"Em đã ăn gì chưa?"
Lưu Hạo vừa trở về đã thấy Lạc An đang ngồi thẫn thờ trên sofa, trước mặt là TV đang mở nhưng có lẽ cô không để tâm đến nó, Lạc An đang chìm vào những dòng suy nghĩ của chính mình mà ngẩn người ngồi ở đấy.
"Lưu Hạo, em muốn nói một chuyện với anh, có thể...có thể khá là vô lý nhưng hoàn toàn là sự thật"
Lúc này khi đã quyết định được, Lạc An liền nắm tay kéo Lưu Hạo ngồi xuống bên cạnh mình để kể lại câu chuyện bản thân đã xuyên qua đây như thế nào. Có thể Lưu Hạo đã chuẩn bị tinh thần trước đó về sự thật này nhưng anh vẫn là ngạc nhiên trước nó, chuyện này thật sự tồn tại sao? Một người như thế, nói xuyên liền xuyên?
"Trước đây có lần em đã bị ảnh doạ sợ, anh có nhớ không?"
Lạc An nói ra thì Lưu Hạo chợt nhớ đến lần ở nhà cô, lúc ấy anh không biết vì cái gì mà Lạc An nhìn anh như nhìn quỷ vậy, mặt cô lúc ấy cắt không còn một giọt máu nào. Lạc An kể về sự việc trong con hẻm kia thì Lưu Hạo lại cảm thấy đau lòng vì cô, cô lại nói đến người lần trước ở trong rừng có khuôn mặt rất giống kẻ giết người cô gặp ở trong hẻm ấy, chỉ khác là tên này ở đây không có sự tàn ác của kẻ kia mà thôi. Lạc An càng nói càng lạnh hết cả người, có lẽ là cô đang căng thẳng, sợ sẽ phải đối diện với một Lưu Hạo ghét bỏ mình nên đôi tay của cô không biết phải đặt ở đâu, vô ý run rẩy.
"Em nói đi, những gì đã chịu đựng cứ nói hết cho anh nghe, Lưu Hạo tin em"
Lưu Hạo bắt lấy đôi bàn tay lạnh buốt vì căng thẳng kia của Lạc An rồi ôn nhu đối cô mà lên tiếng, Lạc An đang rất sợ hãi sẽ bị người ruồng bỏ, như kẻ sắp chết đuối chợt vớ phải một thanh gỗ. Cô dốc sức cố gắng giúp mình bình tĩnh lại, cùng Lưu Hạo giải bày hết những tâm sự mà mình từng lo lắng bấy lâu nay, một người như thế đã thật sự bị Lưu Hạo nắm bắt tâm tình rồi.
"Em đã từng nghĩ mình sẽ đột nhiên rời bỏ anh nên trước kia không dám tiếp nhận tình yêu này, em sợ anh sẽ tổn thương"
Lạc An run rẩy nói ra những lời thật lòng của chính mình, nhìn thấy người đối diện đã khóc đến mức lợi hại thì Lưu Hạo liền ôm người vào lòng, vỗ về cô trong vòng tay của mình mà an ủi.
"Sẽ không đâu, chúng ta mãi mãi có thể ở bên nhau, em đừng khóc nữa có được hay không?"
Lạc An được anh ôm vào lòng mà lại khóc lớn hơn nữa, muốn được một lần xoả ra hết những gì đã chịu đựng trước giờ, cô chưa từng khóc nhiều đến thế nên có chút không trụ nổi mà ngất đi. Cứ thế hình ảnh Lưu Hạo lo lắng gọi tên cô trong tiềm thức thoắt ẩn thoắt hiện mà biến mất hoàn toàn, Lạc An chìm vào cơn mê.
"Cô ấy chỉ là căng thẳng quá độ thôi"
Vị bác sĩ già của tổ chức vừa được điều động sang đây khám cho Lạc An nói, đem thuốc an thần tiêm vào người cô rồi rời đi.
Lưu Hạo nhìn người đang chìm vào hôn mê nằm trên giường bệnh mà đau lòng không thôi, người con gái này đã được anh đặt ở đầu quả tim mà yêu chiều rồi, bây giờ lại khóc nhiều như vậy trước mặt anh khiến anh cảm thấy bản thân chưa đủ quan tâm và thấu hiểu cô. Lưu Hạo cứ thế ở bên cạnh Lạc An cho đến khi cô tỉnh dậy, Lưu Hạo muốn Lạc An hiểu rằng vì là cô nên anh nguyện tin tưởng mà trao tình yêu này không hối hận.
...----------------...
Theo dõi mình để đọc chương mới nhanh nhất nhé 💞