Tạ Phong Trần rất tự tin về bản thân mình, anh nghĩ tuy rằng ngoài miệng Lâm Nhan nói không thích anh, thế nhưng từ đầu đến cuối anh đều cảm thấy trong lòng Lâm Nhan có anh.
Anh nghĩ mỗi ngày mình đều lượn qua lượn lại trước mặt Lâm Nhan, chắc Lâm Nhan cũng sẽ mệt mỏi vì nhan sắc này, người ta đều nói khoảng cách sẽ tạo nên điều đẹp đẽ, anh quyết định sẽ cho Lâm Nhan một chút không gian, để cô phát hiện được điểm tốt của anh, có thêm một tí cảm giác nguy hiểm cũng tốt.
Vậy mà không ngờ được, anh hoàn toàn đã đánh giá thấp sự không tim không phổi của Lâm Nhan, quay đầu một cái thì Lâm Nhan liền nhận thông cáo quay một gameshow, Tạ Phong Trần gần như bị cô tiện thể ném thẳng ra sau đầu.
Gameshow Lâm Nhan sắp tham gia tên “Cuộc sống tươi đẹp”, tổ tiết mục mời một số diễn viên khách mời đến vùng nông thôn trải nghiệm cuộc sống, cần hai mươi hai ngày, hiện nay lĩnh vực tam nông* đang nổi lên trên khắp các phương tiện truyền thông, cuộc sống ở thành phố bận rộn, dân công sở bị áp lực trong công việc đều rất thích xem các chương trình nhẹ nhàng thế này.
Có lẽ tổ đạo diễn cảm thấy việc những diễn viên sáng sủa đẹp đẽ trên truyền hình về nông thôn sinh sống là nội dung rất đáng xem, vậy nên đã lên kế hoạch cho chương trình này.
Có điều mời hết cả showbiz đỉnh lưu** và các ngôi sao hàng đầu đều không đồng ý tham gia, lúc này Lục Miểu mới chiếm lấy vị trí này rồi đưa cô vào trong.
*Tam nông : nông dân, nông thôn, nông nghiệp
**Đỉnh lưu: lưu lượng cao nhất, là người rất nổi tiếng.
Tuy mọi người hướng về cuộc sống nông thôn, thế như lý tưởng và hiện thực khác biệt quá lớn, không có nhiều người đồng ý đi trải nghiệm.
Sau khi Lâm Nhan biết chương trình này được quay hình toàn bộ ở nông thôn thì trong lòng có chút cự tuyệt, không phải cô ghét cuộc sống nông thôn mà vì trong thế giới của mình, lúc nhỏ cô đều trở về nhà ông bà ngoại vào những dịp hè và Tết, chính là ở nông thôn.
Điều cô ấn tượng sâu sắc nhất là nắng gió của ruộng vườn trên non xanh nước biếc, sao rất sáng vào những đêm hè, thế nhưng rắn, sâu và kiến cũng không ít, lúc cô đang chơi đùa điên cuồng cùng núi non đồng ruộng thì bị rắn cắn, vậy nên trong lòng luôn mang nỗi ám ảnh về chuyện đó.
Thế nhưng người đại diện Lục Miểu lại vừa đe doạ vừa dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa, nói gì mà chương trình này hưởng ứng lời kêu gọi giúp đỡ nền nông nghiệp của Quách Gia, làm cho càng nhiều người hiểu rõ cuộc sống nông thôn hơn, sẽ phát trên truyền hình vệ tinh vào giờ vàng, đây là một cơ hội cực kỳ tốt, chẳng những có thể đến vùng nông thôn yên tĩnh nghỉ ngơi mà còn có thể lên gameshow, nếu cô thể hiện tốt thì vừa hay lại chứng minh cho sự uất ức mình đã phải chịu đựng trong khoảng thời gian này, còn có thể nhận được nhiều fan hâm mộ hơn.
“Vậy để em suy nghĩ lại.” Lâm Nhan do dự, Lục Miểu cũng đã thay cô nghĩ hết mọi đường.“
“Suy nghĩ cái mông đó! Bên tôi đã ký hợp đồng với người ta rồi, cô đi đi! Tuy trong dàn khách mời không ai có lai lịch đặc biệt đáng gờm là mấy nhưng lưu lượng và danh tiếng của mỗi người đều cao hơn cô, chuyến này chỉ lời chứ không lỗ.
Vả lại, nghe tổ chương trình tiết lộ thì hình như giữa chừng sẽ có sắp xếp một khách mời bí mật, lai lịch không nhỏ đâu, còn có mấy anh đẹp trai siêu cấp nữa.” Lục Miểu cũng không khách sáo, trực tiếp dùng nam nhân kế mê hoặc Lâm Nhan.
Mấy anh đẹp trai siêu cấp luôn đó!
Mắt Lâm Nhan sáng lên, có một chút xíu động lòng rồi.
“Lâm Nhan, trước đây tôi còn thấy cô không phải kiểu khác người, chắc cô sẽ không đến mức ngay cả show này cũng rút lui đâu nhỉ! Người trong tổ chương trình đều xác định rồi, lúc này mà cô rút thì nói không chừng đến khi lộ ra lại bị người ta bôi đen nữa đó!” Lục Miểu dùng chiêu khích tướng, tức giận cô không biết cố gắng.
“Bôi thì bôi đi!” Lâm Nhan không hề quan tâm.
“Lâm Sanh đứng ra xin lỗi giúp fan rồi, cũng đăng bài thanh minh luôn rồi, fan của cô ta cũng phản pháo lại, dạo gần đây cứ mãi không dứt, tôi nghe nói ekip của cô ta cũng muốn giành lấy cơ hội này để cô ta tẩy trắng, nếu cô mà bỏ thì chuyện này đối với Lâm Sanh dễ như trở bàn tay rồi, cô chấp nhận à?”
Lâm Nhan đương nhiên không chấp nhận, cô cắn răng trả lời, “Em đi!”
“Được thôi, tôi bảo Tiểu Hoà giúp cô chuẩn bị đồ đạc, lần này đến vùng nông thôn chắc chắn sẽ không có điều kiện tốt bằng thành phố, cô muốn mang theo thứ gì thì chuẩn bị đầy đủ một chút.
Có điều mấy đồ điện tử thì không cần đem đâu, chắc tổ chương trình sẽ tịch thu hết.” Lục Miểu rất hài lòng, dặn dò Lâm Nhan chu đáo.
Lâm Nhan nhớ đến nỗi ám ảnh của mình về rắn, tắt điện thoại thì liền bắt đầu tìm kiếm vật dụng có thể trị được rắn, sâu và kiến, còn có mấy đồ dùng ngoài trời tất cả đều liệt kê vào danh sách để Tiểu Hoà mua giúp cô.
Làm xong mấy thứ này, Lâm Nhan lại cắn răng thu xếp đồ đạc, trong tủ đều là váy, quần ngắn và áo ngắn tay mùa hè, bây giờ trời đã vào thu, sao cô còn có thể đem theo những quần áo này đi quay gameshow nữa chứ.
Lâm Nhan cũng không rỗi hơi mà buồn, Lâm Nhan chuẩn bị đầy đủ “vũ trang” rồi trực tiếp lái xe đến trung tâm thương mại để mua sắm, thế này coi như yên tâm đi nhiều, cô cũng không đi dạo gì, bụng lại rất khó chịu, Lâm Nhan tuỳ ý vào một tiệm trà sữa mua một ly.
Ra khỏi trung tâm thương mại, Lâm Nhan liền nghĩ đến việc sẽ không thể trở về trong một thời gian thì lại mua trái cây và hoa tươi đến thăm Giang Noãn, thuận tiện cô còn muốn biết chuyện mà Giang Dã chưa kịp nói ra, có liên quan đến bí mật của Lâm Sanh.
Đến bệnh viện, Lâm Nhan trực tiếp đi thẳng đến bên ngoài phòng bệnh của Giang Noãn, thế nhưng lại không hề thấy Giang Dã, cô lấy điện thoại ra định liên lạc với đối phương thì lúc này mới phát hiện cách thức liên lạc với Giang Dã cô vừa lưu tối hôm qua đã không cánh mà bay.
Lâm Nhan nhớ đến bộ dạng làm đổ lọ giấm của người đàn ông nào đó vào tối hôm qua, không cần đoán cũng biết chắc chắn là tên cún con đó nhân lúc cô ngủ đã dùng vân tay của cô mở khoá điện thoại để xoá đi.
Lâm Nhan tìm hiểu tình trạng của Giang Noãn thông qua bác sĩ, biết được tình hình lúc này tạm thời ổn định, không lâu sau đó thì Giang Dã liền xuất hiện ngoài cửa phòng bệnh, nhìn thấy Lâm Nhan, anh có chút kinh ngạc, “Sao cô lại đến?”
Lâm Nhan cười nhẹ một cái, “Đến thăm Giang Noãn, tôi phải đi quay gameshow ngay rồi, e là những ngày này sẽ không về Hải Thành được, trước khi đi, tôi vẫn muốn biết bí mật hôm qua anh chưa nói xong là gì!”
Mắt Giang Dã loé lên ý cười nhàn nhạt, “Cũng nhiều chuyện ghê!”
“Vậy thì anh nói nhanh đi.” Lâm Nhan lè lưỡi, hơi ngượng ngùng, làm thế này hình như mục đích của cô cũng lộ ra quá rõ rồi.
“Được, ăn cơm chưa? Hay là chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?” Giang Dã chủ động mời.
Lâm Nhan cũng khó từ chối, hai người ra một quán cơm bên ngoài bệnh viện rồi tùy ý gọi vài món.
Tình trạng cơ thể đặc biệt của Lâm Nhan, không thể ăn cay cũng không thể uống lạnh, những món được mang lên đều tương đối thanh đạm, nhìn cũng không có hứng ăn mấy, Lâm Nhan miễn cưỡng ăn một chút.
Hình như Giang Dã đã ăn rồi, anh cũng không ăn bao nhiêu.
Hai người cũng không đến mức quá thân thiết, thế nhưng Lâm Nhan cũng không xa cách, đi thẳng vào vấn đề, “Cơm cũng ăn rồi, giờ cũng có thể nói rồi đó.”
“Ừ, quê tôi ở Lan Thành, Lâm Sanh, ờ, lúc đó nên gọi là Trần Hi.
Ừm, hồi lớp mười hai tôi tham gia một chương trình tuyển chọn tài năng, vừa hay học nhờ ở trường cô ấy một học kỳ, cô ấy học lớp bên cạnh, có điều tôi cũng không thấy cô ấy về trường học là mấy.
Cô ấy hình như cứ bị người khác bắt nạt suốt, tôi có công ra tay giúp cô ấy một lần, sau đó… Bỏ đi, những thứ đó thì không nói nữa.” Giang Dã nghĩ đến khoảng cách giữa anh và Lâm Sanh bây giờ, chỉ cảm thấy có những chuyện quá khứ khi nhắc tới sẽ làm trò cười cho người khác.
“Kể mà kể có một nửa, cố tình nhử người khác! Chắc không phải anh yêu thầm cô ta đấy chứ?” Lâm Nhan đoán mò, thế nhưng nếu theo tình tiết trong nguyên tác thì Giang Dã chính là chó bám đuôi của Lâm Sanh nha!
“Sao có thể chứ? Đừng có nói bậy.” Giang Dã lập tức ngăn Lâm Nhan nói lung tung, ánh mắt quét bốn phía, sợ bị người khác nghe được thì lại gây ra phiền phức không đáng có.
“Vậy sao anh lại bày ra dáng vẻ ‘thời gian trôi qua, cảnh thì còn người lại mất’ thế này?” Lâm Nhan híp mắt, rất tò mò.
“Thật ra cô ấy bước vào showbiz tôi cũng rất kinh ngạc, cộng thêm sự khác biệt lúc đó quá lớn, có điều, cô ấy cũng khá thích hợp đi theo con đường này, đến tên cũng đổi luôn, dứt khoát thay hình đổi dạng, một người hết thời như tôi đây cứ nhắc mãi đến cô ấy thì lại làm tăng sự nghi ngờ tôi muốn cọ nhiệt nữa.” Giang Dã cười, vẫn cứ không muốn nhắc đến nữa.
“Sao hết thời gì chứ, yên tâm cọ vào tôi là được rồi.” Lâm Nhan cười, lại nói, “Không phải anh thích cô ta, vậy tôi đoán xem, chẳng lẽ là cô ta từng thích anh?”
Lâm Nhan vừa nói ra thì liền thấy được rõ ràng ánh mắt của Giang Dã dừng lại một chút, mắt thường có thể thấy được anh có chút không thoải mái, “Đừng nói lung tung.”
Xem ra cô đoán đúng rồi, nhớ đến tình tiết trong nguyên tác khi Lâm Sanh giúp đỡ Giang Dã thì cũng có thể thấy được rồi, nói chung là hai người tình trong như đã mặt ngoài còn e, thế nhưng ai cũng không nói ra khoảng thời gian hai người từng quen biết đó.
Dù sao thì bây giờ Lâm Sanh gần như cũng không nhắc đến những ngày tháng trước khi trở về nhà họ Lâm nữa rồi.
“Yên tâm, tôi lười nói mấy chuyện của cô ta lắm.” Lâm Nhan bĩu môi, trong lòng thầm cảm thấy mình đã đánh giá thấp tình yêu lãng mạn của Lâm Sanh và Hàn Hữu Niên một chút.
Lại tuỳ tiện nói với Giang Dã thêm vài câu nữa, Lâm Nhan cảm thấy eo vừa mỏi mà bụng vừa đau, cô nhanh chóng lưu lại cách thức liên lạc một lần nữa rồi định tạm biệt rời đi.
“Lâm Nhan, gần đây tôi có viết một bài hát, định làm thành bài hát chủ đề trong album mới, có thể mời cô đóng nữ chính trong MV của tôi không?” Giang Dã đột nhiên mở miệng, ánh mắt anh tràn đầy chờ mong, còn có thêm nét căng thẳng hồi hộp.
Lâm Nhan nghĩ đến bài hát “Niết Bàn” siêu hot giúp anh một bước lên mây, tâm trạng lập tức có chút kích động.
Đồng ý, sao cô lại không đồng ý được, sau khi Giang Dã trở lại thì rất nhanh sẽ trở thành đỉnh lưu, chỉ có cô có phần chiếm tiện nghi thôi được chưa!
Trong nguyên tác, nữ chính trong MV của Giang Dã là Lâm Sanh, cũng vì thế mà Lâm Sanh thu hút không ít fan hâm mộ.
Cuối cùng thì Lâm Nhan cũng đồng ý.
Ngày hôm sau, sáng sớm Lâm Nhan đã phải gấp gáp đến sân bay tham gia quay hình gameshow.
Mà phía bên kia, lúc Tạ Phong Trần vừa mới thiếp đi sau khi mất ngủ cả đêm thì căn hộ bị Tạ phu nhân đột nhiên xông, làm vào phá tan giấc mộng đẹp, cả người anh đều trở nên cáu kỉnh, “Mẹ, sao mẹ lại đến sớm vậy?”
“Sớm gì mà sớm, tối qua con đi ăn trộm hay sao mà giờ này rồi con vẫn chưa tỉnh, mẹ cũng đâu có đến thăm con, Nhan Nhan đâu? Mẹ dậy sớm để hầm canh, đặc biệt mang đến cho Nhan Nhan bồi bổ cơ thể.” Tạ phu nhân nhìn qua một lượt tất cả các phòng trong căn hộ đều không tìm thấy Lâm Nhan, chỉ có thể hỏi con trai mình.
“Mẹ, mẹ đích thân hầm canh cho Lâm Nhan á? Mặt trời mọc ở đằng tây rồi hả?” Sự buồn ngủ của Tạ Phong Trần lập tức biến mất, anh không dám tin mà nhìn sang quý bà nhà mình.
“Sao? Mẹ hầm canh cho con dâu thì có làm sao?” Mặt Tạ phu nhân lập tức lạnh đi, cực kỳ khó chịu nhìn qua đứa con trai vô liêm sỉ của mình, bà rất không vừa lòng, lại thấy trong phòng không có bóng dáng của Lâm Nhan, sắc mặt bà không vui, “Vợ con đâu?”
“Sao mẹ biết cô ấy ở đây?” Tạ Phong Trần hỏi ngược lại, nhớ đến lúc Lâm Nhan rời đi không do dự thì anh không muốn nói gì cả, lật người một cái rồi đắp chăn lên định tiếp tục ngủ.
“Đương nhiên là mẹ sắp xếp tai mắt giám sát con mọi lúc mọi nơi, mẹ còn nghe nói tối hôm kia con đưa Lâm Nhan về nhà, cả ngày hôm qua đều không ra ngoài.
không phải, sao lại có một mình con đây chứ, Lâm Nhan đâu?” Tạ phu nhân đắc ý nói, tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Tạ Phong Trần vừa bất lực vừa đau đầu, may là anh không theo IQ của bà, đúng là khiến người ta lo lắng.
“Tai mắt của mẹ thấy cô ấy vào, chẳng lẽ không nói với mẹ sáng hôm qua cô ấy đã đi rồi sao?” Tạ Phong Trần hỏi ngược lại.
“Hôm qua là đi rồi? Khó khăn lắm con bé mới được nghỉ ngơi, con cũng không để con bé ở nhà nghỉ, mẹ nói người làm chồng như con đây kiếm tiền nhiều như vậy có ích gì chứ? Vợ mình còn mệt như vậy, liều mình như vậy nữa.” Tạ phu nhân bực tức bản thân mình không chú ý kịp thời, trong lúc bực cũng giận cá chém thớt, chê bai con trai nhà mình.
Tạ Phong Trần từ chối trả lời, bà già anh mà đã trách mắng thì nói hoài cũng không hết.
“Vậy con dậy mau đi, canh này mẹ đựng bằng hộp giữ nhiệt, con điện thoại hỏi Nhan Nhan xem ở đâu rồi nhanh chóng gửi sang cho con bé, con bé cực khổ như vậy, con cũng nên quan tâm chăm sóc người ta.” Tạ phu nhân biết đức tính của con trai nhà mình nên liền kéo chăn ra không chút khách sáo, trực tiếp dặn dò.
Tạ Phong Trần: “...”
Dựa vào cái gì?
Lâm Nhan nhìn chỗ nào của anh cũng không thuận mắt, anh còn phải nhiệt tình quan tâm cô nữa.
Không được, lần này anh nhất định phải có khí phách.
“Con không có thời gian, mẹ tự đi đi.” Tạ Phong Trần nén giận từ chối.
“Con đừng tưởng mẹ không biết chuyện khoảng thời gian trước con sốt ruột đuổi theo đến tận Nam Giang, có phải con với Lâm Nhan cãi nhau rồi không? Người ta không cần con nữa à?” Tạ phu nhân không cẩn thận phát hiện chân tướng rồi, trước giờ bà chưa từng thấy bộ dạng ỉu xìu thế này của thằng con trai thối nhà mình, đoán cái là biết hai đứa chắc chắn có vấn đề.
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha! Con dao đến từ chính mẹ ruột của mình!
Danh Sách Chương: