Trên hành lang bệnh viện, mùi thuốc khử trùng xộc lên khá nồng khiến Diệp Ân có chút choáng váng. Cô đưa tay đỡ lấy đầu rồi loạng choạng bước đến dãy ghế chờ, ngồi xuống đó tựa vào tường.
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô mà Đình Huy mém nữa không nhận ra được đó là người mà anh xem như em gái. Nghiêng đầu nhìn sang, anh nhỏ giọng hỏi:
" Diệp Ân, có phải là em không?"
Đến bây giờ mà anh vẫn cần phải xác nhận lại một số chuyện.
Diệp Ân nghe hỏi liền mỉm cười, mắt nhìn sang phía anh, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Sau đó, cô nắm lấy tay anh, đôi mắt chực trào nước:
" Đình Huy, lúc nãy anh là người đưa đứa bé bị tai nạn vào đây đúng không?"
"...A..phải. Sao thế? Đứa trẻ đó liên quan đến em sao?" Đình Huy khó hiểu hỏi lại, lúc này, cảm nhận về nguồn gốc đứa bé kia trong anh có hơi rõ ràng.
Chưa đợi Diệp Ân trả lời thì cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, hơi lạnh từ trong đó phả ra khiến hai người kia lạnh buốt một mảng.
Cô nghiêng đầu nhìn người y tá đang vội vã bước đến.
" Cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân?"
Nghe vậy, Diệp Ân nhanh miệng bảo rằng mình là người thân của bé. Cô y tá nhìn sang cô, gật đầu một cái:
" Vậy cô là mẹ của đứa trẻ đúng chứ? Đứa trẻ đang mất quá nhiều máu, cần phải tiếp máu gấp, nhưng máu này bệnh viện chỉ còn một ít. Xin người nhà mau chóng đi xét nghiệm để truyền máu cho bé."
Cả hai chậm rãi nghe xong lời cô y tá bảo, Diệp Ân bất thình lình quay sang phía Đình Huy, đôi mắt lúc này giàn giụa nước, tay cô giữ chặt lấy tay anh, ánh mắt như đang cầu xin.
Đình Huy nhìn cô, trong lòng là tầng tầng khó hiểu. Diệp Ân rốt cuộc đang muốn nói gì vậy?
Anh lặng thinh vài giây cho đến khi Diệp Ân lên tiếng:
" Đình Huy, xin anh hãy cứu thằng bé! Chỉ có anh mới có thể cứu thằng bé ngay lúc này thôi!"
Cô vừa nói vừa siết chặt tay anh, làm cho anh cảm nhận được tay cô đang rất lạnh.
Đối với ánh mắt như van nài của cô, Đình Huy cũng chẳng biết làm gì ngoài việc nhẹ nhàng gật đầu đồng ý. Sau đó, anh theo sau cô y tá đến phòng xét nghiệm máu.
Ngồi trong đó, Đình Huy cảm thấy toàn thân lạnh buốt, mùi thuốc khử trùng ngày càng nồng hơn, đến anh cũng chịu chẳng nổi. Cô y tá động tác thành thạo, thoáng một cái đã lấy xong phần máu cần truyền cho đứa bé kia.
Lấy máu xong, cô bảo anh nằm lên giường để nghỉ ngơi, còn mình thì vội vàng chạy sang phòng cấp cứu.
Nằm trên giường, Đình Huy cứ mãi băn khoăn về câu nói của Diệp Ân lúc nãy. Vì sao cô biết anh có thể tiếp máu cho đứa bé kia? Giọng điệu đó xem chừng rất chắc chắn.
Lẽ nào...
Anh đang mải suy nghĩ thì bên ngoài, Diệp Ân chậm rãi cất bước đi vào. Cô cẩn thận đi đến chỗ anh rồi ngồi xuống chiếc ghế xếp, từ tốn nói:
" Đình Huy, em cảm ơn anh nhiều lắm."
Nghe thấy giọng cô, anh nghiêng đầu nhìn sang rồi chống tay ngồi dậy. Vì mới lấy đi một lượng máu khá nhiều nên đầu óc anh có phần choáng váng. Đoạn, anh tựa lưng vào thành giường, ôn nhu hỏi:
" Diệp Ân, có chuyện gì em đang giấu anh đúng không? Mà, vì sao em lại chắc chắn anh có thể tiếp máu cho đứa trẻ kia?"
"...Đình Huy, anh tuyệt đối không được phủ nhận đứa bé. Em sẽ chấp nhận bị anh ghét, anh không nhìn mặt em cũng được. Chỉ cần anh công nhận đứa bé..." Cô nói dở dang thì lại chực trào nước mắt, giọng nói mắc nghẹn lại ở cổ họng.
Thấy cô lại khóc, anh thật không đành lòng nên vội vỗ nhẹ lên vai cô như trấn an:
" Được rồi, em cứ nói từ từ, anh sẽ nghe."
Đến đây, Diệp Ân ngẩng mặt nhìn Đình Huy, tay vội quệt đi dòng nước mắt trên mặt, mỉm cười:
" Đình Huy, đứa trẻ lúc nãy chính là con trai của anh! Nó tên Mặc Nhiên, Đình Mặc Nhiên. Em đã lấy họ của anh để đặt cho thằng bé....Em...."
Câu nói ấy như một nhát búa giáng thẳng xuống Đình Huy khiến anh ngỡ ngàng không ngớt. Đôi chân mày chau lại, anh đang cố gắng tiếp nhận những gì Diệp Ân vừa nói.
Được rồi, anh thật ra có một đứa con trai cùng huyết thống với mình sao? Và lúc nãy anh đã cứu sống nó trong gang tấc? Ngay cả con trai của mình, anh cũng không thể cảm nhận được chút thân tình nào sao?
Đình Huy, mày sao lại trở nên như vậy?
Thấy anh lặng thinh không nói câu nào, Diệp Ân nhẹ hít sâu một hơi rồi giải thích:
" Năm em bỏ đi, chính đêm hôm ấy, chúng ta đã...Ừm, vì anh đã say nên anh không làm chủ được hành động của mình. Đình Huy, em không trách anh cũng không hận anh, vì em vẫn yêu anh. Sau khi em bỏ đi được mấy tháng thì em phát hiện mình đã mang thai. Rồi em cứ thế đi qua rất nhiều nơi, cuối cùng em ở lại tại một thôn quê gần ven biển. Tại nơi đó, em đã sinh ra Tiểu Nhiên."
Nghe cô kể lại tất cả những gì mình trải qua càng khiến Đình Huy tâm tình day dứt. Anh chẳng muốn tin được chính mình đã hại đời một cô gái, khiến cô phải trải qua biết bao thăng trầm. Một mình mang thai rồi cũng một mình sinh con. Sự cô đơn đó...có ai thấu hiểu nổi?
" Diệp Ân, anh xin lỗi. Anh...đúng thật là một thằng không ra gì." Đình Huy cuối cùng cũng lên tiếng.
Anh ngước mặt nhìn cô, vội vàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt kia rồi nói:
" Được rồi, chính em đã tặng cho anh một món quà đặc biệt đấy. Cảm ơn em, Diệp Ân!"
Đoạn, cả hai cùng im lặng mà nhìn nhau đầy thân tình. Sau đó, Diệp Ân lại lên tiếng phá vỡ bầu không khí kia:
" Đình Huy, anh đừng xem em và Tiểu Nhiên là gánh nặng của mình. Em từ lâu đã biết anh yêu người khác rồi, người đó có phải tên Hàn Di không? Em biết hết những điều đó, cho nên hôm nay gặp lại anh, em chí ít chỉ xem anh như người anh trai của mình. Còn Tiểu Nhiên chính là món quà cuối cùng em dành tặng anh." Dừng một chút, cô lại giữ lấy tay anh, thì thầm:
" Sau này nếu như có chuyện gì, xin anh hãy chăm sóc Tiểu Nhiên thật tốt nhé!"
Câu nói vừa dứt, cả hai người lại nhìn nhau, nhẹ nhàng nở một nụ cười thấu hiểu.
Cô hiểu anh và anh cũng đồng cảm với cô. Hai người bọn họ không hẹn mà đều hướng ra ngoài cửa sổ, ánh nắng kia đột nhiên lại không còn chói chang nữa.
***
Lại một ngày mới, bầu trời phủ một sắc vàng ươm. Trên bệ cửa sổ, vài chú chim đậu ở đó và hót tíu tít.
Hàn Di một tuần liền đều nằm vùi ở trong căn hộ, cả người bị lên cơn sốt bất ngờ, chính vì vết thương hôm bữa bị nhiễm trùng mà cậu thành ra thế này.
Nằm vùi trong chăn, Hàn Di kịch liệt kéo chăn phủ qua đầu, chống lại ánh nắng gay gắt từ bên ngoài chiếu vào. Bây giờ đã gần mười hai giờ trưa, và cậu thì vẫn không muốn rời khỏi giường.
Một tuần nay, cậu hoàn toàn tách biệt mình với thế giới bên ngoài. Ngay cả chiếc điện thoại kia cũng tắt nguồn, mọi sự liên lạc đều thành điều bất khả thi, ngoại trừ...
Hàn Di lúc này ngồi bật dậy, đầu tóc bù xù, chân mang dép lê đi ra tới trước cửa căn hộ. Y như rằng, bên dưới khe hở chính là một lá thư. Cậu cúi xuống cầm nó trên tay rồi trở về bàn ăn.
Ngồi đó nhìn ngắm lá thư phủ một màu tím nhạt, bên trong là tờ giấy trắng với vài dòng chữ:
" Hôm qua em lại không chịu ra khỏi nhà sao? Đồ ăn anh mua cho em đều bổ dưỡng cả, nhớ ăn cho hết nhé. Cứ nghỉ ngơi đến khi nào em có thể ra khỏi nhà và đến gặp anh! ĐH."
Hàn Di đọc xong bức thư ấy, đây đã là bức thư thứ sáu rồi, cũng đúng ngay ngày thứ sáu cậu trốn ở trong nhà. Nhìn dòng chữ ngay ngắn kia, cậu lại nhoẻn miệng cười.
Tâm tình hiện tại dường như đã tốt hơn rất nhiều. Đình Huy...thật ra vẫn không quên sự có mặt của cậu.
Thật tốt quá...
Ngồi suy nghĩ một lúc rồi Hàn Di đứng dậy, cất lá thư kia vào hộc tủ rồi bước đến cửa, lấy túi đồ ăn đã được đặt sẵn bên ngoài vào, nhanh chóng xử lý bữa sáng.
Ăn uống xong, Hàn Di quyết định sẽ ra ngoài một chuyến. Cậu đứng trước gương, bận một bộ đồ thật thoải mái và cá tính, đầu tóc cuối cùng cũng được chải chuốt gọn gàng.
Thoạt nhìn, Hàn Di hoàn toàn lấy lại phong độ như trước. Cậu rời khỏi nhà, trên người là chiếc cặp chéo, gương mặt hoàn toàn phấn chấn cho một ngày mới.
Trên tay cậu đang cầm một tấm danh thiếp, nhìn qua dòng chữ đó một cái khiến bước chân cậu ngày càng nhanh hơn.
Đảo mắt một cái, Hàn Di bây giờ đã đứng trước một Studio khá nổi tiếng, bên trong người ra người vào tấp nập. Cậu đứng tần ngần trước cửa một chút rồi đi vào bên trong.
Nhìn thấy một người đang trông coi tiệm, Hàn Di khẽ đi đến đó hỏi:
" Anh ơi, có thể cho tôi gặp ông chủ Studio này không?"
Người thanh niên kia nghe cậu hỏi, đôi mắt sắc lẹm nhìn khắp người cậu một lượt rồi nhếch môi cười:
" Tôi là người đại diện của ông chủ Studio này, cậu kiếm người ấy có chuyện gì không?"