• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Snowflake HD

Ngọc Bạch Y ôm eo Diệp Đàn, áp mặt Diệp Đàn vào trong lồng ngực hắn, ánh mắt hắn nhìn cô chăm chú, sau đó giơ tay phủ lên đôi mắt cô.

“Ngủ đi.”

Diệp Đàn tiếp tục đùa giỡn, kiên nhẫn hỏi, “Thật sự không cần sao? Nam thần, anh không cần phải xấu hổ đâu!”

Ngọc Bạch Y vẫn che mắt cô, lông mi dài của cô phớt qua lòng bàn tay hắn, có chút ngứa, chính lúc này cô lại thì thầm nói.

“Em cảm thấy chuyện này cũng rất bình thường nha, chẳng phải anh từng nói đây là việc thân mật của vợ chồng, cho nên đừng xấu hổ nữa mà.”

Sở dĩ Diệp Đàn dám lớn gan làm bậy, bởi vì cô biết chắc chắn Ngọc Bạch Y sẽ không đồng ý với cô.

Diệp Đàn ỷ vào việc Ngọc Bạch Y không dám làm xằng bậy, cho nên nghiêng đầu trêu ghẹo hắn.

“Nếu như nam… A…”

Ngọc Bạch Y chỉ hơi nghiêng đầu, liền chặn được miệng của cô.

Mắt Diệp Đàn vẫn bị che kín như trước, cảm giác nụ hôn thật sâu càng ngày càng mãnh liệt, đầu lưỡi Ngọc Bạch Y quấn lấy lưỡi cô, dịu dàng dây dưa khuấy đảo trong miệng Diệp Đàn.

Diệp Đàn dừng một chút, sau đó khoác tay lên lưng Ngọc Bạch Y, nghiêm túc đáp trả hắn.

Cuối cùng Ngọc Bạch Y nhẹ cắn khóe miệng Diệp Đàn, kết thúc nụ hôn sâu dài, bàn tay hắn di chuyển, đến cái trán của Diệp Đàn, ôn nhu nói, “Ngủ đi.”

“Anh mới vừa cắn em.” Diệp Đàn nhỏ giọng lên án, “Nhất định là anh không thương em, cho nên mới cắn em.”

Ngọc Bạch Y bị suy luận của Diệp Đàn đánh bại: …

“Còn không ngủ…” Giọng nói hắn trong đêm khuya rất nhẹ, giống như ánh trăng mờ nhạt, lành lạnh mà trong trẻo, hắn cắn lỗ tai Diệp Đàn nói nhỏ, “Thì đêm nay sẽ thật sự mất ngủ.”

Diệp Đàn: … gào khóc gào khóc mị lại bị nam thần trêu ghẹo gào khóc gào khóc (_^_)

Cô cọ cọ cổ Ngọc Bạch Y, một tay vắt qua eo hắn, một tay nắm áo trước ngực hắn, giống như tự độc thoại, “Ngủ ngủ ngủ ngủ!”

Yên ắng một thời gian, Ngọc Bạch Y nghe thấy cô gái trong ngực nghiêm túc nói rõ ràng từng chữ:

“Thích nam thần quá phải làm sao bây giờ?”

Mặt hắn không thay đổi, nhưng ôm eo cô chặt hơn, bình tĩnh mà kìm nén “Ừ” một tiếng.

“Thích nam thần quá phải làm sao bây giờ?”

“Ừ.”

“Cực kì thích.”

“Ừ.”

“Vậy nên ngày mai đi theo em đi ~”

“Tùy em.”

“Vậy em sẽ cho là anh đã đồng ý với em rồi.” Diệp Đàn nằm ngủ trong ngực Ngọc Bạch Y, “Được rồi, em ngủ đây.”

Yên tĩnh được một lúc.

Diệp Đàn lại đột nhiên mở miệng: “Nam thần, anh thật sự không cần em giúp sao?”

Diệp Đàn vừa nói xong, Ngọc Bạch Y lập tức thay đổi tư thế, xoay người đè Diệp Đàn xuống dưới người mình, hắn kéo cổ tay Diệp Đàn đặt trên gối, vẻ mặt của hắn hơi lạnh lùng, trong bóng đêm, Diệp Đàn cũng không trông thấy rõ ràng, nếu cô có thế nhìn thấy thì trong mắt hắn lúc này có vô vàn sóng nước dồn dập nhưng lại cực lực khống chế.

Hắn dùng một tay xoa mớ tóc rối loạn của cô, tiếng nói trầm tĩnh, “Vậy em giúp đi.”

Diệp Đàn nghe thấy lời này lập tức biết sợ.

Cô híp mắt cười nịnh nọt, giống như làm nũng nói, “Nam thần, em buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.”

“Không phải là em muốn giúp sao?”

Giọng điệu Ngọc Bạch Y không nhanh không chậm, lại có chút nhàn nhạt bình thản, mái tóc dài của hắn rủ xuống mặt Diệp Đàn khiến cô thấy hơi ngứa.

“Em thật sự buồn ngủ mà.” Cánh tay bị đè kia của Diệp Đàn cẩn thận từng li từng tí di chuyển tới ngực Ngọc Bạch Y, nhẹ đẩy hắn ra, cô nói, “Nam thần, em muốn đi ngủ.”

Thật sự không biết sợ hãi gì hết ^o^.

Ngọc Bạch Y nhìn cô hồi lâu, sau đó trở mình, nghiêng người nằm bên cạnh cô, Diệp Đàn rất ngoan ngoãn dựa vào lưng Ngọc Bạch Y, sau đó nhắm mắt lại, “Ngủ ngon.”

Ngọc Bạch Y hôn lên mái tóc Diệp Đàn, “Ngủ ngon.”

Đến khi xác định là Diệp Đàn đã ngủ hẳn, hắn mới đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, ói ra một ngụm máu.

Lần đầu tiên cảm thấy, nếu như được làm người bình thường, thì thất tốt biết mấy.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Đàn rất đúng giờ thức dậy từ trong ngực Ngọc Bạch Y.

Ngọc Bạch Y không cần ngủ, mỗi lúc đi ngủ, hắn chỉ yên lặng nhìn Diệp Đàn an giấc, từ tối cho đến sáng, khuôn mặt của cô nhuộm một lớp ánh sáng tinh mơ, hết sức xinh đẹp.

Lúc cô gái này vừa mới thức dậy chắc chắn sẽ có chút mơ màng, đôi mắt quyến rũ chứa một lớp sương mù, không khác gì tiểu hồ ly, rất xinh đẹp, cũng rất trong veo sạch sẽ.

Tỉnh dậy được một lúc, tinh thần cô mới bắt đầu rõ ràng, cô nhìn qua hắn, sau đó nói, “Nam thần, sáng sớm tốt lành.”

Ngọc Bạch Y hôn nhẹ lên chóp mũi cô, rồi kéo ra khoảng cách, “Sáng sớm tốt lành.”

Cả người Diệp Đàn tràn đầy năng lượng mà rời khỏi giường đi rửa mặt sạch sẽ, sau đó lại hăng hái kéo hành lý đi với Ngọc Bạch Y ra sân bay, đến khi ngồi lên máy bay rồi, cô cũng không thấy mệt mỏi gì cả, ngược lại hết sức vui vẻ nói: “Nam thần, chúng ta thật sự sẽ đi chơi một tháng sao?”

Ngọc Bạch Y giúp Diệp Đàn thắt dây an toàn, sau đó nhẹ nhàng gõ đầu cô, giọng nói cực kì chắc chắn: “Ừ.”

Diệp Đàn dựa vào bờ vai Ngọc Bạch Y, hạnh phúc mà cọ xát.

Lâu lắm rồi cô chưa ra ngoài du lịch, trừ bỏ lúc đi quay phim, thì đây là lần đầu tiên cô ngồi máy bay để đi chơi.

Nhưng cô không ngờ bọn họ lại gặp phải ‘Fan hâm mộ’.

Nữ tiếp viên hàng không trẻ tuổi bước rón rén về phía bọn họ, nhìn hai người yên tĩnh ngồi bên cạnh nhau, cô ta cố gắng kìm chế âm thanh của mình, bởi vì quá xúc động cho nên nói năng có chút lộn xộn: “Thực, quả thật là vợ chồng Bạch Đường!!”

“Em là người trong Đường quán của hai anh chị!!” Tướng mạo nữ tiếp viên cũng rất xinh đẹp, do xúc động nên gương mặt hơi ửng đỏ, “Có thể kí tên cho em được không? Em có làm phiền hai anh chị không? Em xin lỗi, em là, em xúc động quá.”

Cô ta móc quyển sổ nhỏ sau lưng ra, lại lấy ra thêm một cây bút chì màu đen, vốn định đưa cho Diệp Đàn, bởi vì ai cũng biết Ngọc Bạch Y rất lạnh lùng, cô không hy vọng Ngọc Bạch Y sẽ đồng ý, nhưng mà Diệp Đàn ngồi bên trong, cho nên cô ta đành phải đưa cho người ngồi ngoài là Ngọc Bạch Y, vẻ mặt chờ mong, cẩn thận hỏi, “Cỏ được không ạ? Làm ơn.”

Ngọc Bạch Y yên lặng nhìn quyển sổ màu tím nhỏ cỡ lòng bàn tay ở trước mặt, sau đó giơ tay nhận lấy.

Nữ tiếp viên hàng không chú ý thấy rằng, ngón tay Ngọc Bạch Y rất dài lại trắng, khớp xương rõ ràng, vừa nhỏ vừa thon, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bàn tay kia rất mạnh mẽ, nhẹ nhàng chuyển động thôi cũng có thể gọi gió gọi mưa.

Tay rất đẹp nha.

Ánh mặt nữ tiếp viên dính trên tay Ngọc Bạch Y không dời, cuối cùng nghe thấy giọng nam lạnh lùng hỏi cô, “Ký cái gì?”

Vừa mới bị bàn tay cuốn hút, hiện giờ lại thêm giọng nói nữa.

Mẹ ơi, lạnh nhạt trong trẻo, giống như tiếng nước chảy trên kẽ lá.

Cô ta giữ bình tĩnh, run run trả lời: “Tên của anh và vợ anh, được không ạ?”

Sau đó Ngọc Bạch Y viết xuống hai chữ ngay ngắn rõ ràng: Diệp Đàn.

Chữ viết của hắn rất cứng rắn, trong lúc ngòi bút di chuyển mang đến cảm giác nghiêm chỉnh, nét chữ lại làm cho người ta cảm thấy có chút tùy tính, phiêu lãng thanh thuần.

Ngọc Bạch Y đưa quyển sổ cho Diệp Đàn, hắn không nói gì, Diệp Đàn cũng tự giác biết phải làm gì, cô ghi bên cạnh: Ngọc Bạch Y.

Vô cùng ăn ý.

Nét chữ của cô mượt mà ngay ngắn, đẹp đẽ nhưng hơi giống trẻ con viết, Diệp Đàn nhìn thoáng qua, cô cảm thấy ấm ức, lầm bầm nói, “Nhìn chữ viết cứ như ông lão với cháu gái.”

Cô im lặng một lúc, sau đó cười trộm, trả quyển sổ lại cho hắn, “Ông ơi, trả cho ông.”

Nếu tính theo tuổi tác, sao có thể chỉ dừng lại ở ông với cháu gái chứ!

Ngọc Bạch Y đóng nắp bút, khép vở lại, trả lại cho nữ tiếp viên vẫn còn đang trợn mắt há mồm.

Hắn vuốt cằm, “Sao có thể?”

Nữ tiếp viên nhìn hai người xinh đẹp tuấn tú Diệp Đàn và Ngọc Bạch Y thêm vài lần, cảm tạ trời đất xong mới liên tục gật đầu nói: “Cám ơn cám ơn! Đúng vậy! Đường quán của anh chị sẽ rất hạnh phúc! Thật đó!”

Cô còn tưởng rằng Ngọc đại không hiểu nhân tình, lạnh lùng, không thích nói chuyện, nhưng tiếp xúc gần mới biết, con người hắn vốn lạnh nhạt, tuy nhiên rất lễ phép, hắn sẽ không khinh thường ai cả, lại đồng ý ký tên cho mình nữa.

Vả lại hình như trong phim với trên đài truyền hình, không đẹp bằng người thật, phải nói là 365 độ không góc chết mới đúng.

Còn vợ của đại thần, vẻ mặt lúc cười trộm với nói móc đại thần cũng đáng yêu quá đi.

Cô ôm vở, ánh mắt nóng bỏng chân thành: “Nhìn thấy hai anh chị, em liền biết, Đường quán sẽ không bao giờ sụp đổ.”

“Hai người thật sự quá xứng đôi.” Lúc cô rời đi, không nhịn được lại quay đầu nói, “Nhanh sinh Tiểu Đường đi ạ, cả Đường quán đều đang mong chờ Tiểu Đường, khi đó Đường quán mới chật kín mít.”

Nữ tiếp viên hàng không vừa đi, Ngọc Bạch Y liền quay đầu nhìn Diệp Đàn vẫn luôn cười từ nãy đến giờ.

Ánh mắt Diệp Đàn cong vút, y hệt tiểu hồ y ăn vụng.

“Anh không cảm thấy mắc cười sao?” Cô ngưng cười nhìn mặt Ngọc Bạch Y, “Cưới được cô vợ trẻ như em có phải rất vui không, ông lão?”

Ngọc Bạch Y không nói chuyện, nhưng nhìn cô một lúc lâu, rồi xoa xoa đầu cô.

Mặc dù Diệp Đàn cảm thấy Ngọc Bạch Y không có vẻ tức giận, nhưng cô vẫn thấy hơi lo lắng không biết có phải chạm đến chỗ đau khiến hắn không vui hay không.

Ừ… nói không chừng hắn thật sự để ý việc hắn lớn tuổi hơn cô.

Diệp Đàn ho nhẹ vài tiếng, kéo ống tay áo Ngọc Bạch Y, nghiêm túc nói, “Thật ra anh là siêu cấp nam thần vừa trẻ vừa đẹp trai, là người đàn ông nam tính có nội tâm phong phú.”

Không có phản ứng?

Diệp Đàn nói tiếp, “Quan trọng nhất là, anh là người chồng mà Diệp Đàn xinh đẹp yêu nhất.”

Cô sát lại bên tai Ngọc Bạch Y, yếu ớt nói, “Gia, phản ứng tí đi?”

Ngọc Bạch Y kéo tay Diệp Đàn qua, mười ngón tay đan xen.

Ánh mắt hắn mát lạnh, nhưng Diệp Đàn trông thấy rõ ràng, trong đôi mắt hắn có sự vui vẻ.

“Vợ trẻ xinh đẹp.” Trên mặt hắn không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, giọng nói cũng nhàn nhạt, bộ dạng bình tĩnh, “Chỉ cho mượn vai.”

“A.”

Thì ra thật sự để ý chuyện tuổi tác –w-.

Diệp Đàn nín cười, dựa đầu vào vai hắn, cách lỗ tai hắn ngày càng gần, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nói, “Bả vai cũng đủ rồi.”

“Chỉ có vai thôi.” Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng nhấn mạnh, “Không có cái khác.”

“Không cho đụng chỗ khác à.” Diệp Đàn trần đầy hứng thú, “Là anh tự nắm tay nha, còn lỗ tai, có phải anh quá nhạy cảm rồi không?”

Sau đó Diệp Đàn liều mạng thổi gió vào lỗ tai Ngọc Bạch Y.

Ngọc Bạch Y bị cô giày vò: “… thật nghịch ngợm.”

Giọng điệu hắn rất bình thường, không có gì phập phồng, nhưng lại nghe ra ý cưng chiều dung túng.

Cuối cùng Diệp Đàn cũng mệt, phải dựa vào vai hắn, hai mắt từ từ khép lại.

“Nam thần?”

Ngọc Bạch Y bình thản đáp “Ừ” một tiếng.

“Có thể hôn anh được không?”

“Có thể.”

“Vừa nãy nói chỉ cho em mượn vai thôi mà?”

“Ừ.” Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng trả lời, nhưng hắn nghiêng người qua, hôn lên môi Diệp Đàn, biểu hiện như vẻ thường tình, “Vì vậy để tôi hôn em là được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK