Mục lục
Gả Ăn Chơi Trác Táng (Trường Phong Độ 长风渡)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Minh ngây ngốc.


Hắn đời này chưa bị ai tát vào mặt. Hắn bị đao chém, từng trúng mũi tên, bị người khác tay đấm chân đá nhưng chưa từng bị một nam nhân tát vào mặt.

Chờ khi Thẩm Minh phản ứng lại thì hắn đã bị người khác đè trên ghế, Hùng ca ở bên cạnh hắn, bởi vì bị thương nên được đãi ngộ đặc biệt.

Cố Cửu Tư ngồi ở bàn bên cạnh bảo người bưng trà, cầm danh sách thành viên lục soát từ Hắc Phong Trại ra, ung dung nói: “Hai ngươi hình như mới xuất hiện ở Hắc Phong Trại vào ba tháng gần đây?”

Thẩm Minh không nói lời nào, Cố Cửu Tư quay đầu nói với đại phu đang băng bó cho Hùng ca: “Đại phu ngừng băng bó đi, cứ như vậy đổ máu chết đi là tốt.”

“Đúng!”

Thẩm Minh vừa nghe lời này liền thành thật, cắn răng nói: “Ba tháng trước mới tới.”

Cố Cửu Tư gật đầu bắt đầu ghi chép: “Từ đâu tới?”

“Thương Châu.”



Cố Cửu Tư dừng bút một chút, một lúc sau, hắn lên tiếng: “Nghề nghiệp trước kia?”


“Lưu manh đầu đường.”

“Du hiệp!” Hùng ca nhịn không được mở miệng, “Đại nhân, Thẩm Minh là người tốt, hắn trước kia đi danh môn chính phái học võ, sau đó trở về quê nhà, bởi vì ở quê nhà có một tên đạp hư một khuê nữ nên hắn động thủ giết người sau đó trốn thoát. Hắn chỉ xúc động nên chưa làm ác bao giờ! Là ta hại hắn……” Hùng ca đi lên trước muốn quỳ xuống, đại phu bên cạnh đè lại hắn, trấn an nói: “Đừng kích động.”

Hùng ca cũng mặc kệ giọng nói người bên cạnh: “Đại nhân, Thương Châu không có lương thực, chỗ đó đều là người ăn thịt người, bọn ta không có cách nào mới đến U Châu. U Châu cũng không có chỗ kiếm ăn, ta mới nghĩ đến Hắc Phong Trại. Thẩm Minh chưa từng giết người, hắn chỉ cướp chút bạc……”

“Chưa từng giết người?” Cố Cửu Tư mỉa mai, Thẩm Minh nhíu mày, bình tĩnh nói: “Giết rồi. Loại cẩu quan các ngươi, ta thấy một tên giết một tên.”

“Tiểu Thẩm!” Hùng ca sốt ruột nói, “Ngươi bớt cãi đi. Đại nhân, những người Thẩm Minh giết đều đáng chết, hắn là người nói đạo nghĩa .”

Thẩm Minh bị Hùng ca cắt ngang thì xoay đầu đi không nhiều lời nữa, Cố Cửu Tư quay đầu nhìn Hùng ca: “Ba tháng này, Hắc Phong Trại tổng cộng gây án hai lần, một lần cướp hàng hóa Triệu gia vận chuyển, là các ngươi làm?”

Hai người không nói lời nào. Cố Cửu Tư trong lòng ngầm hiểu: “Nghe nói Thẩm công tử không đụng tới phụ nữ trẻ em và người già yếu, ta cũng muốn hỏi một chút, sao trong chuyện của phu nhân ta thì ngươi phá lệ?”

“Phu nhân ngươi xinh đẹp.”

Thẩm Minh thốt lên, Cố Cửu Tư dừng bút nhìn Thẩm Minh, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.

“Không phải, Cố đại nhân, đây đều là hiểu lầm.” Hùng ca nhanh chóng nói, “Huynh đệ này của ta trước nay chưa gặp những việc này, nhưng Ưng gia đã có dặn dò, chuyện này huynh đệ ta không làm thì những người khác phải làm, nếu đổi một người khác thì phu nhân cũng mất nửa cái mạng. Huynh đệ ta vì nghĩ cho phu nhân, nghĩ có thể cứu thì cứu. Huynh đệ ta không chạm vào phu nhân một ngón tay! Người xem, cuối cùng chúng ta bỏ chạy sớm, huynh đệ này của ta vì nhắc các ngươi mà động thủ với người trong trại, lúc này mới xuống núi chậm.”

Cố Cửu Tư nhìn Thẩm Minh: “Thật chứ?”

“Giả.” Thẩm Minh cười lạnh, “Muốn giết muốn xẻo thì nhanh lên.”

“Phụ mẫu trong nhà còn sống đúng không.”

Âm thanh Cố Cửu Tư bình tĩnh, Thẩm Minh không nói gì. Cố Cửu Tư buông bút, ghi xong khẩu cung thì cầm lên làm khô, sau đó đặt sang một bên.

Hắn nhìn Thẩm Minh, hai người đối diện nhau, Cố Cửu Tư do dự trong chốc lát.

Một người như vậy, giết đi thì trái với bản tính của hắn, bất luận như thế nào đi nữa thì Thẩm Minh đã cứu Liễu Ngọc Như và hắn, đây là sự thật. Nếu lúc ấy không phải Thẩm Minh ra tay thì người bên ngoài đã châm lửa, hắn đúng là bị ép đi ra căn nhà, đến lúc đó có bảo vệ được Liễu Ngọc Như hay không thì cũng khó nói. Dù sao hắn trước sau cũng không kiêu hùng như Tào Tháo, cũng không làm ra chuyện “thà ta phụ người trong thiên hạ”.

Nhưng giữ lại thì hắn đi ra ngoài nói hươu nói vượn, như vậy sẽ tổn hại danh tiết của Liễu Ngọc Như.

Cố Cửu Tư suy tư, Thẩm Minh lẳng lặng chờ kết quả cuối cùng của Cố Cửu Tư.

Qua một hồi, Cố Cửu Tư nói: “Đại nương bao nhiêu tuổi?”

“Liên quan quái gì đến ngươi.”

“Ngươi không muốn sống thì đại nương muốn sống.” Cố Cửu Tư mở miệng, Thẩm Minh cứng đờ, Cố Cửu Tư hất cằm với Hùng ca: “Hắn cũng muốn sống.”

“Có chuyện thì nói.” Thẩm Minh biết Cố Cửu Tư muốn nói chuyện khác, hắn nghiêm giọng thúc giục. Cố Cửu Tư do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn nói: “Thân thủ ngươi không tồi, có thể ở lại giúp ta, một tháng hai bạc, một tháng nghỉ ba ngày, thế nào?”

Thẩm Minh ngẩn người, Hùng ca kinh ngạc một lúc sau thì nhanh chóng nói: “Mau cảm tạ đại nhân!”


“Ngươi từ Thương Châu lại đây chẳng phải vì cầu con đường sống cho người trong nhà sao,” Cố Cửu Tư tựa lưng vào ghế ngồi, chuyển bút rũ mắt nói, “Muốn cầu con đường sống thì phải thu lại tính tình, tự mình nhẫn nhịn những cái không thể nhẫn nhịn trong quá khứ, tự mình bao dung những cái không thể bao dung trong quá khứ. Cũng không thể cả đời giống trẻ nhỏ, ngoài miệng ồn ào trên đầu bị chém một vết sẹo lớn, đầu ngươi không đáng tiền, nhưng mẫu thân ngươi thì sao?”

Thẩm Minh mím chặt môi, Cố Cửu Tư thấy hắn động tâm thì không nói nữa. Hắn đứng dậy nhàn nhạt nói: “Hắc Phong Trại chỉ còn lại hai ngươi, ngươi muốn ở lại thì ngươi phải thề giữ chuyện của Ngọc Như đi qua Hắc Phong Trại trong bụng, nếu không phu nhân ta sẽ mất danh tiết,” Cố Cửu Tư lạnh lùng nhìn Thẩm Minh, “Ta sẽ lấy mạng cả nhà các ngươi.”

“Ngươi không nói ta sẽ không nói bậy.” Thẩm Minh nghiêm giọng.

Cố Cửu Tư gật đầu đứng dậy đi ra ngoài: “Cho ngươi một ngày để ngẫm lại muốn cốt khí hay muốn mạng. Muốn cốt khí thì đơn giản, ta lập tức đưa ngươi đoàn tụ với huynh đệ Hắc Phong Trại. Muốn mạng thì ngươi tìm người với nói ta, ta sẽ sắp xếp chuyện này cho ngươi.”

Nói xong, Cố Cửu Tư liền ra cửa.

Hắn mới ra cửa đã thấy Liễu Ngọc Như đứng ở cửa, nàng tựa hồ có chút lo lắng, thấy Cố Cửu Tư ra, nàng nhìn bên trong một cái, sau đó nói: “Ta nghe nói chàng đã bắt Thẩm Minh về.”

Nghe được lời này, Cố Cửu Tư nhìn thoáng qua sau cửa, trong lòng có vài phần không thoải mái.

Nhưng hắn không thể hiện trên mặt, tay hợp lại trong tay áo gật đầu lên tiếng.

“Xét xử thế nào rồi?” Liễu Ngọc Như do dự lên tiếng, Cố Cửu Tư nhìn nàng, nói thẳng: “Chàng muốn xử trí thế nào?”

“Việc này cũng cần hỏi.”

“Giết rồi.”

“A?” Liễu Ngọc Như có chút kinh ngạc, Cố Cửu Tư nhíu mày, cười như không cười: “Sao nào, không ổn?”

“Cũng…… Cũng không phải.” Liễu Ngọc Như lắp bắp, “Chàng xử trí như vậy luôn có đạo lý của chàng. Nhưng…… Ta…… Ta nhìn cũng…… Cũng không phải là người quá xấu …… chứ?”

Cái chữ “chứ” kia vừa nói ra, Liễu Ngọc Như cũng có chút không tin tưởng, nàng trộm ngó hắn, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra vài phần cảm xúc để nghiền ngẫm bản thân nói có đúng không.

Cố Cửu Tư nhìn dáng vẻ lén lút này của nàng thì không biết nên tức hay nên cười. Qua hồi lâu, hắn thở dài: “Thôi vậy.”

“Ừm?” Liễu Ngọc Như có chút mờ mịt, Cố Cửu Tư hơi khom lưng để mặt bên cạnh nàng, chỉ chỉ sườn mặt chính mình: “Hôn một cái thì bỏ qua.”

Liễu Ngọc Như giật mình vì yêu cầu này, nàng ngơ ngác nhìn Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư thấy nàng bất động thì nhíu mày: “Không vui?”

Dứt lời, hắn ngồi dậy hợp đôi tay lại trong tay áo xoay người sang chỗ khác, lạnh mặt nói: “Vậy thôi.”

“Ai ai ai,” Liễu Ngọc Như thấy hắn không vui vẻ, tuy không biết hắn nói ‘bỏ qua’ là sao nhưng nàng vẫn bắt lấy hắn, Cố Cửu Tư dừng bước quay đầu nhìn nàng. Liễu Ngọc Như có chút xấu hổ quay đầu nhìn nhìn bên cạnh, thấy bên cạnh không có người thì vẫy tay với hắn: “Mặt, đưa lại đây chút.”

Cố Cửu Tư không ngờ Liễu Ngọc Như thật sự đồng ý yêu cầu này, hắn chỉ thuận miệng nhắc tới để tìm chút thả lỏng trong lòng mà thôi. Ai biết cô nương trước mặt túm tay áo hắn, khẩn trương nhìn xung quanh như tên trộm, nhỏ giọng nói: “Mau lên.”

Nghe được lời này, chút không vui vừa rồi của Cố Cửu Tư nhanh chóng tan thành mây khói, hắn không biết vì sao trong lòng cũng có chút khẩn trương, nhưng hắn lại ra vẻ trấn định hơi cong eo sáp mặt qua đó.

Liễu Ngọc Như nhón chân nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt hắn, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không giận nữa chứ?”

Cố Cửu Tư nhìn dáng vẻ của Liễu Ngọc Như, hắn mấp máy môi. Hắn cảm thấy trong lòng như nở hoa, khóe miệng muốn kìm nén cũng không kìm nén được. Hắn giơ tay kéo tay Liễu Ngọc Như rồi cười nói: “Cứ như vậy đi, tha cho hắn một mạng.”


“Cũng không cần.” Liễu Ngọc Như nhanh chóng nói, “Nếu hắn trước kia là một tên đại ác thì chàng cũng không cần tha cho hắn, chỉ cần phạt tội công bằng là được, quan trọng nhất vẫn là chàng nghĩ thế nào.”

“Ta nghĩ thế nào?” Cố Cửu Tư trợn mắt, “Ta muốn hắn chết.”

Liễu Ngọc Như nghe xong thì tiếc nuối: “Vậy giết đi.”

Cố Cửu Tư bị Liễu Ngọc Như chọc cười, hắn nhíu mày nhịn không được nói: “Nàng là thật sự cảm thấy có thể giết hay chỉ là muốn dỗ ta vui vẻ?”

“Vì dỗ chàng vui vẻ, giết cũng được.”

Liễu Ngọc Như nghiêm mặt.

Hắn nghe lời này, trong lòng hoàn toàn buông xuống, cả người mừng rỡ như điên. Hắn đột nhiên cảm thấy so bản thân với Thẩm Minh thật sự có phần quá đáng. Tóm lại, Liễu Ngọc Như đã là nương tử của hắn, hắn mỗi ngày muốn ôm thì ôm muốn hôn thì hôn, Thẩm Minh cùng lắm chỉ là một kẻ trong hàng người ái mộ mà thôi, Liễu Ngọc Như tốt như vậy, có mấy người thích là chuyện hết sức bình thường.

Tưởng tượng như vậy xong, chút khó chịu trong lòng Cố Cửu Tư cuối cùng cũng tiêu tan, hắn ho nhẹ một tiếng: “Thôi đi, hắn không tính là xấu nhưng đầu óc có chút ngốc, giữ lại vẫn có thể sử dụng.”

Lời này nằm trong dự định của Liễu Ngọc Như, nàng giơ tay ôm Cố Cửu Tư, dựa vào Cố Cửu Tư nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không chạy theo hắn.”

“Loại vấn đề này ta chưa từng để ý.” Cố Cửu Tư lập tức phản kích, “Chỉ dựa vào hắn như vậy có thể giành người từ tay ta?! Ta cho hắn mượn một trăm cái não hắn cũng không thể!”

“Có lòng tin như vậy?” Liễu Ngọc Như nén cười, “Tiểu Thẩm người ta tuy đầu óc không dùng tốt nhưng vẫn rất tuấn tú.”

“Não nàng hỏng hay mắt mù?” Cố Cửu Tư nhìn Liễu Ngọc Như, “Có bệnh thì chữa, chi phí để ta ra, đừng chậm trễ. Muốn nói tuấn tú, hắn có thể tuấn tú bằng ta?”

“Ưm,” Liễu Ngọc Như nghiêm túc ngẫm lại, sau đó nói, “Mỗi người mỗi vẻ, vết sẹo kia rất cá tính.”

Nghe được lời này, Cố Cửu Tư không đi nữa, hắn dùng tay bưng mặt Liễu Ngọc Như rồi nghiêm túc nhìn nàng, trong mắt đều là vẻ tiếc hận, cảm khái nói: “Trước kia có thể nhìn trúng ta gả cho ta, lúc đó ánh mắt rõ tốt, sao tuổi còn trẻ mà đã mù như vậy?”

Liễu Ngọc Như cười đến cả người mềm nhũn, giơ tay dùng quạt tròn hất tay hắn.

Cố Cửu Tư thấy nàng cười đến mức run lên thì vòng tay lên eo nàng, sợ nàng té ngã.

Cô nương trong ngực vui vẻ thì hắn cũng vui vẻ, cứ lẳng lặng như vậy nhìn nàng cười, cảm giác toàn bộ ngày mùa thu trở nên ôn nhu lại lâu dài.

Hắn cảm thấy người này như chốn về của hắn, là con đường về nhà của cả đời này.

Dù cho trên đời này có bao nhiêu đao kiếm hay máu chảy, nhưng vẫn có một chốn bình yên như lúc ban đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK