• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngày thứ ba của kỳ nghỉ quốc khánh, rốt cục đã tới lượt Trình Mục Tiêu thi đấu. Mặc dù hắn chỉ nổi lên từ nghiệp streamer, nhưng thật ra thực lực không yếu chút nào.

Hôm nay Trình Mục Tiêu ăn mặc cực kỳ đơn giản, cũng là để tập trung thi đấu tốt hơn. Trên sân khấu có hai MC trò chuyện qua lại, cùng làm nóng bầu không khí.

“Năm nay đội SV có một thành viên mới đấy, nghe nói trước kia làm streamer.”

“Ồ? Cũng khá bất ngờ nha, streamer chuyển sang E-sport à?”

“Còn ba phút nữa là trận đấu bắt đầu, để xem người mới của đội SV thế nào!”

Trình Mục Tiêu vốn chỉ định mời Thẩm Tử Sơ và Trình Khanh đến cổ vũ mình, mà hiện tại lại có rất nhiều người cùng tới với cậu.

Ánh đèn tỏa ra hơi nóng, Trình Mục Tiêu hít sâu một hơi, dồn sức vào trận đấu trước mắt.

Hắn không thể thua được. Chí ít hắn muốn chứng minh với những người đang lo lắng cho mình dưới khán đài, cho họ thấy rằng hắn đã có thể tiếp tục tiến lên.

Trình Khanh vẫn rất căng thẳng, nhìn chằm chằm lên sân khấu: “Anh Tử Sơ, em hơi lo.”

Thẩm Tử Sơ nhẹ xoa đầu cô: “Không sao, đừng coi thường anh trai em.”

Mọi người im lặng theo dõi trận đấu, chỉ riêng Cao Hạo từ đầu tới cuối không rời mắt khỏi Trình Khanh. Tuy đã nhìn đến sắp bắn ra tim hồng, nhưng nội tâm anh ta vẫn còn đang rối loạn.

Cảm giác này… Thật sự rất kỳ lạ.

Trình Khanh nghi ngờ quay đầu nhìn sang, Cao Hạo lập tức chuyển mắt nhìn lên sân khấu. Nhịp tim của anh ta càng lúc càng gia tốc, tự cảm thán sao mình hành động y như con gái vậy, lại bị một nhóc nhỏ tuổi hơn khơi ra trái tim thiếu nữ.

Trước đây anh ta luôn cho rằng việc Sở Phi Ly gom nhặt đồ của Thẩm Tử Sơ là cuồng yêu không hơn không kém, có điều giờ anh ta có hơi đồng cảm với ông bạn nhà mình rồi, nếu cứ thế sống cùng một phòng với nhau, anh ta cũng không kiềm nổi…

Yêu?

Cao Hạo chìm vào suy tư.

Mà trên sân khấu, trận đấu vẫn đang diễn ra hừng hực khí thế. Cao Hạo xem chẳng hiểu, thấy Thẩm Tử Sơ và Trình Khanh có vẻ lo lắng, anh ta vội hỏi: “Sao đấy?”

“Tình hình của Mục Tiêu hơi bất lợi, bị bao vây tấn công rồi.”

“Anh em là người mới cơ mà? Sao cứ như kiểu đối thủ cố ý nhắm vào anh ấy nhỉ?”

Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, thanh máu của Trình Mục Tiêu chỉ còn sót lại một chút. Ngay khi nhân vật của hắn đang chạy thục mạng đến khúc ngoặt cuối cùng, các đồng đội đã xuất hiện trước mắt. Trình Mục Tiêu ôm tâm thế đánh cược liều mạng đánh một trận, bắt đầu cho nhân vật uống thuốc rồi lao vào vòng chiến, vung một chiêu hoành tráng kéo tên đang đuổi sát mình theo.

Một loạt thao tác chỉ được thực hiện trong vòng vài giây, trái tim Thẩm Tử Sơ nảy lên bình bịch, mãi tới khi thấy Trình Mục Tiêu thoát khỏi nguy hiểm cậu mới có thể thở phào.

Chính nhờ hình thức phối hợp tấn công vừa rồi mà tình thế đã đảo ngược, trong hơn mười phút cuối cùng, đội SV hoàn toàn áp đảo đối phương. MC tuyên bố trận đấu kết thúc, tất cả khán giả đồng loạt reo hò.

Dưới ánh sáng chói lọi, Trình Mục Tiêu nở nụ cười về phía nhóm Thẩm Tử Sơ ngồi, dường như đang nói gì đó.

Trong hội trường tràn ngập tiếng hoan hô, Thẩm Tử Sơ và Trình Mục Tiêu nhìn thẳng vào nhau, tựa hồ tất cả âm thanh xung quanh đều đã được tắt, chỉ còn lại một bức tranh tĩnh lặng.

— Cậu không buồn nữa rồi chứ?

— Tớ rất lo lắng cho cậu.

Thẩm Tử Sơ có rất nhiều điều muốn hỏi, chỉ là cậu đã không cách nào nói ra lời với tư cách một người bạn thuần túy nữa, làm vậy chẳng khác đang xát muối vào lòng đối phương, cậu không thể.

Nhưng hôm nay, cậu rất muốn hỏi.

Đôi môi vừa khẽ cử động một chút, Trình Mục Tiêu đã nhìn cậu nhẹ gật đầu.

Thẩm Tử Sơ tròn mắt, những tiếng động chung quanh nháy mắt trở lại bên tai. Trình Mục Tiêu cũng không nhìn cậu nữa, nhẹ nhàng vẫy tay bốn phía.

Có lẽ hắn đã nghe được.

Thẩm Tử Sơ cảm thấy vậy.

Mọi người dưới khán đài đều đang tập trung chú ý lên sân khấu, Sở Phi Ly kế bên nắm chặt tay cậu.

Thẩm Tử Sơ cầm lại tay anh, hé môi cười: “Kỳ nghỉ này em vui lắm.”

Sở Phi Ly đang muốn nói điều gì, nhưng đúng lúc đó đôi tai mèo của Thẩm Tử Sơ chợt mất khống chế bật ra, anh biến sắc, lập tức úp chiếc mũ của mình lên đầu cậu.

Anh hành động chỉ trong một tích tắc, mà Thẩm Tử Sơ lúc này cũng hoảng hốt, không ngừng đảo mắt nhìn bốn phía. Sắc mặt cậu đã tái nhợt, rất sợ bị người khác phát hiện ra.

“Không sao, lúc nãy anh che giúp em rồi.”

Thẩm Tử Sơ không cách nào bình tĩnh, mặt mày càng thêm trắng bệch: “Không ai thấy thật chứ?”

“Chắc là thế.”

Nghe câu trả lời của anh, Thẩm Tử Sơ càng thêm tuyệt vọng. Cậu nói với mọi người mình phải đi WC, định vào đó tranh thủ thu hai cái tai lại.

Sở Phi Ly tất nhiên cũng nhanh chóng đi theo. Cao Hạo nhìn anh lẩm bẩm: “Bọn họ còn đi vệ sinh chung cơ á?”

Anh ta cảm thấy mình nghĩ lệch đi đâu rồi…

Hai người kia vừa đi khuất, Trình Khanh bỗng nói: “Em cũng đi tí đây.”

“Anh cũng đi!”

Trình Khanh:???



Thẩm Tử Sơ và Sở Phi Ly rời khỏi hội trường. Chiếc mũ ép chặt đôi tai mèo, lỗ tai bị gập xuống rất khó chịu.

Hai người không sử dụng nhà vệ sinh tầng một mà leo lên tầng hai. Vừa khéo bên trong đang hoàn toàn vắng vẻ, họ nhanh chóng bước vào.

“Rõ ràng hồi trước chỉ có lúc say rượu em mới không khống chế được, sao hôm nay tự dưng…”

Sở Phi Ly ngắm hình dáng hiện tại của Thẩm Tử Sơ, trái tim thiếu chút rụng rời. Nếu hỏi ai là người khó cưỡng lại bộ dạng này của cậu nhất, người đó chắc chắn chính là anh.

“Đừng lo, anh nghĩ không ai phát hiện đâu.”

Sắc mặt Thẩm Tử Sơ thay đổi, trong mắt lộ vẻ kinh hãi: “Lỡ bị thấy…”

“Ai thấy anh đây sẽ lấy tiền đánh cho đến khi người ấy im miệng.”

Thẩm Tử Sơ bị anh chọc cười, bầu không khí căng thẳng cũng nháy mắt tiêu tan: “Anh là nhà giàu mới nổi à?”

Sở Phi Ly vươn ngón tay gảy vài lọn tóc cậu, chậm rãi ghé sát đôi tai kia, khàn khàn nói: “Cậy có em thích anh nên anh mới không thèm kiêng nể thế đấy.”

Ngay cả bản tính còn để lộ được, đương nhiên thể diện cũng có thể vứt luôn.

Mặt Thẩm Tử Sơ thoắt đỏ lên, câu trả lời của anh khiến cậu không khỏi ngượng ngùng. Khi chỉ có hai người với nhau, cậu sẽ cảm thấy những lời tâm tình đó thật cảm động, nhưng giờ họ đang ở nơi công cộng.

Trái tim Thẩm Tử Sơ đập loạn, cậu hít sâu vài lần mà vẫn không sao kiềm nén nổi.

“Đừng nói linh tinh nữa, để em xem có thu vào được không.”

Cậu nhắm nghiền hai mắt, ra sức cố gắng. Có điều cậu chẳng có cảm giác gì là mình sẽ thu được đôi tai về cả, hàng mày càng lúc càng cau chặt, mãi cho tới khi cậu chợt cảm nhận được một nụ hôn đặt trên khóe mi.

“Đừng nghịch… Nhột.”

Sở Phi Ly buông cậu ra, Thẩm Tử Sơ mở mắt.

Cặp mắt đào hoa ngậm cười của Sở Phi Ly chiếm trọn tầm nhìn, trong đó không hàm chứa chút ý lạnh lùng, chỉ đầy dịu dàng và cưng chiều hướng về phía cậu.

Ánh mắt ấy khiến lồng ngực Thẩm Tử Sơ đột nhiên nảy lên thình thịch, miệng nóng lưỡi khô, rối loạn không biết làm sao cho phải.

Về phần đây là phản ứng hoảng sợ hay thẹn thùng, cậu cũng không phân biệt được nữa.

“Có cảm giác à?”

Thẩm Tử Sơ huých anh: “Đang ở ngoài đấy.”

Anh biết, bằng không đã hôn cậu say sưa từ lâu rồi.

Thế nhưng…

“Lần sau từ chối dứt khoát hơn tí nhé, em nói kiểu này chỉ làm anh cảm thấy em đang ám chỉ anh…”

Đôi môi Thẩm Tử Sơ giật giật. Cậu rất muốn cứng miệng đáp trả vài câu, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Anh cứ bảo em ám chỉ anh, thế anh còn không hôn em đi?”

Sở Phi Ly cảm thấy mình sắp phun máu mũi rồi, đã vậy hai cái tai mèo của Thẩm Tử Sơ còn vẫy vẫy, đôi mắt thẹn thùng dạt dào ý xuân. Vẻ ngoài của cậu vốn lạnh lùng xa cách, có điều lời cậu vừa nói lại hoàn toàn tương phản, đáng yêu cực kỳ.

Sở Phi Ly hôn xuống thật, hai người tức thì quấn chặt lấy nhau. Thẩm Tử Sơ nhắm nghiền hai mắt, cảm nhận nụ hôn đắm đuối của anh.

Hơi thở không ngừng hòa quyện, không biết qua bao lâu Thẩm Tử Sơ mới đẩy Sở Phi Ly ra. Lồng ngực cậu phập phồng, nhịp thở gấp gáp, nụ hôn rất dễ chịu, thoải mái đến thiếu chút nổi lửa.

Nếu cứ tiếp tục thì e rằng họ không đi được nữa.

“Em muốn mau về khách sạn quá.”

Ánh mắt Sở Phi Ly nóng bỏng: “Thế em nhanh thu tai vào đi.”

“Ừm…” Thẩm Tử Sơ thử một chút, phát hiện mình vẫn không làm được “Toi rồi, không thu vào được thì em cứ phải thế này mãi hay sao?”

Rõ ràng chỉ có lúc uống say mới bị vậy mà, tình trạng bây giờ quả thực rất kỳ lạ.

Điện thoại của Thẩm Tử Sơ đột nhiên đổ chuông, cậu liếc xuống màn hình, hóa ra là Đỗ Đường Chu nhắn tin hỏi cậu đi đâu.

[Em hơi khó chịu, em với Sở Phi Ly đến phòng nghỉ rồi.]

Đỗ Đường Chu vội gửi tin qua Wechat: [Không sao chứ? Có cần anh mua thuốc hộ không?]

Thẩm Tử Sơ nào dám đồng ý, vội vàng trả lời: [Không cần, mọi người về trước đi, lát nữa em đỡ hơn thì em với Sở Phi Ly về khách sạn sau.]

[Ừ, thế anh không làm phiền hai đứa nữa!]

Gượm đã anh giai, nói cái gì đấy?

Thẩm Tử Sơ đỏ bừng mặt, rất muốn lôi Đỗ Đường Chu đến đây giải thích cặn kẽ từ đầu đến đuôi.

Hít sâu một hơi, hai tai vẫn nằm nguyên trên đầu. Cậu chợt nhớ tới đống đồ ăn vừa rồi được Đỗ Đường Chu chia, hình như trong đó có sô cô la nhân rượu.

Thẩm Tử Sơ đỡ trán, có đôi khi cậu phải cho rằng Đỗ Đường Chu là một nhân vật phản diện trời sinh, trực giác của anh ta quá chuẩn rồi đấy.

“Em nhớ ra rồi, vừa nãy em ăn sô cô la nhân rượu.”

Vì vậy khi kích động thì dễ mất khống chế.

Sở Phi Ly bỗng nở nụ cười xấu xa. Thẩm Tử Sơ không vui chút nào: “… Cười cái gì?”

“Cục cưng, sao em đáng yêu thế nhỉ.”

“???”

“Có tí rượu trong cục sô cô la mà đã không khống chế được mình, em dễ thương như thế để anh phát điên luôn hả?”

Sở Phi Ly biết tửu lượng của Thẩm Tử Sơ rất kém, nhưng anh chưa từng nghĩ lại kém tới mức dính chút xíu chất cồn cũng không được như vậy.

Thẩm Tử Sơ đau khổ vô cùng, khóc không ra nước mắt: “Em cũng không biết!”

Ai ngờ được con mèo kia đi rồi còn cố ý “tặng” thêm cho cậu cái nhược điểm ấy chứ! Chẳng trách cứ hễ uống rượu xong cậu sẽ khai tuốt những bí mật trong lòng mình, có muốn cũng không kiềm chế nổi! Cậu đã cảm thấy chuyện đó vượt quá phạm vi của “say rượu dễ nói thật” rồi mà, rõ ràng rất kỳ quặc, thế nhưng mãi tới bây giờ cậu mới phát hiện ra.

Sở Phi Ly ân cần đội mũ lên đầu Thẩm Tử Sơ, sắc mặt cậu vẫn đỏ bừng bừng.

Chẳng còn cách nào khác, đành về khách sạn rồi giải quyết sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK