xuống.

"Là Linh Giang làm hắn thay đổi?"

Liên Ấn Ca nói: "Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng xác thật là như vậy."

Ân Thanh Y nhẹ nhàng sụt sịt: "Bọn họ có phải là... Có phải là quan hệ đó không?"

Liên Ấn Ca liếc mắt một cái về phía Thác Nhã cúi đầu không nói lời nào bên cạnh: "Vâng. Cho nên ngài không cần lo lắng, không ồn ào nổi, tính khí Linh Giang mặc dù nóng nảy, không có việc gì lại dựng lông, nhưng sẽ không thật sự cắn gia."

Ân Thanh Y lại lắc lắc đầu: "Ta hình như biết đứa nhỏ Linh Giang kia tại sao lại tức giận."

Nàng nhấp môi, giống như phạm phải sai lầm lớn, do dự nhẹ giọng nói: "Sáng sớm nay ta có làm mối cho Lan nhi."

Liên Ấn Ca: "..."

Chuyện bát quái lớn tày trời thế này, tại sao không ai thông tri hắn?!

Ân Thành Lan tìm một vòng lớn, mới tìm được Linh Giang ở một nơi cách bộ lạc khá xa.

Y ngồi dựa sau tảng đá khổng lồ lăn từ trên núi tuyết xuống, trên người phủ đầy tuyết, tuyết trắng rải trên mái tóc đen, nổi bật lên một cỗ thanh u nhàn nhạt lộ ra bên trong.

Y hoặc là trầm lắng như mực, hoặc là náo nhiệt như tuyết, loại tính cách mâu thuẫn này ở người Linh Giang hình thành thực tự nhiên.

Phải có bao nhiêu tạo hóa cùng linh tính trên thế gian, mới có thể sinh ra một người thông thấu như thế.

Trước tảng đá là một mảnh đất trũng, tuyết đọng rất sâu, xe lăn không qua được, Ân Thành Lan đành phải đứng ở trên gò đất nhỏ trước núi đá, quan sát người cách đó mười bước chân: "Lại đây đi."

Linh Giang dựa vào núi đá co một chân lên, nhắm hai mắt, như là đã ngủ rồi.

Ân Thành Lan thấy y không phản ứng, thở dài: "Ta không uống rượu."

Hàng mi cong của Linh Giang run rẩy, chậm rãi mở ra, nhìn một vùng tuyết trắng trước mặt.

Hoa tuyết bay lả tả nơi xa, quai hàm Ân Thành Lan banh cứng, hầu kết lăn lộn: "Ta sẽ không cưới nàng."

Lời này vừa phun ra khỏi miệng, những lời sau đó cũng lập tức thuận theo cuống họng trượt ra: "Người đừng bực bội, lại đây đi, được không?"

Lúc này, Linh Giang mới đưa con ngươi đối diện hắn, trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Vậy ta đây đâu?"

Ân Thành Lan không hiểu.

Linh Giang đỡ núi đá đứng lên, thân như ngọc lập trong gió tuyết, sắc mặt gần như trong suốt, đáy mắt phiếm u quang: "Ta thì sao, ngươi đặt ta ở vị trí nào?"

Trong lòng Ân Thành Lan co rút, hắn miễn cưỡng cười nói: "Như hiện tại không tốt sao."

Linh Giang từ dưới khoảng trũng đạp tuyết đi từng bước tới trước mặt hắn, hai tay chống lên tay vịn xe lăn bên người Ân Thành Lan, dùng một tư thế bức bách cúi đầu, thanh âm không nghe ra cảm xúc nói: "Ta không tốt. Ta một chút đều không tốt, ta chịu đủ thái độ mơ hồ không rõ của ngươi lắm rồi, chịu đủ giả ngây ngốc ngu ngơ trước mặt ngươi lắm rồi, chịu đủ tư vị lướt qua rồi thôi này lắm rồi."

Linh Giang: "Ân Thành Lan, ta không muốn như hiện tại, ta muốn ngươi cho ta nhiều hơn, ta muốn ngươi để ta cho ngươi máu, cho ngươi thương tiếc, cho ngươi chăm sóc, ngươi cũng phải cho ta toàn bộ, ta đối đãi với ngươi thế nào, ngươi cũng phải đối đãi ta không thiếu một phân, đây mới là thứ ta muốn, mà không phải như ngươi cho rằng hiện giờ là tốt rồi!"

Ân Thành Lan cười cũng không cười nổi nữa, hốt hoảng quay đầu đi, không dám đối diện với Linh Giang, hắn hít thở dồn dập, trên ngực phập phồng, vừa mở miệng, giọng nói đều đã khàn: "Ta không thể, ngươi —–"

Máu tươi đột nhiên trào ra khỏi khóe môi, Ân Thành Lan kịch liệt ho khan, giọt máu đỏ thẫm nhỏ xuống trên nền tuyết, đâm vào trong mắt Linh Giang, thiêu đốt tròng mắt y phát đau.

Linh Giang duỗi tay muốn ôm lấy hắn, nhưng mà lại cứng nhắc giữa không trung, y yên lặng nhìn máu tươi bắn lên trên người, rõ ràng trong lòng đau muốn vỡ ra rồi, trong mắt lại một mảng thanh lãnh.

Y cứ như vậy một bên đau lòng, một bên lạnh nhạt nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, nếu như Ân Thành Lan chết ngay bây giờ, nếu hắn chết rồi, thì mình sẽ tốt hơn rất nhiều đúng không, không cần ngày đêm lo lắng độc của hắn khi nào sẽ phát tác, sợ hãi thuốc giải đến cùng có thể tìm được hay không, cũng không cần vì hắn mà phải chịu oan ức từ bất luận kẻ nào.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến đó, y đã cảm thấy mình sắp hít thở không thông.

Linh Giang thu tay về, môi mỏng mấp máy, lại không nói ra cái gì, quay người đi.

Ngay lúc sắp sửa đi lướt qua, Ân Thành Lan một phát bắt được cổ tay y: "Linh Giang khụ khụ khụ khụ ngươi khụ khụ khụ —–"

Ân Thành Lan gắt gao nắm chặt tay y, nằm ở trên xe lăn kịch liệt ho khan, cánh môi là màu đỏ của máu, lời muốn nói làm thế nào cũng không nói ra được.

Linh Giang muốn rút tay mình về, lúc này, xe lăn dưới thân Ân Thành Lan chấn động theo, bánh xe tiến hụt, bỗng nhiên trượt xuống dưới gò đất nhỏ, Ân Thành Lan nhất thời không ổn, trọng tâm nghiêng lệch sang một bên, cả người trượt ngã theo xe lăn.

Trong khoảng khắc rơi xuống, Ân Thành Lan phản ứng cực nhanh buông tay Linh Giang ra, mà người sau trở tay bắt lấy cổ tay hắn, dưới chân đạp hai, ba bước xoay một cái, tay trượt đến bả vai hắn, dùng sức kéo lên, ôm Ân Thành Lan vào trong ngực.

Xe lăn bằng gỗ tử đàn lại là một đường lăn xuống dưới.

Linh Giang ôm Ân Thành Lan đạp lên mặt tuyết, còn chưa đứng vững, liền cau mày muốn nói chuyện, lời chưa nói ra khỏi miệng, dưới chân đã trượt theo, y hiển nhiên là chưa biết băng tuyết vùng trời này lợi hại, đầu óc trống rỗng, ngã lăn trên mặt đất, ôm Ân Thành Lan trượt theo vết xe đổ, trời đất quay cuồng, một đường thẳng băng lăn vào trong đống tuyết cao nửa người.

Bốn phía lập tức yên tĩnh lại, tiếng gió dường như không thể lọt vào trong hố tuyết, trong đất trời ngoại trừ tuyết trắng xóa một vùng cũng chỉ còn dư lại người trước mắt này.

Lúc vừa chạm tới đất Linh Giang đã đem Ân Thành Lan che chở ở trong ngực, may nhờ có y làm nệm thịt, không kịp cảm giác trên người mình có va đụng bị thương không, đã nhíu mày hỏi trước: "Bị thương sao?"

Ân Thành Lan nằm ở trên người y chống thân dậy, nhìn ánh mắt quan tâm của Linh Giang, rốt cuộc không nhịn được nữa, cúi đầu hôn lên môi y một cái: "Ta chỉ là sợ..."

Đôi mắt Linh Giang bất ngờ co rụt lại, không để hắn nói xong câu kế tiếp, dưới eo dùng sức, nháy mắt đã đem Ân Thành Lan áp dưới thân, sau đó cúi người hôn lên.

Linh Giang hôn vừa hung mãnh vừa kịch liệt, như một chút liền nhóm lên đốm lửa, không có bất kỳ kỹ xảo nào, cũng chẳng hề che giấu tình cảm của mình, nhất thời bộc phát ra, toàn bộ trút xuống trên người Ân Thành Lan.

Y hôn môi toàn bằng bản năng, tàn nhẫn cọ xát cánh môi Ân Thành Lan phát đau, thô bạo cạy môi hắn ra, quấy loạn lưỡi hắn.

Trên môi Ân Thành Lan đều là máu, bị Linh Giang ngậm vào trong miệng, mút vào liếm láp, hận không thể lột da uống máu khoét xương đào thịt hắn.

Nhiệt huyết nam nhân trời sinh cùng dã tính trong xương hung cầm được thể hiện trên người Linh Giang vô cùng nhuần nhuyễn, y nhẫn một lần lại một lần, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, phẫn nộ ấn tay Ân Thành Lan lên đỉnh đầu, điên cuồng gặm cắn hắn, một cái tay khác túm thắt lưng Ân Thành Lan kéo ra, xé cổ áo hắn, lộ ra một khoảng da thịt lớn dẻo dai, sau đó Linh Giang lung tung gỡ bỏ xiêm y của mình, để hai lồng ngực nóng bỏng dán vào nhau.

Mãi đến khi đai lưng bị cởi bỏ, Ân Thành Lan bị vây trong nụ hôn cuồng nhiệt ấy mới phục hồi lại tinh thần, mắt thấy mọi chuyện sắp phát triển đến mức không cách nào khống chế, hắn vội vã đè vai Linh Giang lại, gian nan tránh né nụ hôn của người trên thân: "Linh Giang, Linh Giang!"

"Câm miệng." Linh Giang đầu cũng rảnh nâng, lạnh lùng nói.

Trong lòng Ân Thành Lan kinh hoảng một trận, bình sinh hắn cực hiếm khi gặp loại khoảng khắc khủng hoảng này, ra sức đưa cánh tay chắn ngang lồng ngực mình, ngăn trở người không ngừng hôn lên, cuống quít nói: "Ngươi, ngươi trước tiên đừng, a, Linh Giang, ta khụ khụ khụ khụ khụ khụ ——"

Lần ho khan này rốt cuộc không dừng lại được.

Nhận ra hắn là thật sự khó chịu, Linh Giang bấy giờ mới chưa đã thèm từ người hắn bò lên, dục cầu bất mãn lạnh mặt, giúp Ân Thành Lan sửa sang lại xiêm y ngổn ngang.

Nghiêm chỉnh rồi mới phát hiện, xém chút nữa đã đem người cởi hết.

Chờ Ân Thành Lan sửa sang xong, Linh Giang cũng mặc chỉnh tề đứng ở bên kia hố tuyết.

Y vẫn không nói lời nào như trước, trên mặt một chút ý cười đều không có.

Ân Thành Lan ngồi dưới đất thắt đai lưng của mình, luôn cảm thấy tình cảnh này thực hoang đường, như thế nào mà hắn suýt nữa thì bị cái kia gì, hơn nữa cái người suýt nữa làm hắn bị cái kia gì, chiếm đủ tiện nghi xong cư nhiên còn không vui.

"Ta..."

Linh Giang bỗng nhiên hỏi: "Ngươi sợ không tìm được thuốc giải, ngươi chết ta sẽ càng khó chịu hơn?"

Ân Thành Lan bất đắc dĩ cong khóe môi.

Linh Giang nói: "Ta không phải nữ nhân, không cần ngươi bận tâm cái này." Y đi tới trước mặt Ân Thành Lan, từ trên cao nhìn xuống hắn, bình tĩnh tự khắc chế nói: "Ta nghĩ thông rồi, trước mắt ta không nên nhắc tới chuyện này, tìm được thuốc giải trước đã, chuyện khác đều về sau hãy nói đi."

Y lấy một cái túi gấm nhỏ từ trong ngực ra ném vào tay Ân Thành Lan.

Trong một khắc tiếp được cái túi kia, ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến Ân Thành Lan suýt chút nữa cho rằng đây là phiêu tư(*) của mình: "..."

((*)Phiêu tư: từ "Phiêu" trong từ phiêu kỹ, nghĩa chơi gái; "Tư" là tiền của, tiền lương; Phiêu tư là tiền công của gái làng chơi sau khi xong việc được khách hàng cho ấy)

Linh Giang nói: "Tặng mẹ ngươi, ngươi đưa cho nàng đi."

Nói xong, nửa quỳ xuống, rất không tri kỷ hỏi han xem hắn muốn tư thế gì, trực tiếp bế ngang người lên, nhảy ra khỏi hố tuyết.

"..."

Lúc hai người trở lại bộ lạc Tuyết Mạc, tiệc rượu đã kết thúc rất lâu rồi, Ân Thành Lan không ngờ Linh Giang lại có thể lý trí đến nông nỗi làm người giận sôi như thế, mặc cho hắn năm lần bảy lượt muốn đùa y một chút, đổi lấy đều là Linh Giang mặt không cảm xúc liếc hắn.

Bọn họ vừa về đến, liền phát hiện có gì đó không đúng, lúc đuổi tới trước phòng Ân Thanh Y, thấy Liên Ấn Ca đang đi qua đi lại nhìn xung quanh.

Nhìn thấy bọn họ, Liên Ấn Ca đầu tiên là sững sờ: "Các ngươi đánh nhau?"

Trên mặt trên môi trên người đều mang vết máu, trông có chút thảm a.

Từ cãi nhau thăng cấp đến động thủ, thật đáng mừng.

Linh Giang vô tình nhấc tay áo quệt lên miệng một cái, lau sạch.

Ân Thành Lan: "..."

Mới vừa rồi là ai ra sức liếm hắn đây.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Ân Thành Lan cũng dùng khăn lau lau máu trên người.

Sắc mặt Liên Ấn Ca trầm trọng nói: "Chim đưa tin của Tô Hách thủ lĩnh đã trở về, máu me khắp người, bị trọng thương, vừa hạ cánh liền rơi xuống đất chết, trên người chim đưa tin có chấm máu viết hai chữ."

– Đừng tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK