......
Sau khi Bạch Lang thốt ra những lời kinh người này, thân thể Yến Phất Quang cũng cứng đờ.
Hắn vốn là muốn giải quyết Ảnh Ma trước, nhưng trong tình huống này, trên mặt hắn tuy rằng vân đạm phong khinh, nhưng trong đầu lại "oanh" một tiếng như có thứ gì nổ tung.
Ngay cả lá cây cũng không chịu khống chế cuốn lên.
Nhưng mà may mắn hiện trường cũng không có ai chú ý tới hắn.
Đám dã nhân với tiêu chí thủ lĩnh nói gì cũng đúng, không cần biết nội dung, tiếng hoan hô át tiếng bom trước đã.
"Hu la hu la, thủ lĩnh uy vũ!"
Đám sư huynh Thái Thanh Tông tuy rằng không biết Bạch sư muội nói gì, nhưng vì sự nghiệp mông không bị ăn xiên, chỉ có thể nhập gia tùy tục cũng hoan hô lên.
Yến Phất Quang:......
Cũng may loại tình trạng xấu hổ này cũng không kéo dài lâu.
Sau khi Cừu Vân mở miệng, mọi người đều bị lôi đi.
Trong phòng lại trở nên an tĩnh, Bạch Lang nhìn cọng cỏ trong tay: "Ồn ào muốn chết, may mà bọn chúng cuối cùng cũng đi rồi. Ai, lại nói bận cả ngày nay, ngươi cũng chưa được nghỉ ngơi đi. Chúng ta trước ngủ một giấc, ngày mai lại nói."
Lúc này bên ngoài sắc trời đã tối đen.
Yến Phất Quang bên tai nổ vang, chau mày không nói lời nào, đã bị một nụ hôn mềm mại dừng ở trên lá cây.
"Ngủ ngon."
Hắn ngước mắt lên nhìn, một khắc sau, đã bị Bạch Lang ôm nhẹ ở trong lòng bàn tay, sau đó nằm ở trên giường dây.
"Nhanh ngủ đi."
Tiểu Bạch Long nhắm mắt lại còn thúc giục hắn.
Yến Phất Quang vốn muốn nói, sau khi nhìn nàng một cái lại quỷ dị ngậm miệng lại.
Hắn qua một lát chờ sau khi Bạch Lang đã ngủ, mới như có điều suy nghĩ nhìn Tiểu Bạch Long mặt mày mãn nguyện đang nhắm mắt ngủ kia.
"Ngươi là người đầu tiên dám nói như vậy với vi sư. Quả nhiên...... Người ở trong tâm ma cảnh đều rất có dũng khí phải không?"
Dám làm những chuyện bình thường không dám làm?
Trong suy nghĩ của Yến Phất Quang, Bạch Lang nếu dám nói như vậy, vậy nhất định là nàng cũng nghĩ như vậy.
Khụ, khụ.
Hắn ho nhẹ hai tiếng, nhìn đối phương nhắm hai mắt ngủ, bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn, hơi hơi mím môi.
"Chỉ là đang ở trong tâm ma cảnh, bản tôn mới nhân nhượng ngươi. Sau khi rời khỏi đây chép một nghìn lần Thái Thanh Kinh, không chép xong không được ăn cơm."
Di, Thái Thanh Kinh?
......
Bạch Lang trong lúc ngủ mơ tựa hồ nghe thấy thứ gì đó rất đáng sợ, xoay người, hơi nhíu mày nhỏ đến khó phát hiện.
Qua một lát, nàng cũng không biết bản thân đã mơ thấy ác mộng gì, trong miệng lẩm bẩm.
"Thái Thanh Kinh, cút đi. Lão tử là ma long!"
Sau khi xoay người, Bạch Lang làm rơi cỏ đuôi chó trong lòng bàn tay trên gối.
Nàng cau mày ngủ, thỉnh thoảng lại tay đấm chân đá một hồi.
......
Yến Phất Quang cả đêm không ngủ. Hắn vẫn luôn suy nghĩ chuyện Tiểu Bạch nói muốn X hắn.
Tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ kẻ nghịch đồ này đại nghịch bất đạo. Nhưng Yến Phất Quang lại nhướng mày bắt đầu tự hỏi, Tiểu Bạch có chấp niệm muốn X hắn như vậy, có phải có quan hệ với cái tâm ma này hay không?
Cho nên...... Nàng rốt cuộc định khi nào sẽ động thủ?
Theo lý mà nói, đêm khuya tĩnh lặng tương đối tốt.
Tiểu Bạch Long này lén la lén lút đã thành quen, có thể nào thật sự chọn buổi tối không?
Yến Phất Quang cứ như vậy suy nghĩ một ngày.
Lại...... một ngày.
Mãi cho đến ngày hôm sau, Bạch Lang vẫn chưa động thủ.
Nàng hết thảy đều biểu hiện thập phần bình thường.
Ngược lại có vẻ thực không bình thường.
Có lẽ là Tiểu Bạch cũng biết thẹn thùng?
Ân, cũng bình thường.
Loại chuyện này, ai sẽ nguyện ý gióng trống khua chiêng để cho người khác biết.
Yến Phất Quang nhướng mày, chuẩn bị đợi thêm một chút rồi sẽ biến lại thành hình người.
Nhưng mà hắn vừa đợi, là đợi thêm ba ngày.
Ba ngày này dưới sự chỉ đạo của Cừu Vân, mọi người đều đã ấp ra được vô số tiểu khổng tước.
Bạch Lang lại vẫn chưa có hành động gì.
Yến Phất Quang thật sự là nhìn không được nữa, ngụy trang thành cọng cỏ, lơ đãng chủ động hỏi: "Ngươi...... chuyện lần trước ngươi nói, chuẩn bị khi nào thì hành động?"
Hắn ở đáy lòng thuyết phục chính mình, đây chỉ là vì phá giải tâm ma. Hắn chỉ là cảm thấy chuyện này chắc chắn có quan hệ với tâm ma nên mới hỏi.
Bạch Lang đang bón đồ ăn cho tiểu khổng tước, không nghĩ tới tiểu sủng vật sẽ quan tâm vấn đề này.
Nàng đem thức ăn trong tay rải ra xong, mới nói: "Ngày mai đi. Ngày mai là ngày lành."
Đặc biệt thích hợp cùng vị hôn phu đánh nhau.
Yến Phất Quang nghe được đáp án, biểu tình hơi hơi dừng một chút, lại làm như không có việc gì dời đi: "Khụ, ngày mai à."
"Làm sao vậy?"
Bạch Lang quay đầu lại hỏi.
Cỏ đuôi chó lắc lắc thân thể.
"Không có gì."
Hắn nói xong, lại giấu đầu lòi đuôi nói: "Bản tôn chỉ là cảm khái một chút."
Bạch Lang:......?
Cọng cỏ này sao kỳ quái vậy, sao cái gì cũng quan tâm?
Bất quá nghĩ đến đầu óc của cỏ khả năng cũng không giống người bình thường, Bạch Lang cũng liền hiểu được, khi cỏ đuôi chó còn muốn hỏi tiếp, nói thẳng: "Dù sao đến lúc đó sẽ biết. Ta đã bố trí xong phòng ở rồi."
Bố trí xong phòng ở?
Là giống như dân gian có nến đỏ sao?
Yến Phất Quang cánh tay đang cầm quả nho run rẩy.
"Còn có rượu."
"Dược."
Nước từ quả nho bắn ra, Yến Phất Quang hừ lạnh một tiếng: "Câm miệng!"
"Ta là nói, ngươi không cần ở bên ngoài nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy."
Hắn dừng một chút, lại bổ sung một câu.
Bạch Lang:......
"Được rồi."
Xem ra đây là một cọng cỏ đơn thuần.
Sau khi đem cỏ đuôi chó đặt sang một bên, Bạch Lang cũng bắt đầu suy nghĩ ngoài việc phải chuẩn bị một số đồ vật, đêm mai nên làm thế nào đây.
Nàng biết mình tên là Long Nhật Thiên.
Vị hôn phu của nàng là Thiên.
Trực giác nói cho nàng biết, số mệnh nàng phải đè ngã đối phương.
Nhưng...... đè ngã rốt cuộc là phải đè như thế nào?
Biến thành cự thạch đè ở trên người đối phương?
Lời nói thì tàn nhẫn lắm, nhưng cụ thể phải làm như thế nào lại hoàn toàn không biết.
Hỏi tên Ảnh Ma biết ấp trứng kia sao?
Luôn cảm thấy tên ngốc đó còn không đáng tin cậy bằng mình.
Bạch Lang suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ được rốt cuộc phải đè như thế nào.
Thôi không nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, mặc kệ thế nào, ngày mai lại tính.
Nàng trong lòng đang nghĩ đến bộ dáng Quý Tu mà Cừu Vân miêu tả cho nàng, cảm thấy đối phương hẳn là sẽ hiểu biết nhiều hơn so với mình.
......
Ngày hôm sau.
Rốt cuộc!
Rốt cuộc!
Tới ngày mà Bạch Lang đã nói.
Yến Phất Quang hôm nay cố ý không lấy hình dạng cỏ đuôi chó xuất hiện ở trước mặt Bạch Lang.
Vì tránh bị lộ, hắn còn cố ý nói với người khác là hắn đi ra ngoài, sau đó liền thập phần mất tự nhiên đi tới căn phòng mà Bạch Lang đã chuẩn bị sẵn.
Vừa mở cửa ra, bố trí tuy rằng đơn sơ một chút, nhưng ở cái nơi bộ lạc dã nhân này có nến đỏ đã coi như không tồi.
Yến Phất Quang cười nhẹ một tiếng, lấy ánh mắt bắt bẻ nhìn bốn phía, vốn là muốn soi mói một chút, nhưng cuối cùng lại nói: "Cũng coi như là có tâm."
Thôi vậy, bản tôn liền nhìn xem xem nàng định làm gì.
Yến Phất Quang đang nói thì nghe thấy động tĩnh phía bên ngoài.
Đám dã nhân hu la hu la ở bên ngoài kêu, tựa hồ như muốn nói cái gì đó.
Ở trong tâm ma kiếp này, tất cả những đồ vật khuyết thiếu đều sẽ tự động bổ khuyết, dù sao cũng đều là giả.
Đám dã nhân kia vào lúc vị hôn phu của thủ lĩnh sắp tới, biểu hiện vô cùng bình thường, làm cho Bạch Lang hoàn toàn không dâng lên một chút hoài nghi.
"Hu la la."
Có dã nhân nói, chờ một chút, vị hôn phu sắp tới rồi.
Bạch Lang gật gật đầu.
Cũng rất tự tin.
Nàng căn cứ vào miêu tả của Cừu Vân, trong đầu tự hình dung ra một khuôn mặt, liền cảm thấy người này nhất định sẽ xuất hiện!
Cho nên nàng mới chờ tới hôm nay.
......
Thanh âm ngoài cửa vẫn đang ồn ào, Yến Phất Quang nghe thấy vậy, không biết rằng người Bạch Lang đang đợi không phải là hắn, đuôi lông mày giật giật.
"Ở ngoài cửa?"
Đây là còn muốn làm gì?
Tiểu long này quả nhiên lắm trò.
Hắn nghĩ như vậy, tay nắm cửa nới lỏng một chút, khi Bạch Lang tạm thời chưa có ý định tiến vào, lười biếng đi tới bên giường.
Trên chiếc giường được che mành chướng còn có hai tấm chăn.
Yến Phất Quang ánh mắt lóe lóe, nhìn ngoài cửa.
Một nén nhang thời gian sau.
Bạch Lang tự tin chờ tên Quý Tu mà trong đầu nàng hình dung.
Qua một lát, sắc trời dần dần u ám.
Căn cứ tâm tình nàng dao động, thiết trí tất cả, tâm ma cuối cùng cũng tới.
Tâm ma kia có khuôn mặt y đúc Yến Phất Quang, nhưng lại nói mình tên là Quý Tu.
Khi nhìn thấy Bạch Lang, ánh mắt hắn sâu thẳm.
Đám dã nhân lúc này thanh âm hoan hô đã đạt tới cao trào.
Bạch Lang dừng một chút, tuy rằng cảm thấy vị hôn phu này có chút không đúng, nhưng vẫn tiến lên cầm lấy tay đối phương.
"Ngươi là Thiên?"
Sau khi nghe thấy Bạch Lang hỏi, tâm ma gợi lên khóe môi mỉm cười: "Tiểu Bạch."
Bạch Lang tuy rằng luôn cảm thấy vị hôn phu này lạ lạ, nhưng bởi vì người độ tâm ma chính là nàng, cho nên những điểm không đúng đó thực mau đã bị bỏ qua.
"Vậy chúng ta đi vào đi thôi."
Nàng đề nghị, tâm ma chủ động cầm tay nàng.
Mà lúc này, theo cánh cửa bị đẩy ra, Yến Phất Quang nhướng mày nghĩ thầm, rốt cuộc không chờ nổi nữa rồi.
Trên mặt hắn vẫn luôn bất động thanh sắc, nhưng bàn tay đang vuốt ve kiếm lại vẫn tiết lộ ra chút cảm xúc, gân xanh hơi hơi hiện lên.
Rốt cuộc khi động tĩnh càng ngày càng gần, Yến Phất Quang nhắm mắt lại.
Bạch Lang không biết trên giường mình còn có một người.
Sau khi cùng tâm ma tiến vào, nàng thấy đối phương không nhắc tới việc lên giường đánh nhau, liền cân nhắc một chút, cảm thấy có phải trước muốn khuấy động bầu không khí, gia tăng tình cảm hay không?
Trong ấn tượng của nàng, hai người hình như rất lâu rồi không gặp nhau?
Nghĩ như vậy, Tiểu Bạch Long liền chủ động tìm đề tài nói chuyện.
Tâm ma này muốn xử người, tất nhiên sẽ rất biết cách nói chuyện.
Rất nhanh, hai người liền trở nên quen thuộc.
"Trong bộ lạc có mấy tên gian tế xâm nhập mới bị bắt lại, ta vốn muốn lấy bọn hắn làm tế phẩm cho ngươi, nhưng vì có Ấu tể sinh ra nên không được."
"Không sao."
Tâm ma mỉm cười nói.
"Chỉ cần trong lòng Tiểu Bạch có ta là tốt rồi."
Tâm ma có khuôn mặt của Yến Phất Quang, lại tự xưng là Quý Tu an ủi nói.
"Chúng ta hiện tại......"
Hai người nói chuyện, khoảng cách càng ngày càng gần.
Yến Phất Quang biểu tình ngưng lại.
Vừa rồi người nói chuyện là ai?
Hắn vừa mới chuẩn bị lên tiếng, liền thấy một bàn tay nắm ở trên mành.
Bạch Lang lúc này rốt cuộc nhớ tới ở trên giường đánh nhau gọi là gì.
Đề tài đến đây cũng đã nước chảy thuyền trôi rồi, vì thế Bạch Lang hít một hơi thật sâu nói: "Như vậy, chúng ta hiện tại cùng nhau chơi vật lộn đi! Ta đã chuẩn bị sẵn sàng."
Theo mành che màu đen bị kéo ra.
Bạch Lang mỉm cười quay đầu lại, sau đó liền đối diện với một gương mặt quen thuộc.
Bạch Lang:......
Yến Phất Quang:......
Tâm ma:......?
Ba mặt nhìn nhau.
Yến Phất Quang hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi muốn cùng ai chơi, vật, lộn?"