Trước khi đến Thượng Hải, Chiêm Hỉ còn từng lập kế hoạch thứ sáu nào sẽ đến Thượng Hải tìm Tiểu Ngư chơi ba ngày hai đêm. Sau khi đến đó, cô hoàn toàn đánh mất suy nghĩ này, bởi vì cô biết, mỗi ngày Lạc Tĩnh Ngữ đều phải học tập vất vả.
Ăn lẩu hôm đó, cô add WeChat với đám người chị Thiệu, tăng gấp đôi số bạn chung của mình và Tiểu Ngư.
Lạc Tĩnh Ngữ thường không đăng bài trong thời gian đi học, nhưng các chị gái của anh sẽ cập nhật, thường vào lúc 1:00, 2:00 hoặc 3:00 sáng. Họ lần lượt đăng bài tập về nhà mới hoàn thành xong của mình, hoan hô nói, "Rốt cuộc cũng hoàn thành, có thể đi ngủ rồi!"
Chiêm Hỉ nhìn những đóa hoa bọn họ làm, trong đầu hiện ra cảnh Lạc Tĩnh Ngữ đang ngồi yên lặng ở bàn làm việc. Anh lấy chiếc bay uốn từng chút một, vẻ mặt đặc biệt chuyên chú.
Chị Tiểu Chu nói với Chiêm Hỉ, năm nào cũng đi học cũng thế này, áp lực rất lớn, thời gian ngủ rất ít nhưng mọi người đều rất chăm chỉ, nếu đã chịu chi tiền thì không ngại gian khổ.
Chị Thiệu còn cho biết thêm, mọi người sẽ nghỉ ngơi hai lần giữa khóa, thay vì ngủ trong phòng, họ sẽ ra ngoài để ngắm cảnh, ngắm nhìn những hoa cỏ dại có thật trong tự nhiên, còn có những hoạt động sưu tầm.
Ngành hoa dập nóng này theo đuổi niềm vui tự nhiên hoang dã, phong cách của các tác phẩm rất tinh tế và hiện thực, không giống như các thể loại khác mang vẻ đẹp cường điệu và xa hoa.
Chị Thiệu nói người làm thủ công cần sự kiên nhẫn, mọi người đã học ngành này gần chục năm. Trước đó, các chị gái có một điểm chung với Lạc Tĩnh Ngữ, là thích làm công việc thủ công từ khi còn nhỏ, tính tình điềm đạm, khéo léo, có thể ngồi trên ghế mấy tiếng đồng hồ cũng không nhúc nhích.
"Thật sự rất ít chàng trai có thể ngồi được như Tiểu Ngư." Chị Tiểu Đinh chỉ vào Lạc Tĩnh Ngữ, nói với Chiêm Hỉ, "Thế nên, người đàn ông chấp chưởng ngành này ở Nhật Bản rất thích Tiểu Ngư, bọn chị cũng thấy bình thường. Đây là sở thích, cũng là nghề nghiệp, khi làm việc sẽ rất vui vẻ. Một năm mở ba bốn đợt nhận đơn đặt hàng, kiếm được hơn mười mấy, hai mươi nhân dân tệ, cảm giác thoải mái hơn là đi làm, còn có thể chăm sóc con cái ở nhà."
Trừ việc bỏ ý định đi Thượng Hải, Chiêm Hỉ còn ngừng trò chuyện trên WeChat với Lạc Tĩnh Ngữ vào buổi tối.
Trước đây không biết, nhưng bây giờ cô đã biết, một hai tiếng trước khi cô ấy đi ngủ thực sự là khoảng thời gian bận rộn nhất của Lạc Tĩnh Ngữ. Nghĩ đến Tiểu Ngư sẽ phải thức khuya sau khi nói chuyện với cô, Chiêm Hỉ cảm thấy rất đau lòng, chuyển thời gian trò chuyện sang giờ nghỉ trưa và ăn tối.
Hai người mỗi ngày nói vài câu nhàn nhã, Chiêm Hỉ dặn anh đừng lo lắng cho cô, phải chăm chỉ học tập, chỉ hơn một tháng nữa, sau khi làm xong tác phẩm lớn anh có thể trở về Tiền Đường.
Chiêm Hỉ thực sự đã đăng ký học khiêu vũ tại "Nghệ thuật Gió Thu", đến đó hai lần một tuần, bắt đầu học nhảy hiện đại cơ bản.
Cô thích cảm giác đổ mồ hôi đầm đìa khi nhảy, thích triết lý sống của cô giáo Khâu, thích khi nhảy cùng các học viên, thích bầu không khí sôi động của cả lớp.
Trong số các học viên có cả nam nữ trẻ tuổi, nhân viên văn phòng ở độ tuổi hai mươi như Chiêm Hỉ, còn một chị gái khoảng ba mươi tuổi.
Chị gái nhảy rất giỏi, tán gẫu với Chiêm Hỉ, cô ấy đã là mẹ của hai đứa con, nhưng khiêu vũ luôn là ước mơ của cô, vì thế cô đi học vũ đạo, chồng sẽ nuôi cô.
Chủ nhật hàng tuần, Chiêm Hỉ vẫn đến nhà Chu Liên để học thủ, sau ba tháng học, cô phát hiện mình đã yêu loại ngôn ngữ sống động này.
Trước đó cô từng tưởng tượng cuộc sống của Tiểu Ngư, trong đời chưa từng nghe thấy âm thanh nào, mở miệng cũng không biết phát âm, từng chữ từng câu, mọi suy nghĩ trong lòng đều phải dùng hai tay thể hiện, nhưng ngôn ngữ này đối với người bình thường khó hiểu hơn tiếng Anh.
Chiêm Hỉ ở nhà một mình, cô hình thành thói quen làm động tác thể hiện những gì cậu nghĩ trong lòng, lật sách thủ ngữ tra một số từ nếu không biết sử dụng.
Ngôn ngữ ký hiệu không giống tiếng Trung, từ cùng nghĩa trong tiếng Trung có rất nhiều, còn có nhiều thành ngữ khác nhau. Trong thủ ngữ, chỉ có một cách diễn đạt, chẳng hạn như "xinh đẹp", "đẹp trai" và "mỹ lệ", các động tác đều giống nhau.
Ngoài ra còn vấn đề về trật tự từ, đây là khó khăn Chiêm Hỉ phải đối mặt. Một câu gồm các từ tạo thành, khi sử dụng ngôn ngữ ký hiệu, cô rất tự nhiên thể hiện từng từ một theo thứ tự từ của câu tiếng Trung. Nhưng Chu Liên nói với cô, người khiếm thính suy nghĩ bằng mắt, trật tự từ của ngôn ngữ ký hiệu dựa trên thị giác, sắp xếp từ trước đến sau.
Ví dụ, Chiêm Hỉ nhìn thấy một quả bóng lăn ra, sau đó có một cậu bé đuổi theo và đá quả bóng, Chiêm Hỉ nói bằng thủ ngữ: [Cậu bé, đá, bóng.]
Chu Liên nói nếu đổi thành Tiểu Ngư, anh sẽ nói: [lăn bóng, cậu bé, đá.]
Chu Liên an ủi Chiêm Hỉ: "Đừng lo lắng, nhiều sách ngôn ngữ ký hiệu hiện nay đều lấy thứ tự từ tiếng Trung làm mẫu. Họ muốn dạy người bình thường cách sử dụng ngôn ngữ ký hiệu. Con có thể làm theo ý mình, miễn sao đúng động tác, Tiểu Ngư có thể hiểu được. Hầu hết bọn họ đã quen với phương thức thủ ngữ từ thời thơ ấu, sẽ không có gì khó khăn. Điều con phải luyện tập là hiểu thứ tự từ trong thủ ngữ của Tiểu Ngư, nó có thể nói tắt nhiều từ, con phải xâu chuỗi lại cho mình tạo thành một câu. Trong thực tế, con nói chuyện với nó nhiều hơn, chỉ cần một năm hai bọn con yêu hơn một năm, chắc chắn rằng con có thể hiểu những gì nó nói."
Chiêm Hỉ ngày càng hiểu rõ hơn tại sao Lạc Tĩnh Ngữ thường đánh chữ lộn xộn và tại sao anh rất khó khăn khi đọc Hán ngữ. Thực tế, anh đã rất cố gắng chỉ để thích nghi và học cách gõ chữ của mọi người. Có lẽ anh thực sự không có thiên phú ở lĩnh vực này, không thể gượng ép.
Nói là biểu đạt, viết là biểu đạt, ngôn ngữ ký hiệu cũng là biểu đạt. Tiểu Ngư của cô vốn có hạn chế, Chiêm Hỉ không muốn quá khắt khe với anh.
Cô chỉ cần học tốt thủ ngữ, một ngày nào đó, cô sẽ "hiểu" được hoàn toàn lời nói của Lạc Tĩnh Ngữ.
Sắp bước sang tháng sáu, thời tiết ngày một nóng hơn, áo sơ mi dài tay được thay bằng áo ngắn tay, đôi giày xăng đan cũng được Chiêm Hỉ tìm đến, lau chùi sạch sẽ.
Quà Tặng sinh ra vào mùa đông, nó chuẩn bị nghênh đón mùa hè đầu tiên của mình. Quà Tặng đã trưởng thành hơn, nhưng vẫn chưa thành niên, cân nặng chỉ hơn 2kg, giống như mèo học sinh trung học.
Khi Chiêm Hỉ cầm chiếc gậy mèo chơi đùa với nó, đôi lúc sẽ nói thủ ngữ với Quà Tặng: "Con có nhớ ba không? Ba đang đi học, mẹ cũng rất nhớ ba. Ba sẽ về sớm, anh ấy cũng rất nhớ con. Này, chúng ta chụp ảnh gửi cho anh ấy nhé?"
Cô cầm điện thoại, ôm lấy Quà Tặng rồi chụp hình gửi cho Lạc Tĩnh Ngữ. Sau một lúc, Lạc Tĩnh Ngữ gửi lại một tấm hình selfie.
Anh vừa tắm xong vẫn chưa lau khô tóc, mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu xám đơn giản, mỉm cười quay mặt về phía ống kính, nền là căn phòng mà Chiêm Hỉ quen thuộc.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Mau làm bài tập đi, đừng làm quá muộn.
[Cá Cực Lớn]: Đang làm đây, Hoan Hoan, anh nhớ em lắm.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Em cũng rất nhớ anh, Moah moah~
[Cá Cực Lớn]: Moah moah
***
Bọn người Viên Tư Thần và Tiền Vân biết rõ chuyện Chiêm Hỉ sắp từ chức, mọi người đều hiểu được, cũng rất lưu luyến, đã hẹn ở Chiêm Hỉ dùng bữa trước khi rời đi.
Vào bữa trưa một ngày, Viên Tư Thần hỏi Chiêm Hỉ: "Này, tình hình giữa em và em trai câm điếc đó thế nào?"
Đôi đũa của Chiêm Hỉ dừng lại một lúc, cô ngẩng đầu lên trả lời: "Là bạn trai."
Viên Tư Thần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chị không có ý kiến với bạn trai của em, cũng sẽ không nói cho người khác biết. Nhưng nếu không muốn bị mọi người biết đến, tốt hơn là nên kiềm chế một chút. Nếu có dự định công khai, thì xem như chị chưa nói."
Chiêm Hỉ hỏi:" Ý chị là sao?"
Viên Tư Thần nhìn xung quanh, không có đồng nghiệp, trầm giọng nói: "Mấy ngày trước, Văn Cầm hỏi chị có phải em đang yêu không, dọa chị nhảy dựng lên, nhém xíu đã bán em rồi. Phản ứng sau đó, chị không nói em cũng biết."
"..." Chuyện liên quan đến Văn Cầm luôn khiến Chiêm Hỉ có những liên tưởng không tốt, liền hỏi: "Tại sao chị ấy lại muốn hỏi thăm em?"
"Làm sao chị biết được?" Viên Tư Thần cười, "Đừng nói nhé, chị Văn Cầm nhìn người rất chuẩn. Chị ấy nói làn da của em mấy tháng gần đây rất tốt, da dẻ mềm mại đến mức có thể chảy ra nước, người cũng trở nên vui vẻ thích cười đùa, giống như có chuyện gì đó đang xảy ra. "
Chiêm Hỉ sờ lên mặt mình, hỏi: "Rõ ràng như thế sao?"
"Còn không phải vậy sao?" Viên Tư Thần nói, "Con gái yêu đương rất rõ ràng, chị cũng phát hiện em thường ngây ngô cười lén lút, em có biết không đấy?"
Khóe miệng Chiêm Hỉ giật giật, thật sự hoàn toàn không ý thức được.
Viên Tư Thần nói: "Ngoài ra, chị Văn có hỏi tình hình giữa em và Lâm Nham thế nào, chị cũng nói mình không biết. Lâm Nham không tặng trà sữa cho văn phòng của chúng ta đã nửa năm, vì vậy chị Văn hỏi chị có phải hai người đang hẹn hò bí mật à? Chị bảo không, hai người thường không liên lạc gì cả."
Chiêm Hỉ nghe xong liền im lặng, Văn Cầm hỏi chuyện này, dùng ngón chân cũng nghĩ ra đây là ý của ai.
Chiêm Hỉ hoàn toàn không ngờ, hai ngày sau khi tan tầm, cô sẽ nhìn thấy mẹ mình ở dưới lầu công ty.
Trong sảnh tầng một, nhân viên văn phòng lục tục ra khỏi thang máy, Trì Quý Lan và dì của cô đứng một bên nhìn về đến, trên vai đeo một chiếc túi lớn, cười cười nịnh nọt.
Chiêm Hỉ bị bà cười đến nổi hết da gà.
"Mẹ, dì nhỏ, sao mọi người lại ở đây?" Chiêm Hỉ bước đến gần họ hỏi.
Hai mẹ con đã không gặp nhau hai tháng, đột nhiên nhìn thấy, Chiêm Hỉ tỏ vẻ xa lánh và đề phòng, không có vẻ là cô con gái vui mừng khi gặp lại mẹ mình.
Trì Quý Lan nói: "Dì của con đến Tiền Đường để gặp bác sĩ, chút bệnh vặt thôi, do không có việc gì nên mẹ đi cùng dì ấy. Buổi tối sẽ ăn cơm với A Kiệt, mẹ đã gọi cho nó, nó sẽ đến đây."
Chiêm Hỉ hỏi: "Sao mẹ không gọi trước cho con?"
Dì nhỏ cắt ngang: "Dì nói phải gọi điện cho con nhưng mẹ con không cho, nói rằng không muốn làm gián đoạn công việc của con."
Trì Quý Lan cười lớn nói, "Bọn mẹ đã đến đây ngay sau khi xuống xe, không mất nhiều thời gian chờ, mẹ vẫn chưa đến... công ty của con. Con sắp từ chức sao? Mẹ muốn đến nhìn thử, thuận tiện đến tham quan nhà của con, chẳng phải nhà con thuê rất gần sao?"
Chiêm Hỉ cầm lấy cái túi trên vai bà: "Đúng là rất gần, chúng ta đi thôi, đến đó khoảng mười phút"
Trì Quý Lan lưu luyến không muốn rời đi, nhìn về phía cô, một đám người lại từ trong thang máy đi ra. Bà hỏi Chiêm Hỉ: "Hoan Hoan, con đã làm việc ở công ty được một năm, có chàng trai nào theo đuổi con không?"
"Không có." Chiêm Hỉ nhìn bà, "Công ty của con là công ty tư nhân, không có trong biên chế, chẳng phải mẹ cũng biết à."
"Thực ra... mẹ không cứng nhắc như vậy đâu." Giọng điệu của Trì Quý Lan nịnh nọt một cách kỳ lạ, "Có một số đàn ông từ công ty tư nhân có trình độ học vấn cao và gia cảnh tốt. Nếu như là người tốt, mẹ cũng có thể chấp nhận."
Chiêm Hỉ lạnh lùng nhìn bà, còn Trì Quý Lan thì cười mỉm: "Hoan Hoan, mẹ biết thường ngày quá nghiêm khắc với con. Nếu con sợ mẹ không vui khi yêu đương với bạn trai không nằm trong biên chế, thật ra mẹ không quá cứng nhắc, nên con..."
"Còn muốn đến nhà con không?" Chiêm Hỉ ngắt lời bà.
Nụ cười của Trì Quý Lan biến mất, bà lặng lẽ nhìn con gái, từng nếp nhăn trên khuôn mặt lộ rõ tâm trạng chán nản. Chiêm Hỉ biết mẹ nhẫn nhịn nhưng cô không hề sợ hãi, lúc này cho dù mẹ cô nổi cơn tanh bành dưới lầu của công ty, cô cũng cảm thấy bình thường.
Dì nhỏ phá vỡ sự bế tắc giữa hai người họ: "Đi thôi, đi thôi, ngồi trên xe buýt ba tiếng đồng hồ dì sắp mệt chết rồi."
Chiêm Hỉ đưa họ đến Thanh Tước Giai Uyển. Sau khi vào số 802, dì nhỏ nói, "Này, Hoan Hoan, căn nhà rất sạch sẽ nha!"
Sự chú ý của Trì Quý Lan không ở đây, bà nhìn thấy vài bông hoa trong lọ thủy tinh trên bàn ăn, nhìn kỹ hơn mới nhận ra chúng hoa giả. Bà cũng nhìn thấy chậu cát mèo và bát ăn của mèo ở trong góc, nổi lên nghi ngờ.
Sau khi đến tủ lạnh, rồi vào bếp, sau đó đến phòng ngủ của Chiêm Hỉ. Bà mở tủ quần áo ra xem, nhìn thấy trên tủ đầu giường có vài cuốn sách, Trì Quý Lan cầm một cuốn lên nhìn. Hóa ra là một cuốn sách ngôn ngữ ký hiệu.
Trì Quý Lan: "?"
Tất cả hành động của bà đều rơi vào mắt Chiêm Hỉ, mấy cuốn sách ngôn ngữ ký hiệu đó luôn đặt trên tủ đầu giường, Chiêm Hỉ đã nghĩ tới trước khi vào cửa, nhưng không có ý định "giải cứu" hay giải thích.
Cô chỉ ngồi thờ ơ lạnh nhạt bên cạnh, nghĩ đến lúc còn bé, cô cũng từng thân thiết với bà già này, không gì giấu diếm.
Nhưng hiện tại, thật đáng buồn, mẹ cô như một thám tử, hận không thể lấy kính lúp kiểm tra dấu vết cô đã để lại trong phòng, còn giả vờ thành dáng vẻ chỉ tùy tiện xem qua. Bà còn khen cô một câu "Lúc này biết nấu cơm rồi đấy" hoặc oán trách nói "Sao có nhiều thức ăn như vậy? Đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe đâu".
Bên cạnh gối đầu của Chiêm Hỉ có hai con cá voi nhồi bông to nhỏ, Trì Quý Lan giật mình, nhịn không được hỏi: "Hoan Hoan, sao con lại mua thứ có lông này? Con còn nuôi thú cưng sao? Mèo hay chó thế? Con đâu thể nuôi được!"
"Không có nuôi." Chiêm Hỉ bình tĩnh nói, "Còn nữa, con không còn dị ứng."
Trì Quý Lan còn muốn nói thêm, dì nhỏ kéo tay bà nhắc nhở: "Chị làm gì thế? Đã bảo trước là không quản nhiều rồi, sao là quản tới nữa?"
"Nhưng bác sĩ nói..." lời của Trì Quý Lan bị tiếng chuông điện thoại của Chiêm Hỉ cắt đứt, Chiêm Kiệt đã chạy xe đến trước cửa tiểu khu.
Buổi tối, bốn người ăn cơm ở nhà hàng, bầu không khí cực kỳ ngột ngạt.
Mặt Chiêm Kiệt tối sầm, không muốn lên tiếng, Chiêm Hỉ cũng chỉ lễ phép bắt chuyện vài câu với mẹ và dì nhỏ, tùy tiện gọi vài món.
Trì Quý Lan nhìn bộ dạng tiều tụy của con trai, trong lòng cảm thấy lo lắng không yên, liền hỏi: "A Kiệt, buổi tối con ăn như thế nào?"
Chiêm Kiệt trầm giọng nói, "Mỗi ngày tăng ca, đều ăn ở chỗ làm."
"Thân thể của con tàn tạ quá." Trì Quý Lan đau lòng nói, "Con đã gầy đi rồi, cứ tiếp tục như thế này cũng không phải cách."
Chiêm Kiệt không để ý đến bà.
Trì Quý Lan lại hỏi: "A Kiệt, sinh nhật lần thứ bảy của Uy Uy, con có trải qua cùng nó không?"
Chiêm Kiệt lắc đầu.
Trì Quý Lan lấy trong túi ra một bao lì xì màu đỏ, đưa cho Chiêm Kiệt: "Đây là tiền sinh nhật của Uy Uy. Khi nào con gặp thì hãy đưa cho nó, nói với nó rằng bà nội nhớ nhóc."
Chiêm Kiệt nghiêm mặt tiếp nhận.
Trì Quý Lan nhìn con trai, sau khi do dự, bà nói: "A Kiệt, ly hôn không phải việc ghê gớm, con là đàn ông, không ngại không tìm được. Hôm trước, dì của con nói mình có một người bạn, con gái người ta làm việc ở Tiền Đường, hai mươi chín tuổi, vẫn chưa lập gia đình..."
Một tiếng" rầm "vang lên, là bàn tay của Chiêm Kiệt đập trên bàn ăn. Thân thể anh đã đứng lên, cúi đầu nhìn mẹ mình, nghiến răng nghiến lợi nói, "Mẹ nói xong chưa? Hả?"
Tất cả khách ở bàn bên cạnh đều nhìn bọn họ, dì nhỏ hoảng sợ, mặt Trì Quý Lan xám như tro tàn, chỉ có Chiêm Hỉ luôn có vẻ mặt trấn tĩnh, lạnh lùng nhìn mẹ mình.
Bữa cơm này không có ai ăn ngon, Chiêm Kiệt không nói lời nào, ăn không đến mấy miếng, cho dù dì nhỏ có ra sức khuyên can, anh cũng mặc kệ.
Mặt Trì Quý Lan đỏ bừng, Chiêm Hỉ biết mẹ cô tức giận như thế nào, khi mình bị mất mặt trước mặt em gái và những người xa lạ. Nếu đổi thành trước đây, bà đã sớm bùng nổ, nhưng gần đây quá nhiều điều đã xảy ra, cuối cùng bà đã nhịn xuống.
Sáng sớm hôm sau dì nhỏ phải đến gặp bác sĩ ở trong thành phố, hai người đều đồng ý buổi tối ở nhà Chiêm Kiệt.
Chiêm Hỉ chia tay bọn họ ở tầng dưới của nhà hàng, Trì Quý Lan thuyết phục Tết đoan ngọ cô về nhà một lần nữa, Chiêm Hỉ chỉ lắc đầu nói, "Mẹ, nếu mẹ gọi cho con trước khi đến, có lẽ con có thể hứa với mẹ."
"Có phải con muốn làm mẹ tức chết không?" Đúng trước mặt con gái, Trì Quý Lan nhịn xuống cắn chặt răng, "Con là con gái của mẹ, mẹ làm chuyện gì cũng đều vì tốt cho con, hiện tại con xem mẹ thành kẻ thù luôn sao? Đã khi nào mẹ hại con? Mẹ con ruột thịt sao thù dai như thế? Hả?"
Chiêm Hỉ nở nụ cười: "Mẹ con ruột thịt mà mẹ gọi điện cho cấp trên của con gái lén lút hỏi thăm chuyện ở công ty sao? Mẹ con ruột thịt mà đột nhiên tập kích công ty và nhà con gái sao? Mẹ lăn qua lăn lại trong phòng con, không biết đang tìm gì nữa. Nếu mẹ muốn biết, không thể tự mình hỏi con sao?"
"Mẹ hỏi, con có chịu trả lời không?" Trì Quý Lan cất cao giọng, "Bất cứ điều gì cũng không chịu nói với mẹ! Thuê phòng không nói, chuyển phòng không nói, đi chơi không nói, bình thường làm gì cũng không nói! Mẹ chắc chắn con đang hẹn hò rồi! Mẹ không biết hỏi ai, chỉ có thể hỏi Văn Cầm! Nó bảo trong công ty có một tên đang theo đuổi con gần một năm, vậy nên mẹ mới thuận tiện hỏi điều kiện của cậu ta, mẹ làm sai sao? Chẳng phải mẹ đang quan tâm con à? Nếu đã hẹn hò, mẹ có phản đối không? Tất nhiên là không! Mẹ rất thích điều kiện của cậu ta, người bộ phận kỹ thuật, còn là nghiên cứu sinh!"
Chiêm Hỉ tức giận cười: "Mẹ có biết tại sao mẹ hỏi, con sẽ không muốn nói không? Bởi vì con nói, mẹ sẽ không đồng ý. Mẹ sẽ không đồng ý thuê nhà. Mẹ sẽ không đồng ý khi chuyển công tác khác, không đồng ý khi đi nơi khác chơi! Con kể cho mẹ nghe mình thường làm gì, con đang học múa, mẹ có đồng ý không? Con đang học ngôn ngữ ký hiệu, mẹ có đồng ý không? Con đang tìm kiếm loại công việc căng thẳng phải tăng ca mỗi ngày, mẹ có đồng ý không?"
Trì Quý Lan mở to mắt nhìn cô như một người xa lạ.
Chiêm Hỉ bình tĩnh nói: "Điều gì mẹ cũng sẽ không đồng ý. Chỉ cần là mẹ không thích, mẹ không hiểu được, mẹ cho rằng vô nghĩa, sẽ không đồng ý. Vậy tại sao con phải nói cho mẹ biết?"
Chiêm Hỉ bên cạnh hét lên: "Nói xong chưa? Mau rời đi!"
Trì Quý Lan nhúc nhích một chút, trước khi đi còn hỏi Chiêm Hỉ: "Hoan Hoan, tại sao con lại muốn học ngôn ngữ ký hiệu?"
Chiêm Hỉ cười nhẹ nói: "Con đã nói rồi, chuyện quan trọng nhất của mẹ bây giờ là phải chăm sóc thân thể, chăm sóc bà nội cùng ba. Con sẽ về nhà thăm mẹ những ngày lễ Tết, rồi gửi lì xì đỏ cho mọi người. Con sẽ tự kiếm tiền, có thể học bất cứ thứ gì con muốn học, đâu có nhiều lý do như vậy?"
***
Trì Quý Lan nói với em gái, bà đã nuôi dạy hai đứa con không hiếu thuận, vốn là những đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng bây giờ một người la mắng bà, người kia lại trở nên âm dương quái khí.
Dì nhỏ bí mật gọi điện thoại cho Chiêm Hỉ vào ban đêm, cố gắng thuyết phục cô xoa dịu mối quan hệ giữa hai mẹ con.
Chiêm Hỉ nói: "Khi mẹ con biết khi nào nên gọi và khi nào không nên gọi, chúng ta hẵng nói tiếp."
Trì Quý Lan và dì nhỏ của cô ở lại Tiền Đường một đêm, ngày hôm sau sau khi gặp bác sĩ liền về nhà.
Văn Cầm từ đó đến nay không nói chuyện với Chiêm Hỉ, khi nhìn thấy cô ở công ty vẫn mỉm cười, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Chiêm Hỉ không trách cô, biết rằng Văn Cầm cũng rất phiền não. Sau khi cô từ chức, gia đình của Văn Cầm nên vạch ra ranh giới rõ ràng với gia đình cô. Dù gì thì ba của cô ấy cũng đã ngoài 70 tuổi, mối quan hệ với Trì Quý Lan căn bản không gần.
Vào sáng chủ nhật sau khi mẹ cô đi, Chiêm Hỉ đã học xong lớp thủ ngữ ở nhà Chu Liên, khi cô chuẩn bị đi lại gặp ba vị khách trẻ tuổi.
Chu Liên chào đón họ vào nhà và nói với Chiêm Hỉ, "Bọn họ đều là những sinh viên của cô. Họ vừa hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học vào tuần trước, liền hẹn cô để nói về làm thế nào để điền nguyện vọng."
"Thưa cô giáo Chu, vậy thì con đi đây, mọi người đều đang bận." Chiêm Hỉ cười với ba cô gái rồi rời đi.
Khi cửa đóng lại, Mạc Dương vội vàng dùng thủ ngữ hỏi Chu Liên: [Cô giáo Chu, sao Tiểu Chiêm lại ở nhà cô thế ạ?]
Tuần tiếp theo, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, Chiêm Hỉ biết Lạc Tĩnh Ngữ đang làm tác phẩm cuối cùng.
Nhiệm vụ chính là chọn một loại trong các mẫu hoa đã học trong khóa và thiết kế thành vật trang trí, tương tự như tác phẩm cắm hoa. Không chỉ kiểm tra trình độ tạo hoa, còn thách thức tính thẩm mỹ của họ về nghệ thuật toàn thể. Sau khi hoàn thành các tác phẩm lớn, tác phẩm của họ sẽ được trường Nhật Bản chấm điểm, hợp lệ mới được cấp chứng chỉ.
Chiêm Hỉ hiếm khi liên lạc với Lạc Tĩnh Ngữ, cả tháng nay họ đã không gặp nhau.
Lạc Tĩnh Ngữ chạy đua với thời gian để ăn, ngủ và tắm, hai người chỉ có thể giấu nỗi nhớ trong lòng.
Công việc của Chiêm Hỉ đã được bàn giao, cô đã gửi rất nhiều hồ sơ xin việc, cũng nhận được một số thông báo phỏng vấn. Cô xin nghỉ phép để tham gia buổi phỏng vấn, có hai công ty khá tốt nên yêu cầu Chiêm Hỉ chờ thông báo.
Tối thứ ba và thứ sáu, Chiêm Hỉ sẽ đến phòng tập khiêu vũ để tập múa.
Uy Uy tổ chức sinh nhật lần thứ 7. Tần Phỉ đăng vòng bạn bè, trong tiệm bánh pizza, nhóc con đang đội mũ sinh nhật, bên cạnh còn có ông bà và vài đứa trẻ cùng tuổi. Tần Phỉ giúp mọi người chụp ảnh tập thể.
Chiêm Hỉ phát hiện ra hai chiếc răng cửa của cháu trai nhỏ đã không còn, nụ cười rất đáng yêu.
Trì Quý Lan và Chiêm Hỉ nói chuyện điện thoại mỗi tuần một lần, ngoại trừ chủ đề thi công chức và tìm bạn trai, cả hai đều không có nhiều điều để nói. Trì Quý Lan chỉ có thể than thở với Chiêm Hỉ, nói gần đây Chiêm Kiệt không nghe điện thoại, thậm chí còn có thái độ không tốt.
Chiêm Hỉ nhờ mẹ đưa điện thoại cho ba, cô thích nói chuyện với ba hơn, hỏi bà nội dạo này có khỏe không, bố đi làm có vất vả không?
Cô có thể cảm nhận rõ ràng sự mất mát và bối rối của mẹ, trước đây cô vẫn ngoan ngoãn như vậy, tại sao mẹ cô vẫn không hài lòng?
Dường như Trì Quý Lan không biết mình đã làm gì sai, bà quan tâm đến con cái của mình, một lòng lo lắng cho con gái, tại sao hai đứa con lại bực bội với mình?
Bà khóc trên điện thoại, nói Chiêm Hỉ không có lương tâm, kể lể khi mang thai sinh ra cô đã vất vả thế nào rồi, sản phụ già mà liều mạng như vậy...
Chiêm Hỉ không có ý định nhượng bộ, cô im lặng nghe. Cô rất hiểu Trì Quý Lan, cô đã tê liệt tinh thần.
Quan hệ với mẹ sa sút khiến cô đầy chán nản, mèo Quà Tặng đã bước vào thời kỳ động dục đầu tiên, ở nhà kêu meo meo rất đau đầu.
Chiêm Hỉ đưa nó đến bệnh viện thú cưng để tham khảo ý kiến, bác sĩ nói việc triệt sản chỉ có thể được thực hiện sau khi qua thời kỳ động dục. Chiêm Hỉ tính thời gian, nghĩ phải đợi Lạc Tĩnh Ngữ trở về, chuyện lớn như mèo triệt sản nên có sự hiện diện của ba nó để giải quyết.
Sáng chủ nhật, sau khi học xong thủ ngữ ở nhà Chu Liên, Chiêm Hỉ rời đi. Lúc đó khoảng 11 giờ trưa, bên ngoài nắng chói chang, hơi nóng lan tỏa. Chiêm Hỉ nheo mắt vì ánh nắng chiếu tới, cô định lấy kính râm ra đeo, trong lòng chợt xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.
Cô đột ngột ngẩng đầu, nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông cao lớn đang đứng dưới tán cây tươi tốt.
Chiêm Hỉ ngẩn người một lúc, nhìn lại cửa nhà, đúng là nhà của Chu Liên, sau đó quay đầu nhìn lại, người đàn ông đang mặc áo phông trắng, quần bò, đút tay trong túi quần, đứng mỉm cười thản nhiên với cô.
Đó là nụ cười quen thuộc nhất.
"Tiểu Ngư!" Chiêm Hỉ gần như lao về phía anh, thắt bím đuôi ngựa tung lên cao, lập tức lao vào vòng tay của anh.
Cô ôm chặt lấy anh, ngước nhìn, trên chóp mũi cô xuất hiện vài giọt mồ hôi nhỏ đọng lại.
Lạc Tĩnh Ngữ cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt... rất phức tạp.
Bởi vì bọn họ trước nhà của Chu Liên.
Chiêm Hỉ tỉnh táo lại, nói bằng ngôn ngữ ký hiệu: [Anh về rồi à? Sao anh lại ở đây? Có phải Tiểu Mạc đã nói với anh không?]
Lạc Tĩnh Ngữ nhẹ nhàng gật đầu, quơ tay nói: [Em vẫn không chịu nói với anh.]
Chiêm Hỉ ngại ngùng ôm mặt: [Em chưa học xong, em nghĩ khi nào học xong rồi nói sau.]
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn thủ ngữ của cô, không trôi chảy, tương đối chậm nhưng động tác đều rất chuẩn xác, nhìn có thể hiểu được.
Mặc dù đã hỏi Kỷ Hồng Triết, Lạc Hiểu Mai và Chu Liên trước khi đến, đã biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tận mắt chứng kiến khiến anh cảm thấy vô cùng xúc động.
Anh giơ tay lên, đánh ngôn ngữ ký hiệu rất chậm: [Em đã học rất tốt. Hoan Hoan, cám ơn. Chưa bao giờ có người nghe muốn học ngôn ngữ ký hiệu vì anh. Em là người duy nhất, anh...]
Anh chỉ ngón trỏ phải vào ngực, muốn nói nhưng không được.
Ngôn ngữ ký hiệu không giống tiếng Trung, không có nhiều từ ngữ miêu tả hoa mỹ, đơn giản, sinh động và súc tích, lúc này Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy khó khăn, vì mình không biết nhiều chữ như Lạc Hiểu Mai.
Anh phát hiện chỉ có thể nói một câu:
[Anh thật sự rất vui, Hoan Hoan, anh thật sự rất vui, anh thật sự rất vui.]
Danh Sách Chương: