• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mùa đông năm ấy dường như quá dài, tuyết rơi đằng đẵng.

Rõ ràng còn không tới vài ngày nữa là đến tết.

Nhưng toàn bộ thành thị đều rơi vào một loại trạng thái căng thẳng vi diệu, cho dù là trên báo hay radio, từ quan lớn người quyền quý đến bá tính bình dân đều biết rằng sắp khai chiến.

May mà còn không phải là đánh tới đây chỉ là cách một khoảng gần, một tiếng pháo vang kia không biết khi nào sẽ đánh tới.

Nhưng đa số người đều đang chờ đợi, có lẽ trận này có thể kết thúc ở nơi đó mà không phải là lan đến tận đây.

Những chờ đợi đó đương nhiên không bao gồm những gia đình quân nhân, trong lòng bọn họ chỉ run sợ không ngừng cầu nguyện cho người đàn ông của mình hoặc con mình bình an, không ngừng thắp hương bái Phật, cách thời gian đi càng gần càng cầu nguyện không ngừng.

Trước khi Chu Diêm còn chưa khỏi hẳn, mặt tiền cửa hiệu của nhà họ Chu cơ bản đều là Chu Quân mang theo tiểu Phó trợ lý của anh đi thị sát.

Tiểu Phó vốn ít nói nhưng kiến nghị nói ra đều trúng trọng điểm.

Lúc bắt đầu tiếp nhận Chu Quân vẫn còn chưa thành thục nhưng tốc độ làm việc của Chu Quân không ngờ lại vượt xa dự đoán của mọi người.

Buổi tối lúc Tiểu Phó đi gặp đại thiếu gia cũng nói ra chuyện này.

Lúc ấy Chu Diêm dựa vào đầu giường thưởng thức lò sưởi trên tay, nghe thấy cấp dưới không rõ ràng khen Chu Quân anh gật đầu cười khẽ.

Đó là một loại cảm xúc chưa bao giờ bày ra trước mặt Chu Quân, anh đang kiêu ngạo vì đứa em này của mình.

Chu Diêm tán đồng nói: "Từ nhỏ nó đã thông minh, lúc đi học chưa từng thua người khác."
Tiểu Phó có chút không ngờ, hắn vốn tưởng quan hệ giữa hai anh em này mặc dù không kém nhưng tuyệt đối không tính là tốt.

Mà lần này Chu đại thiếu để Chu nhị thiếu tiếp xúc với việc làm ăn chỉ là bất đắc dĩ.

Đợi đến khi thân thể Chu đại thiếu tốt lên sẽ lập tức thu hồi toàn bộ.


Chưa từng nghĩ, Chu Diêm lại có loại thái độ này thậm chí là vui khi thấy Chu Quân đi tiếp xúc với việc làm ăn.

Chu Diêm cười không bao lâu trên mặt lại xuất hiện vẻ đau đớn.

Anh đau đến mức trán đổ mồ hôi hột, vội bảo tiểu Phó mang nha phiến tới.

Đến khi hút xong một miệng lớn mới đè ép cơn đau đớn như xuyên tim kia xuống.

Nhà họ Chu không ai biết Chu đại thiếu đã đau như vậy một khoảng thời gian dài, chỉ có tiểu Phó biết.

Nếu nói là anh bởi vì làm ăn với người nước ngoài nên mới hút thuốc, không bằng nói là vì để áp chế cơn đau đớn kinh người kia.

Hơn nữa đến cùng là Chu Diêm bị bệnh gì, vì sao mỗi lần phát tác đều đau thành như vậy tiểu Phó cũng không rõ lắm.

Nhưng Chu đại thiếu vẫn định kỳ đi bệnh viện cũng có uống thuốc nên hắn không dám nói cái gì.
Sau khi Chu Diêm hút thuốc phiện xong tinh thần cũng lập tức mệt mỏi.

Anh chậm chạp nói: "Có cái gì nhị gia không hiểu cậu liền dạy nó nhiều một chút.

Đợi sức khỏe của tôi tốt lên thì để nó cùng làm với chúng ta." Tiểu Phó thấp giọng hỏi: "Ý ngài là sẽ chia sẻ một phần với nhị gia sao?"
Chu Diêm nhắm mắt lại, lắc đầu: "Không, nó muốn tiếp nhận toàn bộ việc làm ăn trên tay tôi."
Tiểu Phó đột nhiên cả kinh, hắn giương mắt nhìn Chu Diêm có hơi không tán đồng.

Hắn là đứa nhỏ được mẹ Chu Diêm nhặt được trên đường, phu nhân tâm địa tốt nuôi nấng hắn lớn lên lại cho hắn đi học, thậm chí việc học thành công, cho nên hắn cam tâm tình nguyện tới phụ tá Chu Diêm.

Nhưng hiện tại Chu Diêm lại nói, đại ý là muốn giao gia nghiệp đang sở hữu cho em trai.

Lòng tiểu Phó sốt ruột rồi lại không thể nói được quá nhiều.

Chu Diêm nhìn thấu tâm tư tiểu Phó, anh nói: "Sức khỏe tôi thế nào không phải cậu không biết, lúc trước nó không có tâm tư này dù tôi có mệt cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Cũng nghĩ đến lúc không làm được nữa thì sang tay lại việc làm ăn, nhưng hiện tại......" Ánh mắt Chu Diêm đột nhiên sáng lên, như bỗng nhiên tràn ngập khí lực: "Chỉ cần là người nhà họ Chu là được, gia nghiệp của nhà họ Chu không thể đứt đoạn trên tay tôi, tuyệt đối không thể!"

Đầu bếp nữ nhà họ Chu đang nhóm lửa nấu canh giải rượu cho cậu hai.

Mấy ngày nay Chu Quân đi ra ngoài ngoại trừ kiểm tra quan sát buổi tối còn phải làm quen với chủ hiệu buôn và khách hàng.

Phương thức làm quen chính là xã giao, đàn ông xã giao đứng lên ngồi xuống không dứt, phải ôm gái đẹp phải uống rượu ngon.

Chu Quân thường xuyên uống đến mức nhất định rồi tìm cơ hội đi toilet, nôn xong rồi tiếp tục uống, vẫn luôn để bản thân ở trạng thái tỉnh táo.

Uống xong một tuần này người cũng bị uống đến gầy xọp đi.

Đầu bếp nữ nấu xong canh giải rượu bèn gọi tới một hầu gái mang canh lên phòng cậu hai.

Lúc hầu gái cẩn thận bưng canh lên phòng cậu hại lại phát hiện cậu hai ngồi cạnh cửa sổ đang mở, nhìn qua như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Hầu gái sợ muốn chết, đến canh cũng bưng không xong.

Mà hiển nhiên Chu Quân cũng không suy xét đến tâm tình của một hầu gái nhỏ, hắn chỉ si ngốc nhìn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Em nói hôm nay sẽ có trăng chứ?"
Hầu gái còn đang tự hỏi có nên gọi người tới kéo cậu hai từ cửa sổ xuống không.

Chợt thấy thân hình Chu thiếu gia nhoáng lên, cô bé còn chưa kịp kêu lên sợ hãi, Chu Quân đã mềm mại trượt xuống dưới ngồi trên thảm.

Hắn cười với cô bé: "Thuộc về tôi, sẽ không có thứ như vậy nữa."
Hầu gái nào có hiểu nổi người này đang nói cái gì, cô bé buông canh chạy ra đi kêu người.

Theo bước chân cô bé đi xa, Chu Quân mềm mại ghé trên mặt đất.

Trong miệng lẩm bẩm ngân nga một khúc nhạc đứt quãng, giống như một vũ khúc cũng giống như tạp âm, một lát liền dừng không có đoạn sau.

Lại qua mấy ngày, Chu Quân gặp mặt với một khách hàng.


Khách hàng mời hắn buổi tối cùng đi xem diễn ăn cơm, cần mang theo bạn nữ.

Trước đây Chu Quân tuyệt đối sẽ không như bây giờ, cầm điện thoại nhưng nhất thời không biết gọi cho ai.

Có lẽ cũng sẽ có loại tình huống này, nhưng đó là bởi quá nhiều lựa chọn không biết nên hẹn ai.

Đã lâu hắn không liên lạc với những tiểu thư đó, thanh tâm quả dục có thể so với thiền sư nhập định rồi.

Dương tiểu thư ra nước ngoài, Văn Trung Nhân giận hắn tâm tình không ổn định, lần trước còn gửi cho hắn một phong thư tuyệt giao rất dài.

Chu Quân không hồi âm, đến cả điện thoại cũng không chịu gọi đã làm tổn thương đối phương sâu sắc.

Bây giờ lại liên lạc nhất định sẽ bị mắng một hồi.

Chu Quân ngồi trên sô pha duỗi chân thở dài một hơi thật dài.

Hắn chống cằm, suy xét đến việc bao một vị tiểu thư.

Có một vài tiểu thư thế gia nghèo túng vẫn còn hoạt động trong vòng xã giao.

Đại khái hắn vẫn biết một số ít trong đó có giá xa xỉ chỉ là còn phải làm ăn không thể thiếu bạn nữ cùng đi.

Lúc này lòng hắn đã rách tung tóe, sao có thể vội vàng xây nên một đoạn cảm tình khác đây.

Chi bằng dùng một chút tiền thỏa thuận, tiện cả đôi đường.

Nghĩ là làm, Chu Quân nhờ bạn bè giới thiệu cho mình một người.

Đêm đó 8 giờ, hắn đúng giờ xuất phát đi đón vị tiểu thư kia.

Hắn lái xe tới nơi, đón được một quý cô mặc sườn xám màu kem thêu hoa mai.

Vị tiểu thư này trông rất cổ điển, hành động cử chỉ rất có phong thái, là loại hình trước đây Chu Quân sẽ thích.

Giọng của cô cũng rất êm tai, cô nói mình họ Tân, Chu Quân gọi cô Uyển Quân là được.


Chu Quân nắm tay lái, ngón tay chỉ chỉ bên cạnh người Uyển Quân.

Tân Uyển Quân không rõ nguyên do, Chu Quân mỉm cười nói: "Cài dây an toàn, mặc dù tôi cô cùng tự tin với kỹ thuật lái xe của mình nhưng em quá xinh đẹp, tôi sợ mình không đủ chuyên chú."
Uyển Quân thoải mái chấp nhận câu nói đùa của Chu Quân, đáp lại thỏa đáng cũng không quá mức thẹn thùng như con gái mới lớn.

Chu Quân rất vừa lòng, lập tức quyết định sau này tiếp tục mang theo Uyển Quân.

Sau khi hai người tiếp khách ăn uống xong, khách hàng nói muốn đi Lê Viên xem kịch.

Chu Quân cầm ly thủy tinh trong tay lên uống một ngụm rượu, lúc này mới nói: "Tôi nghe nói Tuyết Phương viên mới tới một vị hoa đán mới, giọng hát vào hàng thứ nhất, đi tới đó cũng không tồi."
Khách hàng uống đến mặt đỏ rần, cười nói với Chu Quân: "Chu nhị thiếu, có điều cậu không biết, trước nay anh cả cậu đi xem diễn vẫn luôn không tới chỗ khác, chỉ đến Lê viên." Nói rồi gã cười hì hì làm cái động tác tay, ý tứ sâu xa nói với Chu Quân: "Nơi đó tự có chỗ vui vẻ." Biểu cảm Chu Quân không thay đổi nhưng trong lòng hơi trầm xuống.
Động tác tay kia ý là hút thuốc phiện, Lê viên thế mà còn có loại chiêu đãi này.

Hắn chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, trước tiên cùng đi.

Lúc tính tiền hắn gọi điện thoại cho tiểu Phó bảo người kia đến đây một chuyến, nếu anh cả có hợp tác với Mộc Ly Thanh vậy hắn cũng có thể hợp tác với Mộc Ly Thanh.

Là hợp tác như thế nào thì vẫn phải thông qua quan hệ của anh cả.

Quả nhiên, đi đến Lê viên, không những không đi đến sân khấu xem diễn.

Khách hàng Trần tiên sinh nói một hồi với ông chủ Lê viên, tiếp theo liền có một cô gái tới dẫn đường.

Hắn đưa tiền cho Tân Quyển Quân, lại gọi tới một nhân viên phục vụ bảo người đưa Tân tiểu thư ra gọi xe, mình thì đi theo Trần tiên sinh qua hành lang thật dài bước vào một cái sân.
Đó là một căn phòng rất lớn, từng chiếc giường la hán kê sát nhau.

Sương khói lượn lờ, đều là người hoặc ngồi hoặc nằm.

Cả trai lẫn gái, có quần áo vải thô cũng có gấm vóc lụa là.

Trần tiên sinh mang theo Chu Quân đi xuyên qua gian phòng chen đầy người này đến một phòng nhỏ.

Nơi đó ít người, rèm châu buông xuống, cách ra một khoảng riêng biệt.

Trần tiên sinh thuần thục tìm một chỗ ngồi xuống vẫy tay cười nói với Chu Quân: "Nhị thiếu, tới ngồi." Dứt lời hắn quay đầu nói với cô gái đưa bọn họ vào: "Cho nhị thiếu một phần thiên đường cực lạc, tính cho tôi.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK