• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Ấu Quân nhìn đóa kim liên* lộng lẫy kia, bỗng nhiên không dám ngẩng đầu nhìn Khương Nghi Xuyên.

*kim liên: sen vàng.

Nàng sợ đối diện với ánh mắt của hắn, càng sợ để cảm xúc bất chợt lấn át lý trí.

Mím môi thật chặt, nàng cố gắng giữ im lặng để không nói ra điều gì không phù hợp.

Khương Nghi Xuyên cũng không nói thêm gì, chỉ đứng yên, bao quanh hắn là bầu không khí tĩnh lặng đến lạ thường.

Một lát sau, Tống Ấu Quân mỉm cười, ngẩng đầu lên:

“Cảm ơn ngươi. Đóa kim liên này, ta nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận. Kim liên không tàn, tình bạn của chúng ta cũng sẽ mãi bền lâu.”

Ánh mắt Khương Nghi Xuyên thoáng dịu lại, khẽ gật đầu rồi lặng lẽ đứng đó nhìn nàng.

Tống Ấu Quân cất kỹ đóa kim liên, sau đó cáo biệt Khương Nghi Xuyên.

Trên đường trở về, ngồi trên kiệu, nàng để đóa kim liên xoay nhẹ giữa những ngón tay. Ánh trăng chiếu lên, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, từng tia sáng len lỏi vào đáy mắt nàng.

Hình ảnh Khương Nghi Xuyên đứng trên đầu cầu, giữa cơn gió lạnh, ôm một tay áo xoay người trao nàng đóa kim liên, cứ hiện lên trong tâm trí Tống Ấu Quân, không cách nào xóa nhòa.

Khi đọc cuốn tiểu thuyết này trước đây, Tống Ấu Quân đã biết nam chính là một người trọng tình trọng nghĩa, đối xử rất tốt với bằng hữu. Nhưng nàng không ngờ bản thân mình lại trở thành một phần trong nhóm bạn bè của hắn, thậm chí còn được nhận sự quan tâm đặc biệt như vậy.

Chỉ là một câu nói vô tình hôm qua, thế mà Khương Nghi Xuyên lại để tâm và săn sóc chu đáo đến thế.

Tống Ấu Quân không chắc liệu Khương Nghi Xuyên đối với những người bạn khác có tận tâm như vậy hay không. Nhưng ý nghĩ rằng nàng có thể chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng hắn khiến nàng bất giác sợ hãi, sợ rằng từ sự khác biệt ấy sẽ nảy sinh những cảm xúc nàng không nên có.

Nàng khẽ thở dài.

Hòa Nhi đi bên cạnh nghe thấy, liền hỏi: "Công chúa đang phiền lòng điều gì sao?"

Tống Ấu Quân ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên cao, giọng nói thoáng chút u sầu: "Cảm tình, thật sự là một thứ quá phức tạp, hoàn toàn không thể kiểm soát, khiến người ta bất lực."

Hòa Nhi gật đầu đồng ý: "Công chúa nói phải. Nhưng chẳng phải công chúa không có tình cảm với công tử Đàm gia sao?"

Tống Ấu Quân nhẹ lắc đầu, đáp: "Liên quan gì đến hắn chứ?"

Hòa Nhi tò mò: "Vậy công chúa đang nói đến ai?"

Tống Ấu Quân cười nhạt, giọng như bâng quơ: "Ta dường như đang nhớ mong một người mà lẽ ra không nên nhớ." Nói vậy, nhưng trong đầu nàng chỉ hiện lên đôi mắt lạnh nhạt nhưng đầy cuốn hút của Khương Nghi Xuyên.

Hòa Nhi trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Công chúa, nô tỳ tuy kiến thức nông cạn, nhưng cũng biết rằng trên đời này có không ít người yêu say đắm dù cách biệt thân phận. Chuyện như thế không phải hiếm gặp."

Tống Ấu Quân lại thở dài, giọng trĩu nặng: "Ngươi không hiểu đâu."

Khương Nghi Xuyên là hoàng tử Bắc Chiêu, sau này còn là vị tướng lĩnh chủ chốt trong cuộc chiến tấn công Nam Lung. Hơn nữa, hắn chính là nam chính của thế giới này, một người định sẵn sẽ trở về Bắc Chiêu, giương cao ngọn cờ đại nghĩa, đứng ở phía đối lập với nàng.

Còn nàng thì sao? Dù mang danh công chúa Nam Lung hay chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt, thân phận của nàng đều không thể xứng đôi cùng hắn.

Ý nghĩ ấy khiến lòng nàng dậy lên một nỗi đau không tên.

Tống Ấu Quân cảm thấy lòng mình rung động, dù chỉ là một chút, và điều đó khiến nàng bất giác hoảng hốt.

Nhưng… rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?

Là đêm trăng sáng, hắn thúc ngựa đón gió, đuổi theo chiếc xe ngựa mất kiểm soát của nàng? Hay khi nàng sốt cao không hạ, mơ hồ cảm nhận được hơi ấm truyền từ bàn tay của Khương Nghi Xuyên? Hoặc có lẽ là lúc hắn cõng nàng băng qua khu rừng tối mịt, từng bước để lại dấu chân trên con đường gập ghềnh. Có thể đó là khi hoàng hôn phủ bóng, hắn đưa cho nàng cây trâm vàng, khẽ nói: "Kim chi ngọc diệp, chỉ xứng kim chi ngọc diệp."

Càng nghĩ, Tống Ấu Quân càng nhận ra quá nhiều khoảnh khắc không tên đã khắc sâu vào tâm trí.

Ngay cả khi Khương Nghi Xuyên từng không ưa nàng, ánh mắt hắn đầy sự khó chịu, hắn vẫn dang tay ôm lấy nàng đang lạnh run vào lòng để sưởi ấm. Khi thôn trưởng sai người quấy rầy, hắn đã lạnh lùng can thiệp. Khi nàng bị vây trong rừng, ám vệ truy sát, hắn giấu nàng đi, một mình đối mặt hiểm nguy.

Từng chút một, Tống Ấu Quân đã quen dựa vào bóng lưng ấy, quen với sự che chở vô điều kiện.

Nhưng chính điều này lại khiến nàng bất an. Dường như trong vô thức, nàng đã bước qua những giới hạn không nên, cướp đi những điều vốn thuộc về Thi Hoàn – nữ chính mà nàng biết rõ trong nguyên tác. Đáng ra Khương Nghi Xuyên không nên dành cho nàng ánh mắt nào quá năm giây.

Tâm trạng rối bời, Tống Ấu Quân trở về Tẫn Hoan Cung nhưng không thể bình ổn lại. Nằm trên giường, nàng trằn trọc mãi, suy nghĩ lộn xộn, mọi chuyện trong đầu cứ cuộn trào như sóng.

Cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại trên tủ, nơi đặt đóa kim liên vàng óng. Ánh mắt nàng lưu luyến ở đó thật lâu, mãi không rời. Đêm ấy, nàng cứ mở mắt ngẩn ngơ đến tận khuya.

Sáng hôm sau, vì ngủ quên, nàng bỏ qua buổi học sáng. Đến chiều, Tống Ấu Quân ngồi trong sân, chăm chú lật xem từng món quà mừng sinh nhật mà các nơi gửi tới.

Những món đồ quen thuộc như trang sức, y phục, hay vật trang trí, vốn chẳng thiếu gì ở Tẫn Hoan cung, khiến Tống Ấu Quân cảm thấy vô vị. Nàng bảo Hòa Nhi kiểm kê, ghi chép lại từng món, sau đó cho chuyển tất cả vào quốc khố.

Chuyện Tịnh An Công chúa gây náo loạn trong tiệc sinh nhật nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Người trong kinh thành, vốn đã quen với tính cách kiêu ngạo của nàng, không lấy làm lạ, bởi bất cứ hành động nào của vị tiểu công chúa này cũng đều nằm trong dự đoán của họ.

Tuy nhiên, trận hỏa hoạn lần này đã khiến mặt mũi Đàm gia bị thiêu rụi hoàn toàn. Đàm Tranh đưa muội muội là Đàm Phù rời kinh trong cảnh bẽ bàng, trở về Sùng Châu. Hoàng hậu liên tiếp gửi mấy phong thư xin lỗi, mong xoa dịu tình hình, nhưng Đàm gia không hề hồi âm.

Hoàng hậu lo lắng đến mất ăn mất ngủ, cuối cùng truyền tin đến Tống Ấu Quân, yêu cầu nàng tự tay viết thư xin lỗi Đàm gia. Nghe xong, Tống Ấu Quân chỉ cười lạnh, rồi để chuyện đó qua một bên.

"Nếu Đàm gia thực sự hữu dụng, có thể giúp giữ vững triều Tống trong giai đoạn loạn lạc sau này, hoặc ít nhất bảo vệ được tỷ đệ chúng ta, thì ta còn cân nhắc mà nhượng bộ. Nhưng theo nguyên tác, khi Nam Lung sụp đổ, Đàm gia cũng tan rã như cát bụi, mỗi người một nơi. Một gia tộc lớn như vậy mà không có chút đoàn kết đối ngoại nào, bề ngoài hào nhoáng nhưng bên trong đã mục rỗng."

Trong ba ngày liên tiếp, Tống Ấu Quân không đến học, chỉ ở lại cung để ổn định cảm xúc. Đôi lúc, nàng ngồi suốt cả buổi trưa trước bàn để sao chép kinh sách, cố gắng giữ lòng thanh tĩnh.

Nhưng càng cố gắng bình tâm, nàng càng cảm thấy nỗi nhớ Khương Nghi Xuyên ngày một rõ ràng. Ý nghĩ muốn được nhìn thấy hắn, nghe hắn nói chuyện, cứ như những con tằm nhỏ, chậm rãi gặm nhấm lý trí nàng.

May mắn thay, Tống Ấu Quân vẫn là người trưởng thành, đủ khả năng kiểm soát cảm xúc. Nàng nhất quyết không bước ra khỏi Tẫn Hoan cung, dù chỉ một bước.

Ai ngờ nàng không đi tìm hắn, nhưng Khương Nghi Xuyên lại tự mình tìm đến.

Hôm ấy, Tống Ấu Quân đang nằm trên ghế mềm giữa sân, lười biếng tận hưởng ánh nắng mùa đông. Một quyển sách che lên mặt nàng, tạo nên khung cảnh nhàn nhã, yên tĩnh.

 

Đang lúc buồn ngủ, Tống Ấu Quân nghe Hòa Nhi bên cạnh thông báo:

"Công chúa, Khương công tử cầu kiến."

Nàng giật mình, tay cầm lá thư khẽ khựng lại, ngạc nhiên hỏi:

"Ai cơ?"

Hòa Nhi nhắc lại: "Là Khương công tử."

Trong khoảnh khắc, nét mặt Tống Ấu Quân ánh lên niềm vui không thể che giấu. Đó là niềm vui chân thật, không chút giả tạo, như nỗi nhớ đã kìm nén bấy lâu nay bất giác tràn ra. Nhưng ngay sau đó, nàng lấy lại vẻ điềm tĩnh, hỏi:

"Hắn đến làm gì?"

"Đang chờ ngoài điện, công chúa."

Tống Ấu Quân đứng dậy, chỉnh trang lại tóc và xiêm y, rồi bước ra ngoài. Vừa tới cửa cung, nàng đã nhìn thấy Khương Nghi Xuyên đứng dưới bậc thang, cạnh một gốc cây. Bộ y phục màu xám nhạt của hắn hòa vào cái lạnh đầu đông, tạo nên một dáng vẻ trầm lặng mà ấm áp.

Nghe tiếng bước chân, Khương Nghi Xuyên ngẩng đầu.

Hai người đứng đó, cách nhau chỉ vài bậc thang, ánh mắt giao nhau nhưng không ai lên tiếng. Bầu không khí như đông cứng lại, chỉ còn sự im lặng kéo dài.

Tống Ấu Quân nhận ra, tình cảm của mình dành cho hắn ngày càng rõ ràng. Lúc này, khi nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Khương Nghi Xuyên, nàng cảm giác như bị cuốn vào, như thể trong đó ẩn giấu cả một thế giới, vừa yên bình vừa cuốn hút.

Cuối cùng, Khương Nghi Xuyên là người phá vỡ sự im lặng. Hắn hơi cúi đầu, giọng điềm đạm: "Công chúa."

Trước đây, hắn chưa bao giờ chủ động chào nàng, thậm chí còn tỏ vẻ lạnh nhạt như không thấy sự hiện diện của nàng. Nhưng giờ đây, hắn lại nghiêm túc hành lễ, dù chỉ là một cử chỉ nhỏ nhưng đủ để khiến lòng nàng xao động.

Tống Ấu Quân vốn muốn giữ cảm xúc bình tĩnh, nhưng khi bước xuống bậc thang, nụ cười đã nở rộ trên khuôn mặt nàng. Đôi mắt nàng cong lên, nhìn hắn mà không giấu nổi sự vui vẻ:

"Ngươi đến tìm ta sao?"

Khương Nghi Xuyên khẽ gật đầu, giọng nói bình thản nhưng ánh mắt lại ấm áp: "Trong thành có một nhóm thương nhân bán các loại đồ vật kỳ lạ. Nghe nói còn có biểu diễn ảo thuật và xiếc thú. Công chúa có muốn đi xem không?"

"Đương nhiên là muốn!" Tống Ấu Quân đáp ngay, chẳng cần suy nghĩ.

Khương Nghi Xuyên khẽ cười, đôi mắt ánh lên nét dịu dàng hiếm có: "Xe ngựa đang chờ."

Tống Ấu Quân quay đầu, nhẹ nhàng nói với Hòa Nhi:

"Ta muốn ra ngoài chơi, ngươi trở về chuẩn bị mọi thứ trong cung, để Tiết Quân đi theo ta là được."

Hòa Nhi định trả lời thì Khương Nghi Xuyên đã lên tiếng trước:

"Đầu đông lạnh giá, công chúa mặc quần áo mỏng manh quá. Ngươi đi lấy một chiếc áo choàng thật dày để công chúa không bị lạnh."

Dù Khương Nghi Xuyên không phải chủ nhân của Tẫn Hoan cung, nhưng sự điềm tĩnh và thói quen chỉ huy của hắn khiến Hòa Nhi theo bản năng cúi người đáp lời. Cô nhanh chóng đi lấy một chiếc áo choàng dày cho Tống Ấu Quân.

Tống Ấu Quân chỉ phát hiện ra Tống Ngôn Ninh không có mặt khi đã ngồi trên xe ngựa. Nàng thầm nghĩ không biết Khương Nghi Xuyên có hẹn thêm ai khác như Nhiếp Sách hay những người bạn khác không. Nếu không, chẳng phải chuyến đi này chỉ có hai người họ, giống như một buổi hẹn hò sao?

Nàng vén cửa sổ xe nhìn ra ngoài, nhưng Khương Nghi Xuyên nhận ra ngay:

"Xe ngựa đi nhanh, công chúa mở cửa sổ sẽ dễ bị gió lùa."

Tống Ấu Quân cảm nhận luồng gió lạnh lùa vào, nhưng không đến mức khiến nàng khó chịu. Nàng đáp:

"Không sao, gió này đâu có lạnh lắm."

Khương Nghi Xuyên chậm rãi nói:

"Công chúa vốn có chứng lạnh trong người, đừng để bị cảm lạnh."

 

Nghe vậy, Tống Ấu Quân đành phải ngoan ngoãn đóng cửa sổ lại, ánh mắt không khỏi liếc về phía Khương Nghi Xuyên, mang theo chút uất ức.

Nhìn nàng có vẻ rảnh rỗi, Khương Nghi Xuyên rót một ly trà ấm từ bàn tròn trong xe, nhẹ nhàng đặt trước mặt nàng:

"Trà này pha bằng nước ấm, uống một chút để làm ấm cơ thể."

Tống Ấu Quân nhấn mạnh:

"Ta không lạnh."

Nàng không hiểu vì sao Khương Nghi Xuyên cứ nghĩ nàng yếu đuối như vậy, chỉ cần trúng chút gió lạnh là sẽ ngã bệnh. Dù cơ thể nàng có mảnh mai thật, nhưng cũng không đến mức mong manh đến thế.

Nhìn ly trà còn bốc hơi, nàng cười nhạt:

"Để nguội bớt rồi uống."

Khương Nghi Xuyên lập tức phản đối:

"Trời đông đừng uống trà lạnh, không tốt cho sức khỏe."

Tống Ấu Quân không muốn tranh cãi thêm, đành miễn cưỡng vươn tay lấy ly trà. Nhưng chiếc áo choàng dày cộp trên người khiến nàng khó cử động thoải mái, bèn tháo nó ra, ném sang một bên.

Thấy vậy, Khương Nghi Xuyên nhíu mày, nhắc nhở:

"Trong xe ngựa không có lò sưởi, đôi khi gió lạnh thổi vào. Công chúa đừng tháo áo choàng ra."

Tống Ấu Quân cuối cùng không nhịn được, bực bội bật cười:

"Ngươi đúng là lắm lời quá, tiểu Khương công tử!"

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK