Đào Nhiên đi đến đón, “Cậu ơi.”
Tưởng Mộ Thừa mặt không biểu cảm, “Bảo Mộ Thời Phong ra đây.”
Đào Nhiên kéo anh ta, chuyển đề tài, “Cậu ơi, sao cậu nhanh vậy, vừa rồi con chỉ đùa với cậu thôi, cậu không nghe ra thật à?”
Tưởng Mộ Thừa liếc xéo cô một cái, “Nghe ra được thì sai?” Trong lòng anh ta đang tức giận, không phải chuyện cô có tham gia tiệc rượu hay không, mà là chuyện cô lãnh giấy đăng ký kết hôn, cũng không nói với anh ta một tiếng.
Đào Nhiên ngượng ngùng le lưỡi, “Cậu uống cà phê không? Con bảo người pha cho cậu nhé.”
“Không uống.” Tưởng Mộ Thừa chỉ vào vị trí bên cạnh, “Ngồi xuống.”
Đào Nhiên cũng không dám động, nghe lời răm rấp ngồi xuống ngay ngắn.
“Đào Nhiên, nghe nói con đã lãnh giấy đăng ký kết hôn.”
Đào Nhiên, “......” Thì ra là giận chuyện này.
Cô đứng dậy ngồi xổm xuống trước mặt anh, cằm cọ cọ đầu gối của anh: “Cậu ơi, cậu đừng nóng giận mà. Con không phải cố ý không nói cho cậu biết đâu.” Là đã quên, bị Mộ Thời Phong lăn lộn một trận, đêm nào cũng không được ngủ, ban ngày thì ngủ không tỉnh nổi.
Tưởng Mộ Thừa hỏi: “Thẩm Lăng biết không?”
Thì ra hỏi hơn nửa ngày, chính là sợ Thẩm Lăng biết chuyện sớm hơn anh ta.
Thật đúng là kỳ quặc mà.
Đào Nhiên nhanh nhẩu lắc đầu, “Chỉ có cậu biết thôi.”
Tưởng Mộ Thừa tức khắc cảm thấy hình như cũng không tức giận như vậy nữa, nhưng anh ta cảm thấy buồn cười, đối với chuyện của Đào Nhiên, anh ta cái gì cũng muốn so đo cùng Thẩm Lăng, anh ta cứ cảm thấy Đào Nhiên cùng Thẩm Lăng càng thân thiết hơn, rõ ràng thứ anh ta bỏ ra không ít hơn Thẩm Lăng, nhưng rất nhiều khi Đào Nhiên càng nguyện ý thân thiết với Thẩm Lăng, nói cái gì cũng đều nói với Thẩm Lăng trước.
Tựa như hiện tại anh rất có ý kiến đối với con cái, rõ ràng anh ta bỏ ra nhiều thứ hơn vợ mình, nhưng con cái đều thân thiết với mẹ.
Mặc kệ là Đào Nhiên, hay là con cái, anh ta làm trưởng bối thất bại như vậy sao?
Đào Nhiên đi rót nước cho anh ta, anh ta liếc mắt về phía phòng sách, cửa khép hờ, anh ta biết Mộ Thời Phong ở bên trong, còn về phần từ khi nào Mộ Thời Phong lại khiêm tốn như vậy, thế nhưng cũng không tìm ra anh giáp mặt chất vấn, anh ta vẫn rất buồn bực.
Đào Nhiên lấy cho anh ta một ly nước ấm, Tưởng Mộ Thừa nhìn thời gian, đã không còn sớm, " Con xuống lầu đi, cậu đưa con đến chỗ trang điểm, thời gian con trang điểm và thay lễ phục cũng khá lâu đấy.”
Đào Nhiên vâng một tiếng, muốn bước xuống lầu, nhưng Tưởng Mộ Thừa không có ý muốn cùng cô đi xuống lầu, cô lo lắng anh ta thừa dịp cô không ở đây, anh ta sẽ cải nhau với Mộ Thời Phong.
“Cậu ơi, cậu giúp con chọn lễ phục đi.”
Tưởng Mộ Thừa biết ý đồ này của cô, cũng không vạch trần, theo ý cô cùng nhau xuống lầu.
Đào Nhiên thở phào một cái.
Mộ Thời Phong đồng ý trốn vào trong phòng sách, không cùng Tưởng Mộ Thừa so đo chuyện trang bị trò chơi, cô đã trả giá rất lớn rồi, cô đồng ý với Mộ Thời Phong, một tuần đều do cô chủ động.
Nghĩ vậy, đáy lòng cô không nhịn được mắng Mộ Thời Phong một trận.
Không bằng cầm thú!
Đào Nhiên mặc một bộ lễ phục dài màu trắng rất bảo thủ, trang điểm nhẹ nhàng, nhưng không che lấp được sự xinh đẹp trong cốt tủy của cô.
Ngồi trên xe, cô vẫn luôn nhìn gương, không khỏi cảm khái, “Đẹp dữ thần.”
Tưởng Mộ Thừa: “... Biết bản thân xinh đẹp, cũng phải khiêm tốn một chút.”
Đào Nhiên càng khoe khoang: “Cậu ơi, lát nữa đến tiệc rượu, có phải con sẽ làm những người phụ nữ ở đó ghen tị chết mất không?”
“Ừm.” Tưởng Mộ Thừa trầm ngâm, “Mấy cô gái kia hận bản thân không có một người cậu như vậy.”
“Đệch...” Mợ
Chữ mợ kia còn chưa thốt ra khỏi miệng, liền nghẹn lại bởi ánh mắt lạnh bặng của Tưởng Mộ Thừa quét qua.
Sao trước kia cô không nhận ra Tưởng Mộ Thừa tự luyến như vậy nhỉ?
Có phải tất cả đàn ông đều cảm thấy bản thân có sức hút đẹp trai nhất trên đời không nhỉ?
Chiếc xe rẽ trái, trong ấn tượng của Đào Nhiên có khách sạn kia, nhưng không phải con đường này, chẳng lẽ đã dời vị trí? Cô nghiêng mặt hỏi Tưởng Mộ Thừa, “Cậu ơi, chúng ta đến khách sạn à?”
“Đi đón Thẩm Lăng.”
Thì ra là thế.
Đào Nhiên: “Anh ấy làm gì mà không tự đi?”
Tưởng Mộ Thừa hừ lạnh một tiếng: “Cậu ta có bệnh!”
Đào Nhiên thầm nghĩ, vậy cậu đồng ý nghe lời của người bệnh tâm thần, chẳng phải là bệnh càng nặng hơn sao?
Chiếc xe dừng trước nhà Thẩm Lăng đợi một lúc, Thẩm Lăng mới khoan thai xuất hiện, trong tay cầm tập tài liệu. Lên xe sau liền đưa tài liệu ấy cho cô, “Đọc đi, bên trong là tư liệu liên quan về những người trước kia em quen đấy, có anh cùng Tưởng Mộ Thừa ở bên cạnh em, em không cần khẩn trương.”
Đào Nhiên không hiểu lắm, không phải cô đi cùng Tưởng Mộ Thừa, làm bạn nhảy cho anh ta sao? Sao lại biến thành 3 người đi cùng nhau rồi nhỉ?
Chẳng lẽ là chị dâu cùng mợ quản giáo nghiêm ngặt, bọn họ cũng không dám tiếp xúc với người phụ nữ khác? Cho nên chỉ có thể ủy khuất bản thân đi cùng cô?
Hẳn là như vậy rồi.
“Anh ba, anh không cảm thấy 3 người chúng ta đi cùng nhau, rất kỳ quái sao?”
Thẩm Lăng không cho là đúng, “Anh ta là cậu của em, anh là anh trai của em, đều là người có quan hệ huyết thống với em, có cái gì kỳ quái chứ?”
Chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là, “Những người đó sẽ cảm thấy anh cùng cậu... Mượn em... Che giấu chuyện không muốn người khác biết đấy.”
Lời vừa nói ra, trên đầu cùng trên vai liền ăn đòn.
Đệt, đánh người đều tâm linh tương thông đồng loạt ra tay như vậy à.
Đào Nhiên xoa xoa đầu, xoa xoa bả vai, quan tâm nói: “Đêm nay Lâm Bách Xuyên sẽ đi chứ?”
Tưởng Mộ Thừa cùng Thẩm Lăng không hẹn mà cùng cho cô một ánh mắt ghét bỏ chẳng nói năng gì.
Cô buông tay đầu hàng.
Kỳ thật vừa rồi hỏi về vấn đề này, cô liền cảm thấy bản thân rất ngốc nghếch. Tiệc rượu cả công ty anh ta, anh ta có thể không tham dự sao? Nhưng Tưởng Mộ Thừa cùng Thẩm Lăng vì sao cố tình muốn chọn trường hợp xấu hổ này để cô xuất hiện chứ.
“Anh ba, những người đó biết em là vợ trước của Lâm Bách Xuyên không?”
Thẩm Lăng hỏi ngược lại: “Em nói xem?”
Đào Nhiên thở dài, “Vậy hai người không phải đang đẩy em lên đầu sóng ngọn gió sao? Nếu truyền thông viết vớ vẫn, Mộ Thời Phong sẽ không vui đâu.”
Tưởng Mộ Thừa đỡ đầu, “Dù sao cũng hơn sau này viết vớ vẫn. Mọi việc đều phải nắm quyền chủ động, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày người khác sẽ biết con là mẹ của Mộ Tiểu Tranh, con có từng nghĩ, Hựu Hựu cùng Mộ Tiểu Tranh chỉ kém nhau 17 tháng, nhưng khi Hựu Hựu mới 7 8 tháng, con liền đi theo Mộ Thời Phong, mang thai Mộ Tiểu Tranh.”
Đào Nhiên cắn môi dưới, cô mấy ngày nay bởi vì kinh hỉ liên tục, cũng chưa nghĩ lại những việc này, hóa ra trước kia cô lại xấu xa như vậy.
Tưởng Mộ Thừa khẽ thở dài, “Còn về thị phi giữa 3 người, cậu cùng Thẩm Lăng cũng không rõ lắm. Nhưng Lâm Bách Xuyên nói, đêm nay cậu ta sẽ làm rõ một số chuyện với truyền thông, cố ý dặn dò cậu cùng Thẩm Lăng phải đưa con đến đây.”
Ban đầu anh ta cùng Thẩm Lăng đã có ý định đưa cô đi, nhưng vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, rốt cuộc vẫn phải suy xét đến cảm nhận của Lâm Bách Xuyên, nào biết Lâm Bách Xuyên lại chủ động nói ra.
Đào Nhiên không thể tin nhìn Tưởng Mộ Thừa: “Anh ta muốn làm rõ một số chuyện giữa con và anh ta với truyền thông?”
“Ừm, còn về cụ thể muốn nói gì, Lâm Bách Xuyên ở trong điện thoại cũng không nhiều lời, tối nay truyền thông xuất hiện sẽ rất nhiều, đều là anh ba của con hỏi Lục Duật Thần mượn tới tài liệu của truyền thông.”
Đào Nhiên nghe thấy 3 chữ Lục Duật Thần, da đầu đều bắt đầu tê dại, tiếng nói yếu ớt hỏi Tưởng Mộ Thừa: “Cái người tên... Lục Duật Thần kia tối nay cũng đi sao?”
“Không đi, cậu tya nghỉ phép ở nước ngoài cùng bạn gái rồi.”
Đào Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm, không đi thì tốt, còn có bạn gái, thì càng tuyệt hơn.
Tiệc rượu tối nay thật đúng là náo nhiệt, có người đẹp nổi tiếng để ngắm đã không nói, còn giống như cuộc họp báo, nhiều nhà truyền thông như vậy xuất hiện nữa chứ.
Liếc mắt một cái nhìn lại, không có một mặt nào quen cả.
Đào Nhiên hít sâu một hơi, kéo cánh tay của Tưởng Mộ Thừa đi vào.
Thẩm Lăng ở cửa tách khỏi họ, nói là tìm một người bạn, một lát nữa sẽ đi tìm họ.
Đào Nhiên vừa đi vào đại sảnh, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, trước kia cơ hội cô xuất hiện cùng Lâm Bách Xuyên khá ít, hơn nữa 5 6 năm nay đều không xuất hiện trong trường hợp như vậy, hầu như mọi người đều không nhớ rõ mặt của cô.
Cho dù trên báo có lúc sẽ tung ra ảnh chụp của cô, nhưng rốt cuộc ảnh chụp cùng người thật vẫn có khác nhau.
Hiện tại đặt lực chú ý lên người cô, là bởi vì cô xinh đẹp, ngoài ra tối nay nam bạn của cô thế nhưng lại là Tưởng Mộ Thừa, những người phụ nữ kia xem bát quái nhìn chằm chằm cô.
Trong ánh mắt thật là ghen tị chết được.
Đào Nhiên bây giờ đã hiểu vì sao khi đang trên đường đến đây, Tưởng Mộ Thừa lại không biết xấu hổ nói một câu như thế, người khác sẽ hận cô không có một người cậu như anh ta.
Những người quen của Tưởng Mộ Thừa liền tiến lên chủ động chào hỏi, tầm mắt tự nhiên mà dừng trên người của Đào Nhiên, Tưởng Mộ Thừa cũng thoải mái giới thiệu, “Cháu gái của tôi, Đào Nhiên.”
Chỉ có 6 chữ nhưng đủ làm nổ tung cả phòng yến hội.
Tin tức mang tính bùng nổ như vậy, phóng viên đều xông tới, bọn họ sợ Tưởng Mộ Thừa, nhưng tin tức hôm nay mang tính bùng nổ như vậy, cho dù sợ, cũng phải có được bàng bất cứ giá nào.
Không đợi bọn họ tới gần, vệ sĩ của Tưởng Mộ Thừa liền từ phía sau đi lên, vây quanh Đào Nhiên cùng Tưởng Mộ Thừa vào phạm vi an toàn.
Hiện trường rối loạn.
Lúc này Lâm Bách Xuyên xuất hiện, trong ấn tượng của Đào Nhiên, anh ta không giống cái đêm mặc bộ quần áo ở nhà có chút vô lại kia, anh ta hôm nay mặc quần tây áo sơmi, tóc ngắn cũng được chải chuốc chỉnh tề, giơ tay nhấc chân đều có khí chất tao nhã, rất giống anh ta khi ở trên báo.
Tầm mắt của anh ta quét qua đám người, đối diện với ánh mắt của cô, hờ hững, nhưng cô cảm giác được ý cười trong đáy mắt của anh ta, lại giống như khi anh ta đưa cho cô nước súc miệng, rất ấm áp.
Khóe miệng Đào Nhiên cong cong, xem như chào hỏi.
Lâm Bách Xuyên đứng tại chỗ, không đi về phía cô nữa, anh ta nhìn hết một vòng, đã bị vây đến chật ních, có chút bất đắc dĩ cười cười.
Chỉ lên bục chủ tịch, “Mọi người qua bên kia chờ đi, nếu đã mời mọi người đến đây, thì nhất định sẽ cho mọi người tin tức, tôi còn muốn nói mấy câu với nữ thần của con trai tôi, dù sao chờ lát nữa chuyện tôi làm sáng tỏ sẽ ảnh hưởng đến cô ấy và cuộc sống hiện tại của cô ấy.”
Những phóng viên kia rất thức thời tránh ra, tổ ong kia liền chuyển đến bục chủ tịch, chiếm vị trí phỏng vấn tốt nhất.
Đào Nhiên cũng nhìn theo đám người kích động, trên bục chủ tịch trong tiệc rượu, trang trí giống như cuộc họp báo, ngoại trừ Lâm Bách Xuyên, sợ cũng không có người thứ hai.
Ngày mai trên báo kinh tế tài chính, báo giải trí, có lẽ sẽ bán hết.
Đám người tan đi, khách khứa được mời đến cũng là mỗi người đều đưa mắt nhìn nhau, nói chuyện theo từng nhóm, cố ý để chút không gian cho hai người họ.
Tưởng Mộ Thừa dùng sức nắm lấy bàn tay của cô, “Lát nữa cậu đến tìm con.”
Lâm Bách Xuyên đi về phía cô.
Cảm giác bức bách vô hình ập đến, nhịp tim của Đào Nhiên bỗng tăng nhanh.
Lâm Bách Xuyên dừng lại cách cô khoảng 1m, khoảng cách này không gần, cũng không tính là xa.
Anh ta cười, nhàn nhạt, “Em khẩn trương gì thế?”
Đào Nhiên nuốt nước miếng, có chết cũng không thừa nhận, “Ai khẩn trương chứ!” Tầm mắt mơ hồ, cũng không dám đối diện với anh ta.
“Một lát nữa mặc kệ phóng viên tóm em hỏi cái gì, em cứ cười cười là được, không cần trả lời bọn họ.”
“Ờ.” Cô ngoan ngoãn làm anh ta có chút không thoải mái.
Sau đó cô ngước mắt, nhìn thẳng anh ta vài giây, lại lập tức dời ánh mắt, “Lát nữa anh muốn làm sáng tỏ chuyện gì vậy?” Khẳng định không phải tin tức cô đã chết, bởi vì đã không cần làm sáng tỏ nữa rồi, cô xuất hiện chính là lời giải thích tốt nhất.
Lâm Bách Xuyên ngừng hai giây mới nói: “Dù sao cũng sẽ không hại em đâu.”