• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thật sự thì… Dù họ không hề nói rõ nhưng mối quan hệ này không khác gì yêu đương bình thường cả.

Hắn còn không ngừng chiếm tiện nghi của cô gái nhỏ kia mà.
Hạ Đình dù hắn im lặng vẫn không nhịn được đưa tay ra sau, ở trên eo hông săn chắc của hắn xoắn một cái cho bỏ ghét.
Lục Chiêu chưa luyện ra được cơ thể sắt thép, nhưng dù đau thì hắn cũng không dám làm ra hành động phản kháng lại cơn giận của người con gái.

Có điều nụ cười trên khóe môi của hắn vẫn chứng minh cho người khác thấy hắn thật sự là vui vẻ trên sự đau khổ đến giống y như là biến thái không sai tí nào được.

Nhưng vậy thì sao? Miễn hắn vui.
Cũng đúng thôi, họ chỉ là những thanh thiếu niên tuổi mới lớn, còn chưa bước ra xã hội, đương nhiên vẫn còn tồn tại những thứ cảm xúc gần như là bồng bột.

Hạnh phúc sẽ cười, đau buồn sẽ khóc, tức giận cũng sẽ không biết giữ ở trong lòng mà lập tức phát tiết ra.
Những cảm xúc bộc bạch như vậy nhưng chính là màu sắc của thanh xuân không phải sao…

Lục Chiêu chở Hạ Đình về nhà xem thử dì Lý đã về chưa.

Rốt cuộc lần này vẫn như lần trước, tuy chưa được nữa ngày trôi qua nhưng khó nói bà là có việc mới đột xuất không có nhà.

Hiện tại trở về lại không có gì lạ.
Hứa hẹn buổi trưa sẽ đến đón cô đi thi, Lục Chiêu đạp xe trở về nhà của mình.
Thời điểm nhìn thấy người đàn ông thân cao thước tám lăm, rõ ràng tuổi tác thật đã gần bốn mươi lăm nhưng nhìn cứ như ba mươi, ngũ quan chỉ khác so với Lục Chiêu một chút lại sắc bén, lạnh lùng hơn ngồi ở ghế sofa, Lục Chiêu không bất ngờ cho lắm.

Sau khi sững người một giây thì hắn phản ứng lại, lên tiếng: “Le Pèpe.”
Lục Thời nghe tiếng hắn thì ánh mắt từ chiếc ipad trên đùi dời đến trên mặt hắn, ừ một cái lạnh tanh.
“Cha đến hồi nào?”
Lục Chiêu đi đến ngồi đối diện ông vừa hỏi.
“Tám giờ sáng giờ nội địa*.” Ông đáp.
*Theo giờ của Hoa quốc.
“Mẹ mở cửa cho cha vào à?”
Lục Chiêu ra chiều dò hỏi.


Điều này ít nhiều có thể nói được một chút tình huống giữa hai người họ.
“Con nghĩ có thể không?”
Đối với câu hỏi ngược gần như là trào phúng lại mang theo thứ cảm xúc không rõ của ông, Lục Chiêu nhún vai tỏ vẻ bản thân không muốn trả lời.
“Ta đến trước khi bà ấy về.”
“À.”
Lục Chiêu bày tỏ đã hiểu.

Nhưng hắn vẫn không nhịn được nói: “Mẹ không đuổi cha ra ngoài à?”
Thành công lấy được một cái liếc mắt sắc lẹm của cha Lục.
“Anh nghĩ cha anh là ai.”
Cha Lục thiếu điều muốn hếch mũi lên trời khi nói câu này.
“Hừ!”
Nhưng cái hừ lạnh này của mẹ Lục từ trên cầu thang vọng xuống gần như ngay lập tức khiến cho người đàn ông làm mưa làm gió trên thương trường Âu-Mĩ thành thật lại liền.
Lục Chiêu đưa mắt nhìn đến lọ hoa bên cạnh ghế của mình, cố gắng không khiến cho bản thân bại lộ cảm xúc thật trước Le Pèpe của hắn.

Đừng nhìn ông ấy bị mẹ hắn trị dễ dàng mà lầm, thật ra là vì ông ấy đang dỗ mẹ hắn mới tỏ ra nhân nhượng thôi.

Làm sao đàn ông nhà họ Lục có thể hiền lành cho được.

Để cho ông ấy biết bạn khiêu khích uy quyền của ông, kiểu gì đều không có quả ngon để ăn.
“Ông không thấy mệt à?”
Mẹ Lục cười lạnh nhìn ông mỉa mai.
“Mệt.”
Đùa à? Ông tiệc năm mới cũng không về, trực tiếp bay đến Hoa quốc cốt là để dỗ dành vợ yêu nguôi giận.

Làm việc quần quật ngày đêm chỉ để nhanh chóng giải quyết xong công chuyện, sao có thể không mệt.
“Phòng cho khách đã dọn cho ông rồi đó.”
Mẹ Lục không cảm xúc nói.

Bà gần như đang nói ông không có cửa được ngủ cùng phòng với bà đâu.


Chỉ là…
“Không có khả năng.”
Cha Lục vừa đứng dậy vừa để lại một câu, sau đó sải chân dài đi thẳng đến trước cửa phòng mẹ Lục, thản nhiên đẩy cửa đi vào.
Mẹ Lục không kịp ngăn cản chỉ biết hậm hực giậm chân chứ bà biết hiện tại mình không có khả năng lôi được người đàn ông như con gấu lớn kia ra ngoài.
Lục Chiêu âm thầm đi lên lầu nhưng nữa đường vẫn bị mẹ Lục phát hiện mà gọi ngược lại.
“Hôm qua đứa bé kia đến đây?”
Bà tuy không có biểu tình gì nhưng Lục Chiêu không dám qua loa, lập tức nói rõ tình huống hôm qua.
Mẹ Lục nhìn hắn hồi lâu mà không nói lời nào sau khi đã nghe hắn kể lại mọi chuyện.

Ở thời điểm hắn nghĩ bà sẽ không nói gì thì lại nghe bà nhắc nhở: “Con không quên mẹ từng nhắc con chuyện gì chứ?”
Mặt Lục Chiêu lúc này cũng nghiêm lại.
“Con tự biết con đang làm gì.”
Hắn nói.
Mẹ Lục đối diện với gương mặt gần như ngũ quan… Cả thần thái lúc này đều giống hệt với người đang ở trong phòng mình thì nữa bực bội, nữa lại không biết nên nói gì.

Cuối cùng bà phất tay, bản thân trước tiên đi vào bếp.
Lục Chiêu nhìn bóng lưng bà một cái, lại nhìn cửa phòng mẹ mình nay đã có thêm chủ nhân thứ hai đăm chiêu một chút, sau đó sắc mặt không tốt quay lưng tiếp tục đi vào phòng mình.
Hắn không khó hiểu tại sao mẹ Lục lại biết được hôm qua Hạ Đình đã đến đây.

Nằm trên chiếc giường đã được mẹ Lục dọn dẹp qua, không có khả năng còn vươn lại chút gì từ người con gái, Lục Chiêu lông mày dần dần nhíu chặt.

Buổi chiều người con trai đến đón mình, Hạ Đình đã lập tức nhận ra cảm xúc của hắn không đúng lắm.
“Cậu sao vậy?”
Cô không nhịn được hỏi.
Người con trai im lặng hồi lâu.

Lâu đến mức Hạ Đình cứ ngỡ hắn sẽ không trả lời thì lại nghe hắn nói: “Hạ Hạ, lời buổi sáng cậu nói sẽ luôn tính đúng không?”
Hạ Đình ngẩn ra một chút sau đó vẫn gật đầu dù không biết tại sao hắn lại hỏi như vậy.


Rõ ràng thứ cảm xúc bên trong lời nói của hắn lúc này không hề giống như sáng nay, tràn ngập mê mang lo lắng.

Thứ cảm xúc đó khiến Hạ Đình bồn chồn không rõ.

Nhưng cô nhanh chóng thuyết phục mình rằng cô không cần phải lo nghĩ gì mới đúng.

Bởi vì cho dù hiện tại người con trai có biến mất trước mặt cô, đó cũng là điều cô đã dự liệu trước.
Mà giống như lời hắn vừa hỏi, cái họ cần là tương lai sau đó, không phải bây giờ.
“Cho dù có chuyện gì, tôi không quên, cậu cũng đừng quên, Hạ Hạ.”
Giọng người con trai lại càng trầm hơn khi nói lời này.
Hạ Đình rất muốn quay đầu lại nhìn xem biểu cảm trên khuôn mặt hắn nhưng đã kịp thời giằng lòng lại.

Một lúc sau cô gật đầu thêm lần nữa.
Cổng trường đã ở trước mặt, cuộc trò chuyện trông có vẻ nặng nề của họ buộc lòng phải kết thúc.

Không biết tại sao, Hạ Đình lại có cảm giác thể phào nhẹ nhõm.

Người con trai hôm nay thật sự mang đến cho cô áp lực rất lớn, cô có chút không chịu được.

Không phải cái gì, chỉ là khí tràng của hắn rất hung…
Rốt cuộc trong mấy tiếng vừa qua đã có chuyện gì đã xảy ra với hắn?
Hạ Đình không biết bản thân làm sao hoàn thành hai môn thi buổi chiều hôm nay, nhưng đến lúc ra khỏi phòng thi cô bất giác thở hắt ra một hơi.
Sắp xong rồi.

Mai hai môn nữa là kết thúc thi cuối kỳ rồi.

Chưa gì mà cô đã cảm thấy như được giải thoát vậy.
“Sao rồi Đình Đình? Làm gì mà giống như sắp buông tay đến nơi rồi vậy?”
Tống Lan từ đâu xuất hiện đập vào vai cô một cái khiến Hạ Đình mém chút nhảy dựng lên.
Lúc này cô mới nhận ra từ lúc nào hai người Lan - Chiêu đã đứng bên cạnh cô.

Xung quanh người cũng thưa thớt hơn rất nhiều.
“Không phải là sắp kết thúc rồi sao?”
Hạ Đình nữa như hỏi, nữa như cảm thán khiến Tống Lan tức đến bật cười.
“Là sắp chứ chưa có kết thúc!”
Cô nàng tràn ngập bất lực nói.

Hạ Đình tỏ vẻ lời này có khác gì cô đâu, không có gì để nói hết.
Tống Lan nhìn mà câm nín.
“Lục Chiêu, cậu bị làm sao thế?”
Bỗng nhiên cô nàng chuyển hướng đến trên người Lục Chiêu khiến Hạ Đình không kịp phản ứng mà vô thức nhìn sang.

Lúc nãy không nhìn không biết, hiện tại cô mới rõ tại sao đến cả Tống Lan cũng hỏi.

Người con trai so với ngày thường thật ra không có khác biệt lắm, nhưng hắn không cười, không nói, chân mày không nhíu nhưng lại đè xuống, cả đuôi mắt đều tràn ngập tâm sự.

Quan trọng nhất là hiện tại hắn trông rất đáng sợ… Khiến người ta không dám tới gần.

Nếu không phải hai người họ xem như quen thuộc hắn nhất, tính cách và mối quan hệ cũng là nguyên nhân không thể thiếu thì sợ rằng chẳng có ai dám đứng bên cạnh hắn lúc này đâu.
Hạ Đình hiện tại có thể nhận thức được rõ ràng người con trai này có bao nhiêu hung mãnh, tàn bạo.
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì đã khiến hắn bỏ đi lớp ngụy trang thường ngày của mình mà bộc lộ bản tính thật, con người thật ra kia chứ?
Đối với câu hỏi của Tống Lan Lục Chiêu không có trả lời mà chỉ nhìn Hạ Đình.

Người xung quanh không biết nội tình thì lại nghĩ Hạ Đình đã làm ra cái chuyện gì khiến nam thần của trường tức giận như vậy.

Còn người trong cuộc là Hạ Đình, hoặc ít nhất là người biết chuyện như Tống Lan thì lại có cái nhìn khác.

Người trước là cảm thấy nguyên nhân khiến hắn như vậy nhất định có liên quan đến cô.

Người sau thì cho rằng hai người họ cãi nhau.
“Hôm nay nhà tôi có chuyện, đi đây.”
Cô nàng nói xong thì người cũng chạy biến.

Chuyện nhà người ta, cô không nhúng tay vào được, chạy là thượng sách.

Quan trọng là Lục Chiêu… Cô vẫn là biết điều phắn trước cho xong.
Hạ Đình không kịp ngăn cản, biểu tình rối rắm càng khiến cho người ta khẳng định, nhất định cô đã chọc giận gì Lục Chiêu.

Nhưng hành động gần giống như bỏ chạy của Tống Lan lại khiến người ta không lý giải được.

Để bạn thân và “người yêu” của mình lại rồi chạy mất là tiết tấu gì?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK