• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trước khi vào trong, Phong cẩn thật khoác chiếc áo ngang hông để che đi phần váy ngắn hớ hênh. Trong lúc cậu ta đang buộc tay áo, cô thấy rất lạ… Ừ, là lạ từ bên trong lận đấy.

Đi từ ngoài bãi đỗ xe cho đến quầy bán vé trong rạp chiếu, Hân không hề rời mắt khỏi Phong, bao nhiêu thắc mắc câu hỏi hiện hữu nhiều cần lời giải đáp. Cậu ta dường như nhận ra được bèn quay lưng đối diện với cô:

– Hỏi đi!

– Ờm. Cậu là ai? Sao lại có xe riêng? Không phải là bạn thân với hai đứa kia à? Tại nó biết không? Sao cậu có thể khác xa như thế?

– Ok, đầu tiên tôi là Phong, cái này thì cậu biết rồi. Thứ hai, ba mẹ mua cho tôi. Thứ ba, tư thì cả đám ai cũng biết cả. Cuối cùng, tớ muốn giữ bí mật hơn là nói toẹt ra.

Woo… Anh bạn này thật sự có nhiều bí ẩn hơn so với trí tưởng tượng của cô, cứ tưởng bao lâu nay chỉ là vai phụ mờ nhạt trong cuộc đời hiu hoàng của nhỏ Ly, ai dè… Hoàng tử đội lốt thường dân đây này.

– Cậu không định vào à? – Phong trên tay cầm hai ly nước, cánh tay kẹp hai bắp cỡ lớn quay sang nói với Hân.

Nơi khác và diễn biến khác…


Trang ngồi thừ ra trước quán nước nhìn người qua lại. Chán như con gián ý nhờ? Nhỏ Ly nay đón bố về nên không đi chơi với cô được, buồn bực hết sức. Trang lại thở hắt ra, bỗng nhiên có giọng nói:

– Nhìn buồn thế?

Quay lại nhìn thì thấy Hải đứng trước mặt, cậu ta liền ngồi xuống bên cạnh mặc cô đồng ý hay không. Trang liền bắt chuyện:

– Từ khi nào mọt sách lại hay ra ngoài khám phá thế giới vậy?

– Đùa à? – Hải cười nhẹ, ánh mắt vui vẻ giấu sau cặp kính cận.

– Không, hỏi thật đấy – Trang nghiêm mặt – Cậu cũng thích Ly mà.

– Haizz… – Hải thở hắt ra – Ừ, có thích. Nhưng mình biết vị trí ở đâu. Hai đứa cảm nhận được đối phương là bạn chứ không hề có ý tiến thêm.

– Lạ nhờ? – Trang nhíu mày, suy diễn như mình là hậu thế của conan – Nhờ có Ly mới thấy cậu sống đúng như con người, nói trắng ra thì nhỏ như vị cứu tinh cuộc đời cậu. Vậy mà chỉ là bạn à?

– Cậu nghĩ nhiều quá – Hải cười – Hôm nay đi chơi với mình nhỉ, dù gì cũng chỉ có hai đứa.

Tối muộn…

Ly đứng rửa bát, Khang liền bưng ra thêm một đồ khác cần xử lý nữa. Vừa đặt xuống đã liền nhìn nhỏ bằng ánh mắt trìu mến, Ly nhíu mày:

– Cái gì đấy?

– Tội Nấm quá à – Hắn tỏ ra thương xót – Đứng khổ vậy, kê ghế lên không?

– Cái Thằng này – Nó buộc miệng phun ra vì giận. Khang liền nhíu mày thì nó bặm môi lại tỏ ra mình lỡ lời.

Cô Tú đứng phía sau nhìn đứa con gái lớn tìm được người bên cạnh tuyệt vời thì cũng mừng lòng lắm. Mẹ hắn liền vỗ vai cô, cười:

– Chờ ngày đó đến sốt ruột lắm nhỉ?!

– Cái bà này – Mẹ nó liền phẩy tay.


Chiếc xe dừng kịch lại trước cổng nhà Hân, cô vừa xuống xe thì đã định mở áo đưa cho Phong, cậu ấy liền ngăn lại:

truyện full

– Sau này đưa cũng được.

Nói rồi cậu liền phóng xe đi. Hân đứng sau nhìn theo, mọi thứ diễn ra qua nhanh khiến cô dường như không muốn chấp nhận người cô không ngờ tới lại chính là bạch mã hoàng tử. Vừa định vào nhà thì xe bố cũng dừng ngay cổng, thấy con gái đứng cười tủm tỉm ông liền hỏi:

– Có gì vui mà con cười thế?

– Có gì đâu? – Hân lạnh mặt nói rồi bỏ vào nhà.

Ông bố ngồi ngây trong xe một lúc rồi chép miệng:

– Thằng nào chở nó về thì phải? Không lẽ Hân có người yêu? Phải vào hỏi cho rõ mới được.

Công viên…

Trang hét một hơi thật sâu rồi cười:

– Lâu rồi mới hít không khí về đêm khuya của Sài Gòn.

– Tớ có chuyện muốn hỏi – Hải mạnh dạn nói – Cậu với Phong yêu nhau à?

– Ai đồn vậy? – Trang tỏ ra ngạc nhiên – Phong có gu khác tớ lắm, cậu ta không phải nằm tầm chúng mình đâu.

– Ý cậu là gì? – Hải nhíu mày khó hiểu. Trang liền kéo cậu bạn lại gần, ghé sát tai thì thầm bí mật:

– Cậu ấy là Hoàng tử đấy.

Thật ra cũng chẳng biết ý của cô bạn là gì, nhưng điều Hải quan tâm là trái bóng rổ từ đâu bay tới nhắm thẳng vào sau lưng Trang. Cậu liền nhanh tay nắm lấy vai cô, thân người mình xoay lại về hướng bóng.


” Bụp ” – Tiếng va chạm vang lên, quả bóng đập vào lưng Hải rơi xuống đất long bong nảy. Trang liền lo lắng:

– Không sao chứ?

– Tớ ổn – Hải cố tỏ ra mạnh mẽ.

– Ê! Ném quả bóng lại đê. – Có tiếng người gọi lớn.

Trang nhíu mày, thật là bất lịch sự, đã không xin lỗi mà còn nói với cái giọng nghe đáng ghét chưa kìa. Hừm… Trả lại bóng chứ gì?!

Bước 1: Đặt bóng đúng vị trí

Bước 2: Chạy lấy đà

Bước 3: Nâng chân lăn

Bước 4: SÚT.

Quả bóng bay tới chúng với tốc độ xé gió, đám người chơi bóng né toàn bộ không dám hiến thân bắt lại. Sức lực kia thật khiến người ta nể phục. Hải đứng ngây người ôm chiếc lưng đau, cậu ấy thật đáng sợ, Trang tỏ ra nguy hiểm:

– Làm sai thì phải xin lỗi.

Nói rồi cô nắm lấy cổ tay bạn kéo đi trước sự sợ hãi kèm bất lực nhìn theo




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK