• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



          Lâm Nại mặt đủ dày, dù bị tấm chăn chặn ngay giữa, vẫn cứ khăng khăng ôm lấy ai đó, còn thể hiện cả khí thế chết không sờn, Hà Thanh Nhu không thèm chấp nhặt với cô, bực bội, cuối cùng lựa chọn không thèm để ý đến cô, nhưng ai đó thật sự là không biết xấu hổ, được một tấc lại muốn tiến một thước, đã ôm còn lắc qua lắc lại, lập tức đem Hà Thanh Nhu áp dưới thân, trơ mặt ra mà sờ soạn cái bụng nhỏ của nàng.
          Không biết là đang giận hay xấu hổ, trên mặt Hà Thanh Nhu dần dần đỏ bừng bừng lên.
          Xoa nhẹ cái bụng xong, lại mò tay xuống đùi, nhẹ nhàng bóp bóp.
          Làm như vậy đúng là giảm đau nhức hơn rất nhiều, Hà Thanh Nhu liền không còn quá chống cự, từ từ thả lỏng xuống, Lâm Nại cong cong môi, cúi đầu xuống hôn một cái trên khóe miệng nàng như muốn lấy lòng, Hà Thanh Nhu nhắm mắt lại, không thèm nhìn cô.
          Lâm Nại sợ đè quá lâu nàng sẽ khó chịu, xoay người, nằm nghiêng ngay bên cạnh nàng, tiếp tục đại nghiệp. Phần thịt trên đùi vừa trắng vừa mềm, cô xoa xoa, có hơi chút thỏa mãn, liền không an phận ngay, lòng bàn tay càng ấn càng cao, qua lại, rồi dùng sức vuốt ve.
          "Thành thật một chút." Hà Thanh Nhu mở mắt ra.
          "Ừm..." Nửa người của Lâm Nại áp lên, ôm lấy nàng.
          Hà Thanh Nhu xoay mặt sang một hướng khác.
          "Nằm sấp qua, em giúp chị xoa bóp thắt lưng." Lâm Nại nói, nghĩ đúng là có nghĩ, ngược lại sẽ không làm gì nàng, mấy lần kia cơ bản đều là Hà Thanh Nhu 'thụ', thêm lần nữa, sợ thân thể đúng là ăn không tiêu thật.
          Hà Thanh Nhu bất động. Cô ôm lấy eo của nàng, định giúp nàng xoay người, cuối cùng Hà Thanh Nhu cũng thuận theo, tin tưởng cô, nằm sấp lại, cánh tay vòng lại cái gối.
          Trước đi khi còn một thân một mình, dù có nhu cầu, nhiều lắm cũng chỉ là một, hai lần, hơn nữa những tình huống kiểu như vậy cũng ít, dù sao thì công việc bận rộn cả ngày, đầu vừa đặt xuống gối cũng đủ ngủ bất tỉnh đến sáng ngày hôm sau, nào còn cái ý định này, thế nhưng sau khi gặp Lâm Nại, mới bắt đầu có ngoại lệ, chỉ là bây giờ mới nghỉ phép, liền bị 'dày vò' kịch liệt đến vậy
          Nàng đem mặt vùi vào trong khuỷu tay, hồi tưởng lại bao nhiêu cái xấu xa của người này, vừa giận, vừa không nhịn được, hễ nghĩ lại, lần nào cũng thấy đỏ hết cả mặt.
          Mới đồng ý chưa được bao lâu, Lâm Nại liền càng ngày thiếu đứng đắn, thật đúng với câu vừa cho tí ánh nắng liền muốn tỏa sáng.
          Lần tới, mặc cho người này có nói gì đi chăng nữa, nhất định sẽ không đồng ý.
          Còn lần này, Lâm Nại cũng xem như là giữ lời, không có 'phá phách' nữa, chỉ đàng hoàng đấm lưng, thỉnh thoảng xoa xoa vài cái.
          "Em đã nói rõ với chị ấy rồi." Cô nói.
          Cô nhìn thấy trong phòng đã mở đèn, liền biết Hà Thanh Nhu là đã trở về, mà cửa sổ và rèm cửa sổ tất cả đều mở, nhất định là Hà Thanh Nhu đã thấy, cô biết Hà Thanh Nhu sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn sẽ cố gắng giải thích một lần.
          Có suy nghĩ nhiều hay không là một chuyện, giải thích hay không giải thích lại là một chuyện khác.
          Hà Thanh Nhu không nói chuyện, an tĩnh gối trên cánh tay của mình.
          Lâm Nại dừng tay, tắt đèn, nằm lên lưng nàng, chui vào cánh cổ trắng mịn, dùng cánh môi mỏng hạ xuống từng nụ hôn nóng ẩm.
          Hà Thanh Nhu cảm thấy hơi nhột, run run.
          Lâm Nại bắt lấy ngón tay của tay phải nàng, thưởng thức, lại buông ra, lại nắm ngón giữa, tinh tế hôn nhẹ, Hà Thanh Nhu rụt tay về, không cho cô sờ, thay vào đó Lâm Nại liền chuyển qua sườn mặt của nàng, thân mật áp sát, tỏ ra hứng thú vô cùng. Hà Thanh Nhu chỉ cảm thấy ánh sáng trước mắt bị che hơn phân nửa, tầm nhìn hơi mông lung, trong mắt chỉ có cô, ngay cả trong mũi cùng tràn đầy mùi hương nước hoa nhàn nhạt của Lâm Nại.
          Từ tốn, áp sát dần, ấm áp trên khuôn mặt, đến chóp mũi, cao hơn, rồi dừng lại.
          Hà Thanh Nhu nhắm mắt.
          Tiếp theo sau đó là hơi ấm trên mí mắt.
          Trái tim bỗng run run, đập mạnh liên hồi, thắt chặt, lại nhảy nhót.
          Hà Thanh Nhu khẽ run ngay tức khắc, loại cảm giác này khiến nàng cảm thấy có chút mê man, không biết nên làm gì.
          Tưởng chừng như đã qua rất lâu, nhưng thật ra chỉ trong phút chốc, cô lại tiếp tục nụ hôn, cúi đầu, hôn lên khóe môi của Hà Thanh Nhu, cứ như vậy, kéo dài, không có hành động nào khác.
          Đến khi Hà Thanh Nhu nhận ra, phần tình cảm ấm áp trên môi đã không còn nữa, Lâm Nại thì tựa như không xương, quấn lấy nàng, nàng thì lại rất không tự nhiên mà đẩy hông của Lâm Nại một cái: "Buông ra, đè tôi rồi."
          Lâm Nại tránh ra bên cạnh.
          Nàng chống người nằm lật lại, nằm úp sấp quá lâu sẽ khó chịu, vừa trở người lại, liền bị đối phương ôm vào trong lòng.
          Nàng bởi vì luống cuống mà hơi cứng cổ lại, toàn thân căng thẳng, Lâm Nại ở trên cô nàng, có chút tham luyến mà hít một cái, trên tay dùng chút sức, dù gì đi nữa cũng quyết không cho nàng thoát.
          Người này thật đúng là bán hết mặt mũi rồi.
          Đêm nay đi lâu như vậy, mệt, nàng cũng không muốn động. Vậy nên liền dựa vào trong lòng cô, nhưng quyết không chủ động để ý tới Lâm Nại. Lâm Nại nắm lấy cái chăn, đắp lại đôi chân đang lộ ra bên ngoài của nàng.
          Hai người đều không lên tiếng, nhưng bầu không khí ôm tình vẫn chưa hề tan, quanh quẩn.
          Đèn trên trần nhà, hơi chói mắt, Hà Thanh Nhu nửa khép lấy mắt. Lâm Nại đưa tay, giúp nàng vuốt vuốt phần tóc rối trước mặt.
          Trên bức tường trắng trong phòng, có treo một cái đồng hồ kim kiểu cũ, kim đồng hồ chuyển động, thanh âm bởi vì im lặng mà âm vang cực kỳ, tích tắc, tích tắc, từng phút, từng giây, trân quý vô cùng.
          Hà Thanh Nhu tựa trong ngực cô, hồi lâu, đại khái là quá thoải mái, cơn buồn ngủ kéo đến. Duy trì một tư thế quá lâu, sẽ cảm thấy hơi ê ẩm, nàng động động thắt lưng, lúc này, chuông điện thoại di động chợt vang lên.
          Không phải là của nàng.
          Trong phòng an tĩnh, tiếng chuông liền đặc biệt vang dội.
          Trong mắt Lâm Nại lóe lên tia khó chịu, nhíu mày lại, nhưng điện thoại di động vẫn rất không biết điều mà tiếp tục vang. Hà Thanh Nhu ngồi dậy, thúc giục cô: "Điện thoại của em đó."
          Lúc này Lâm Nại mới chịu lấy cái di động ra.
          Hà Thanh Nhu vô ý liếc vào tên người gọi ----- Chú Tống, cũng chính là Tống Trung Thiên.
          Bởi vì cô phải nghe điện thoại, Hà Thanh Nhu vén chăn lên, xuống giường, cố ý đến bên cạnh bàn rót nước uống. Lâm Nại nói rất ít, cô chỉ 'ừ - dạ' hai chữ, chưa đến một phút, mới nói: "Biết rồi ạ."
          Sau đó cúp điện thoại.
          Toàn bộ quá trình, Hà Thanh Nhu vừa rót nước, vẫn chưa uống, nàng cũng không phải là khát, thấy cô nghe xong, liền quay lại vào giường.
          Lâm Nại liền sáp tới, Hà Thanh Nhu đẩy cô không ra, đành mặc kệ cô ôm tiếp.
          "Tìm chị đó," Lâm Nại nói, "Điện thoại của chị gọi không được."
          Hà Thanh Nhu thắc mắc, đột nhiên nghĩ tới hình như nàng có đem di động đổi sang chế độ im lặng thì phải, ban ngày thì mở tiếng, đến tối vì để ngon ngủ, nên thường sẽ đặt im lặng nhiều hơn.
          "Có chuyện?" Nàng ngẩng đầu hỏi.
          "Chú Tống muốn tìm mua trà, hỏi chị có thể giúp chú ấy mua một ít hay không."
          Trà của Hà gia đều bán hết, tuy là Hà ba có để cho nàng một ít trà hạ, nhưng số lượng cũng không nhiều cho lắm, Hà Thanh Nhu suy nghĩ một chút, dự định hai ngày nữa sẽ nhờ Hà Kiệt đi sang các nhà trà khác để mua một ít.
          "Được chứ." Nàng trả lời, "Ngày mai tôi sẽ gọi trả lời chú ấy."
          Ngày mai hỏi địa chỉ, chờ Hà Kiệt mua được trà, liền gửi qua, trước đó nàng có nhận lời tặng trà cho Tống Trung Thiên, liền nhân lúc này vậy.
          Lâm Nại giống như là nhìn thấu suy nghĩ của nàng vậy, cười cười, nói tiếp: "Mấy trà hữu (bạn trà) của chú ấy cũng muốn mua."
          Hà Thanh Nhu e hèm, tặng nhiều chút cũng không có gì.
          "Chú ấy có rất nhiều trà hữu," Lâm Nại nói, "Cả một nhóm lớn, nếu như tặng hết, phần tiền thưởng lần trước nhận được sẽ biến mất."
          Hà Thanh Nhu hơi giật mình.
          "Ngày mai chú ấy sẽ gọi qua cho chị." Lâm Nại vuốt vuốt phần tóc trước trán của nàng.
          "Ừ, đến lúc đó sẽ bàn tỉ mỉ hơn." Hà Thanh Nhu trả lời.
          Đêm khuya, Lâm Nại ôm nàng thêm một lúc, mới vào phòng tắm rửa mặt, hôm nay Hà Thanh Nhu thấy khá mệt, cô vào phòng tắm còn chưa ra, nàng đã ngủ mất.
          Ngày hôm sau, sắc trời vẫn sáng chói như cũ, Hà Thanh Nhu dậy sớm, Lâm Nại vẫn còn đang ngủ, hô hấp đều đều, Hà Thanh Nhu nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy, chuẩn bị cầm áo quần vào phòng tắm thay, nhưng không ngờ khi vừa xoay lại, liền đúng lúc bị ai đó ôm chầm lấy.
          Cái tên mặt dày nào đó đặt tay cũng đúng thật, đặt đúng vào eo, còn di chuyển, chạm phải phần mềm mềm, liền dừng lại, cằm thì đặt ngay cổ Hà Thanh Nhu, tựa như người không xương vậy.
          "Chào."
          Hà Thanh Nhu đẩy cô ra một cách đầy ngượng ngùng, trực tiếp cầm quần áo đi vào phòng tắm, khóa cửa.
          Nàng cố ý bần thần ở trong hồi lâu, lúc đi ra, Lâm Nại đang dựa trên đầu giường bấm điện thoại. Để rút kinh nghiệm lần trước, lần này Hà Thanh Nhu nhất quyết xách túi, đi ra thẳng ra tiền viện.
          Hôm nay không đến trễ, nếu so ra thì sớm hơn rất nhiều nhân viên nữa.
          Có điều là Hà Tăng vẫn trước nàng một bước. Còn Vân Hi Ninh cũng có mặt, cô ngồi trong góc, sắc mặt có chút xanh trắng, có lẽ tối hôm qua ngủ không ngon, dưới mắt cũng có cả hai quầng thâm đen, cô cũng nhìn thấy Hà Thanh Nhu, nhìn qua hướng bên này một chút.
          Cô một mình ngồi đấy, rất cô đơn.
          Hà Thanh Nhu không quá quan sát cô. Hà Tăng mua sẵn điểm tâm cho mọi người, một người tới, đưa một phần, hôm nay công ty muốn đi Đài tượng đá chụp một tấm ảnh tập thể, không ai được phép vắng mặt.
          Đợi đến khi điểm danh đầy đủ, thời gian vừa đúng, mọi người xuất phát, đến Đài tượng đá, chụp tấm ảnh tập thể, sau đó Hướng dẫn viên mỗi nhóm mang mọi người đi tham quan xung quanh.
          Trước đó Hà Thanh Nhu các nàng có đến qua một lần, nên đối với chuyến này cũng không quá hứng thú, Hà Thanh Nhu vừa đi vừa bấm điện thoại, sáng sớm hôm nay Trì Gia Nghi có gửi cái mail cho nàng, đại khái là nói cô đã đến nhà Trần Minh Hành, hôm sau sẽ về nước.
          Chuyến này đi hết nửa vòng trái đất, cuối cùng cũng có thành quả.
          Sau đó, Tống Trung Thiên có gọi điện, có thể là do quá bận rộn, ông nói chưa được hai câu liền cúp máy, nói là khi nào có thời gian sẽ gọi lại sau, Hà Thanh Nhu đồng ý.
          Vừa cúp máy xong, chợt có một bàn tay vỗ lên vai nàng, dù chưa nhìn thấy người, nhưng nghe được hương nước hoa quen thuộc, không cần xoay người cũng biết đó là ai.
          "Đừng mãi nhìn vào di động như vậy hoài." Lâm Nại lợi dụng khoảnh khắc đi lướt qua người nàng, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được nói với nàng.
          Hà Thanh Nhu giương mắt lên, người này đã đi lướt qua, nàng liền để lại di động vào trong túi.
          Ngày này qua rất vô vị, nhàm chán.
          Gần cuối kỳ nghỉ, Tưởng Hành Châu tìm được một chỗ Homestay, mời hai người qua ăn cơm.
          Trong khoảng thời gian này, vẫn chưa thấy Tống Trung Thiên có gọi điện đến, Hà Thanh Nhu cũng không muốn quấy rầy ông, chỉ nhắc Hà Kiệt lưu ý một chút, đặt hẹn với vài nhà trà quen biết trước.
          Homestay này gần sát núi bắc, nhà hơi nhỏ, nhưng nội thất đầy đủ.
          Hà Thanh Nhu cảm thấy ngại khi ngồi chờ ăn như lúc ở Tây Nam Sơn, vừa đến nơi, liền chạy vào phòng bếp giúp một tay, người nấu chính lần này vẫn là Tưởng Hành Châu.
          Lâm Nại và Hà Thanh Nhu cùng vào phòng bếp, cùng rửa rau.
          Tưởng Hành Châu nói rất nhiều, vừa đảo nồi canh vừa nói vài câu chế nhạo với Hà Thanh Nhu: "A Nại không biết làm cơm đâu, Thanh Nhu tỷ có rảnh thì dạy dỗ cậu ấy một chút nha."
          Trước đó gọi Hà tiểu thư, bây giờ biết hai người quen nhau, cả nhóm bọn học đều đổi giọng gọi 'Tỷ tỷ'.
          Hà Thanh Nhu nghiêng đầu nhìn Lâm Nại, nghĩ đến lần kia đến nhà cô, rõ ràng trong tủ lạnh có một đống thực phẩm đông lạnh, mà cô chỉ chiên hai quả trứng làm bữa sáng.
          Bỗng nhiên Lâm Nại bắt lấy tay nàng, kéo qua vòi nước chảy, Hà Thanh Nhu rút tay về, trừng cô một cái, cô thì tỏ ra không có gì, lại muốn nắm thêm một lần nữa, Hà Thanh Nhu liền lấy rau củ rửa sạnh kia nhét qua cho cô: "Em cầm lấy."
          Tưởng Hành Châu một bên nghiễm nhiên cười cười.
          Món rau xào của Tưởng Hành Châu rất chuyên nghiệp, không nhanh không chậm liền làm xong một bàn lớn, Hà Thanh Nhu thì hỗ trợ dọn món lên bàn.
          Món cuối cùng được đưa lên, Hà Thanh Nhu lại đi vào phòng bếp, nhìn thấy anh đang selfie.
          Tưởng Hành Châu có một căn bệnh, chính là thích dùng điện thoại ghi lại sinh hoạt hằng ngày, bình thường khi rảnh rỗi, anh liền thích lướt lướt lại các Album ảnh cũ.
          Hà Thanh Nhu đi vào cầm chén đũa, thế nhưng trong lúc tình cờ, lại nhìn thấy một tấm ảnh, bối cảnh trong ảnh nhìn quen mắt vô cùng, nàng không khỏi nhìn thêm một cái.
          Nàng sững sờ, quang cảnh trong ảnh tương tự với công viên ở tiểu khu mà trước đây nàng từng ở.
          Không phải chỉ là tương tự, mà hoàn toàn chính là công viên đó.
          Tưởng Hành Châu thấy nàng nhìn thẳng vào tấm ảnh trong điện thoại mình, không chút nghĩ ngợi, liền đem di động ra đưa tới trước mặt nàng.
          "Này là tấm ảnh cũ, hai năm trước rồi," Anh chỉ chỉ vào người trong ảnh, nói tiếp, "A Nại, có phải là khác hoàn toàn so với hiện tại hay không?"


          Hết chương 54.


          ---------------


          _(:3 」∠)_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK