• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phí Lâm!” Tiếng gọi của Thẩm Biệt vừa dứt, cơ thể đã phản ứng nhanh hơn, chạy về phía Phí Lâm, nhảy xuống nước, bơi về phía Phí Lâm và cô gái kia.

Cô gái vốn dĩ bị sắc đẹp của Phí Lâm hấp dẫn, chủ động v.e v.ãn, kết quả bị từ chối, không ngờ đối phương đột nhiên lại nhào tới, trong lòng đang “Má ơi đây là cái kiểu mồm thì không nhưng cơ thể thì thành thật gì vậy”, rất nhanh thì áp lực kia lại biến mất.

Hai tay của Thẩm Biệt luồn qua nách Phí Lâm, cưỡng ép tách người ra. Hắn cúi đầu ra sau lưng anh gầm lên: “Em làm gì vậy?”

Sau đó, hắn phát hiện ra không đúng, Phí Lâm khép hờ mắt, toàn thân mềm nhũn để mặc hắn kéo lê.

“Phí Lâm?” Cái hồ nước không đến một mét tư, Thẩm Biệt đứng đó căn bản không cần phải đạp nước, vậy mà Phí Lâm lại trượt xuống khỏi tay hắn, Thẩm Biệt lại đưa một tay lên, ngực dán sát vào lưng anh, mới cảm thấy người này nóng kinh khủng.

“Cái kia, anh ta không sao chứ?” Cô gái cẩn thận khua nước bơi đến trước mặt hai người, quan tâm hỏi, vừa thấy lại thêm một anh đẹp trai, mặt có chút đỏ.

Thẩm Biệt quét mắt nhìn một lượt, rồi lại nhìn về phía Phí Lâm, Phí Lâm hiển nhiên là đang trong trạng thái mất ý thức.

“Không sao.” Hắn cứng nhắc thốt ra hai chữ, rồi kéo người về phía vùng nước cạn.

Bờ hồ được làm theo hình dạng bãi cát, đến khi nước không thể nâng người lên được nữa, Thẩm Biệt bế ngang Phí Lâm lên, dần dần đi lên bờ, kéo theo một đường nước.

Cô gái có chút rụt rè, không dám đi theo.

Nóng quá, mặt trời chói chang treo trên cao, nhiệt độ hôm nay cao như vậy, chỗ này nóng bức đến cực điểm, vừa rời khỏi nước đã như bước vào nồi hấp, mặt đất muốn bốc hơi hết chút hơi ẩm cuối cùng của cơ thể người.

Phí Lâm rất có thể bị say nắng rồi.

Thẩm Biệt nhíu chặt mày, bế Phí Lâm đến ghế nằm dưới bóng cây, đổ nước khoáng lên gáy Phí Lâm rồi nhắn tin cho Trình Tĩnh, bảo cô ấy về nhà nghỉ.

Thẩm Biệt đứng dưới bóng cây nhìn sắc mặt Phí Lâm dần dần trở nên trắng bệch, trong lòng dâng lên dự cảm không lành, không khỏi có chút hoảng hốt.

Gần giữa trưa, ánh mặt trời chiếu vào người đến trắng cả mắt, Thẩm Biệt cách dép lê cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng tỏa ra từ mặt đất.

Hắn bế ngang Phí Lâm đi về, chỉ đoạn đường từ công viên nước đến biệt thự kia, đi xong rồi tấm lưng trắng trẻo của Thẩm Biệt đã bị nướng đến đỏ rần.

Thẩm Biệt quẹt thẻ vào phòng, đặt Phí Lâm lên giường, lại mở điều hòa điều đến 27 độ C, tìm người quản lý xin hộp cấp cứu, tìm nhiệt kế kẹp cho Phí Lâm.

“Phí Lâm?” Thẩm Biệt ngồi xuống mép giường, vu.ốt ve gương mặt của anh, vẫn còn nóng hầm hập.

Phí Lâm hoàn toàn không có ý thức tỉnh lại.

Vốn dĩ đôi lông mày có vẻ hơi sắc bén khi không có biểu cảm, giờ phút này hoàn toàn thả lỏng ra, một đường từ xương gò má hai bên đến sống mũi mang theo sắc đỏ ửng, sờ vào tứ chi lại có chút ẩm lạnh.

Thẩm Biệt rất sợ tư thế này của Phí Lâm, giống như một con búp bê không có sức sống.

38.3 độ C.

“Chủ nhiệm khoa tỉnh lại chưa?” Tiếng hỏi đi kèm với hai tiếng gõ cửa, Thẩm Biệt còn chưa kịp đáp lời, cửa đã bị đẩy thẳng ra.

Trình Tĩnh vội vàng đi vào, trong tay cầm nước muối si.nh lý và nước điện giải, nói: “Tiệm thuốc gần đây chỉ tìm được hai thứ này, có cần gọi xe cấp cứu không.”

Say nắng cái chuyện này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Nói nhỏ thì đến chỗ râm mát bổ sung chút dịch có lẽ lát nữa sẽ hồi phục lại. Nói lớn thì nếu như trung tâm điều hòa thân nhiệt mất cân bằng, sinh nhiệt lớn hơn tản nhiệt thì có thể mất mạng trong chớp mắt.

Phí Lâm…

Thẩm Biệt nhìn Trình Tĩnh thuần thục cho Phí Lâm uống nước, lau người bằng cồn, Phí Lâm một bộ dạng mặc người bố trí, trong lòng Thẩm Biệt nghẹn lại đến ngạt thở.

Con người không có cách nào làm được khách quan, hoàn toàn không thể.

Khi đó chỉ là một bệnh nhân bình thường, bạn biết loại bệnh nhân này không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng, anh ta là một trong hàng nghìn hàng vạn người, bạn có thể suy đoán từ góc độ chuyên môn, anh ta có thể bị loại say nắng nào, chỉ cần làm theo quy trình, anh ta chết hay không chết, bạn đều đã làm tròn trách nhiệm.

Mặc dù đối với Thẩm Biệt mà nói, cái chết như vậy vẫn khó chấp nhận.

Nhưng bây giờ, người đang nằm ở đó là Phí Lâm! Đó không phải là một trong hàng nghìn hàng vạn người, đó là người duy nhất!

Cho dù hắn đưa ra phán đoán chuyên môn đến đâu thì đó cũng chỉ là một xác suất! Vẫn có một phần vạn khả năng! Thậm chí xác suất đó còn cao hơn cả một phần vạn.

Khi người đang nằm ở đó, sinh tử của cậu ấy mang theo sự lưu luyến của bạn đối với thế giới này, mẹ nó chứ bình tĩnh, căn bản không thể bình tĩnh được.

Không được, không thể.

Giọng nói của Thẩm Biệt có chút run rẩy: “Tiểu, Tiểu Trình, gọi 120 đi.”

Nếu như nói năm đó, lần đầu tiên Thẩm Biệt tự mình đi cấp cứu 120 là ngòi nổ khiến hắn rời khỏi khoa cấp cứu, thì một bệnh nhân chết sau đó chính là thuốc nổ.

Vẫn là một ngày nào đó của mùa hè, ở một mức độ nào đó mà nói những ký ức liên quan đến mùa hè đối với Thẩm Biệt đều không tốt đẹp gì.

Thẩm Biệt 20 tuổi vẫn chưa thoát khỏi cái bóng của bệnh nhân “rời đi vì không nhận được sự giúp đỡ”.

Hôm đó khoa cấp cứu có một thiếu niên bị sốt, bác sĩ tiếp nhận hỏi hắn: “Sao không đi khoa khám sốt?”

Thiếu niên trả lời: “Bác sĩ khoa khám sốt nói là sốt nhẹ, loại trừ nhiễm trùng, bảo tôi đến khoa cấp cứu xin thuốc.”

“Hây, khoa khám sốt đúng là biết đá bóng.” Bác sĩ mở kết quả xét nghiệm máu trước đó của thiếu niên, “Đúng là không nhiễm trùng mà, xin thuốc gì chứ, tôi cũng không kê thuốc được, cậu không ho không thở, ngoài sốt ra còn khó chịu chỗ nào không?”

Thiếu niên lắc đầu.

Y học hiện đại là y học dựa trên triệu chứng, chú trọng triệu chứng, không có triệu chứng để bác sĩ kê bất cứ loại thuốc nào, nếu như đã kê rồi, bác sĩ ngược lại sẽ gặp xui xẻo.

Thẩm Biệt đứng bên cạnh nhìn thiếu niên, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, người ta sao có thể vô duyên vô cớ mà sốt được chứ.

Thẩm Biệt: “Trước khi sốt đã làm gì? Bắt đầu từ khi nào?”

Thiếu niên hơi hồi tưởng lại một chút, nói: “Hôm qua tôi có tham gia chạy marathon, sáng nay dậy thì cảm thấy hơi nóng.”

“Chạy marathon? Chạy 21km?” Thẩm Biệt có được thông tin này, cũng không thể đưa ra bất cứ phán đoán nào, nhưng chỉ là mơ hồ cảm thấy không ổn.

Thiếu niên gật đầu.

Bác sĩ bảo hắn về theo dõi nhiệt độ, có chỗ nào không thoải mái thì quay lại.

Ngày thứ hai thiếu niên lại đến, hắn nói bị tiêu chảy, bác sĩ kê cho hắn thuốc Smecta.

Ngày thứ ba, Thẩm Biệt đi 120 kéo hắn về, sốc nhiệt, suy đa tạng, ba ngày sau thì qua đời do không cứu chữa được.

Ba ngày cứu chữa đó, mẹ của thiếu niên ngồi bên giường bệnh, ánh mắt vô hồn, hát bài “Chỉ có mẹ là tốt nhất”.

Thiếu niên 19 tuổi mãi mãi ở lại mùa hè năm 19 tuổi.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, giống như một cái tát, “bốp” một tiếng vỗ Thẩm Biệt đến ngơ ngác.

Hoạt động thể lực mạnh, sốt nhẹ, tiêu chảy, quay đầu nhìn lại, liên kết những thông tin này lại dường như là có dấu vết, sự tích tụ nhiệt lượng, mất nước, trung tâm điều hòa thân nhiệt sụp đổ, suy tạng.

Nhưng vào lúc đó căn bản không nghĩ ra được, cho dù quay ngược lại cả vạn lần, hắn cũng không nghĩ ra được, bác sĩ tiếp nhận cũng không nghĩ ra được, vì điều này không theo quy luật thông thường, cần một chút kinh nghiệm, hay là nói là may mắn.

Đúng vậy, may mắn.

Rốt cuộc làm thế nào mới có thể liên kết các manh mối lâm sàng một cách không sai sót, rốt cuộc làm thế nào mới có thể ngăn chặn được lưỡi hái của tử thần trước?

Trước khi có đủ kinh nghiệm phong phú để cứu vãn sinh mệnh, hắn sẽ còn làm phụ lòng bao nhiêu sinh mệnh nữa? Cái giá phải trả cho sự học tập và trưởng thành này không nên để bệnh nhân gánh chịu.

Y học không nên dựa vào may mắn chứ!

Sau này, chính là những gì mà Phí Lâm đã biết, Thẩm Biệt rơi vào sự nghi ngờ và tự trách bản thân, cuối cùng không có cách nào ở lại khoa cấp cứu được nữa, thậm chí, phần lớn các khoa nội, khoa ngoại, hắn đều rất khó chịu nổi.

Nào có bác sĩ nào sẽ gánh trên vai gánh nặng của cái chết “không liên quan đến mình” chứ.

Bác sĩ không phải thần thánh.

Thẩm Biệt bị một trận hoa mắt, gương mặt của thiếu niên đã chết nhiều năm mơ hồ trùng khớp với gương mặt của Phí Lâm, cũng lạnh lẽo ẩm ướt như vậy, hờ hững, trên lông mi đều rũ xuống ánh sáng yếu ớt mong manh, không một chút sinh khí.

Một luồng khí đục từ ngực xông lên cổ họng, sợ hãi và đau lòng đồng thời lấp đầy hắn.

Thẩm Biệt đột nhiên ngã quỵ trước tủ đầu giường, đưa tay muốn nắm lấy tủ đầu giường để đứng dậy, nhưng lại không nắm được gì, ngược lại còn đánh đổ đồ đạc ở trên, cốc giấy và vỉ thuốc bằng nhôm rơi xuống đất.

Trình Tĩnh vội vàng đi đỡ Thẩm Biệt: “Trời ơi, giáo sư, anh đừng có chuyện gì nữa chứ, em gánh không nổi hai người đâu!”

Trình Tĩnh suy sụp, đỡ được nửa chừng mới phát hiện ra cả giáo sư và chủ nhiệm khoa đều vẫn chỉ mặc quần bơi.

Nhân viên y tế chủ yếu nhìn ai cũng chỉ là một cơ thể, nhìn nhiều rồi cũng không thấy đột ngột.

Trình Tĩnh nghẹn lại, cái này, mẹ nó, giáo sư sẽ không cảm thấy mình đang chiếm tiện nghi của anh chứ, giáo sư chắc không phải là loại đàn ông tự luyến này đâu nhỉ.

“Không sao,” Thẩm Biệt gạt tay Trình Tĩnh ra, dứt khoát ngồi xuống đất, nhặt vỉ thuốc lên, đến khi tầm nhìn khôi phục lại rõ ràng, nhìn thấy tên thuốc trên vỉ nhôm, “Loratadine.”

Trình Tĩnh hỏi: “Sao vậy?”

Trên vỉ thuốc còn trống hai viên, Thẩm Biệt nhìn về phía giường, vừa đúng lúc thấy gương mặt nghiêng bình tĩnh của Phí Lâm, hắn giải thích với Trình Tĩnh: “Thuốc kháng histamin sẽ cản trở việc đổ mồ hôi, tên ngốc này uống thuốc kháng histamin mà vẫn đi bơi dưới trời nắng, tên ngốc này.”

Đổ mồ hôi là cách cơ thể tản nhiệt, không thể đổ mồ hôi tự nhiên sẽ giảm tản nhiệt.

Rõ ràng là đang mắng, giọng lại mang theo sự sợ hãi.

Phẫn nộ, lo lắng, lại bất lực.

Cái tên ngốc này.

“Giáo sư, hay là anh mặc quần áo vào trước đi, lát nữa xe cấp cứu đến rồi, em xuống đó đợi họ.” Trình Tĩnh nhắc nhở, Thẩm Biệt mới giật mình nhận ra mình mạo phạm.

Thẩm Biệt xoa trán: “Xin lỗi.”

Lát nữa Phí Lâm phải dán máy theo dõi điện tim nên không giúp anh mặc vào.

Lúc Thẩm Biệt thay quần áo xong thì vừa lúc 120 đến, nhân viên hộ lý và bác sĩ cùng nhau chuyển Phí Lâm lên xe cấp cứu, Thẩm Biệt đi theo ngồi vào phía sau, miêu tả bệnh tình cho bác sĩ.

Đều là bác sĩ nên trao đổi với nhau rất dễ dàng. Chẩn đoán không có gì nghi vấn, chính là say nắng, còn là ở mức độ nào thì còn phải kiểm tra thêm.

Y tá lập tức treo nước điện giải và nước muối đường, bắt đầu truyền dịch.

Trước đây không có dụng cụ tiêm, chỉ có thể cho Phí Lâm uống chút nước, nhưng đi qua đường tiêu hóa thì không nhanh bằng trực tiếp vào tuần hoàn.

Theo yêu cầu mạnh mẽ của Thẩm Biệt, Phí Lâm được trực tiếp đưa vào ICU. Đương nhiên, ICU vẫn còn giường trống, họ với tư cách là nhân viên y tế cũng không thể chủ động chen lấn tài nguyên y tế được.

Mà bác sĩ chủ quản của Phí Lâm là Lý Trí, vừa hay lại là bạn học cùng khóa của Thẩm Biệt.

Dạo trước ăn dưa chấn động trời đất, không ngờ lại được gặp chính chủ, Lý Trí vẫn có chút kinh ngạc. Đã là bạn học cùng khóa, từng học chung lớp lớn, mà Thẩm Biệt lại lo lắng cho Phí Lâm, nên câu chuyện cũng bắt đầu.

Thẩm Biệt rất ghét người khác chỉ tay năm ngón vào phương án điều trị của mình, nên mặc dù cũng tham gia thảo luận, chỉ cần phương án qua được mắt hắn, hắn cũng sẽ không nói nhiều.

Chỉ là, mỗi một giây Phí Lâm không tỉnh lại đều là một sự giày vò.

Thẩm Biệt thay đồ cách ly, ngồi trong phòng bệnh ICU bên cạnh giường Phí Lâm.

Bệnh viện hạng hai dưới núi, ICU không phải là một phòng bệnh độc lập mà là một phòng thông dài, bên trong 24/24 đều có y tá trực ban, mỗi một giường bệnh đều có những máy móc cấp cứu phức tạp.

Những cái máy móc đó thỉnh thoảng phát ra tiếng “tít”, giống như là đang nhắc nhở – người ở dưới máy móc vẫn còn dấu hiệu sự sống.

Thẩm Biệt đã rất lâu không vào phòng bệnh ICU rồi. Trong phòng bệnh như thế này có một mùi mục ruỗng, mùi đó có lẽ đến từ những người đang trải qua những giây phút cuối cùng của cuộc đời ở đây.

Chất nhầy tích tụ trong phổi, chất thải bài tiết, cơ thể cũ kỹ, chuyển hóa chậm, vân vân.

Không khí không được thông thoáng, mỗi ngày đều bị xông thêm một lần nước khử trùng.

Những phân tử nhỏ bé đó theo chuyển động Brown, khuếch tán đến mọi ngóc ngách ở đây. Chúng giống như là ý chí của những người đó, thoát khỏi cơ thể, muốn trốn khỏi nơi này.

Ánh nắng buổi trưa bị tấm rèm che nắng dày cản lại.

Rèm màu xanh, tường trắng, đồng hồ điện tử màu đỏ, sàn nhà màu trắng ngà, thời gian trở nên rất im lặng.

Thẩm Biệt không muốn để ý đến người nằm giường bên cạnh Phí Lâm là ai, nhưng thật sự ở rất gần, Thẩm Biệt khẽ thở dài trong lòng, cái bộ dạng này cũng là bộ dạng của sự sống đó.

Thật khiến người ta tiếc nuối.

Thẩm Biệt nhìn về phía Phí Lâm, người thanh niên trên giường đã không còn đỏ ửng, van oxy chụp lên miệng và mũi, có chút hơi sương mờ ảo.

Thẩm Biệt có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ cơ trên cổ tay mình chuyển động, Phí Lâm vẫn chưa tỉnh lại.

Cảm giác xa cách đó dường như muốn đánh thủng Thẩm Biệt – người thanh niên buổi sáng còn nói với hắn “em cũng không muốn ép buộc anh”, trong nháy mắt đã nằm ở trên giường bệnh như thế này, mà vận mệnh lại là một dấu chấm hỏi lớn.

Nhưng hắn cũng hiểu rất rõ, ranh giới của sự sống và cái chết có thể rất dài, cũng có thể rất ngắn.

Thẩm Biệt rất hối hận vì đã không cùng Phí Lâm xuống nước, hoặc không trông chừng Phí Lâm kỹ hơn một chút.

Điều này gần như là không thể giải quyết, hắn không biết Phí Lâm uống thuốc kháng histamin từ khi nào, cũng không nghĩ rằng Phí Lâm thân cường lực tráng sẽ bơi đến mức bị say nắng, cho dù hắn có theo Phí Lâm xuống nước, phỏng chừng cũng không thể đoán trước được.

À, đương nhiên, chuyện Phí Lâm bị say nắng không có gì là không thể, trên góc độ y học mà nói điều này hoàn toàn hợp lý.

Ngẫu nhiên mà không ngẫu nhiên, không phải ai uống thuốc kháng histamin mà đi bơi cũng đều sẽ bị say nắng.

Mà lại là Phí Lâm, mẹ nó chứ may mắn.

Thẩm Biệt vẫn vô cớ bực bội, nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng từ khi hành y bao trùm lấy hắn, chính vì học y, hành y, nên hắn mới biết rõ, phần lớn thời gian bác sĩ bất lực đến nhường nào! Có bao nhiêu lời nói nước đôi chỉ là để an ủi bệnh nhân và người nhà.

Điều trị hỗ trợ theo triệu chứng, đúng vậy, ngoài việc điều trị theo triệu chứng ra thì còn có thể làm gì nữa chứ? Khi họ không giải quyết được nguyên nhân gây bệnh, thì chỉ có thể điều trị hỗ trợ theo triệu chứng rồi nghe theo ý trời.

Tỷ lệ tử vong của say nắng lên đến 80%.

Tốt nhất là anh chỉ bị say nắng đơn giản thôi.

Nhưng mà, say nắng đơn giản thì đáng lẽ đã phải tỉnh lại từ lâu rồi.

“——Phụt”

Một đường máu tươi b.ắn ra văng lên giường bệnh của Phí Lâm, lên người anh, còn cả trên mặt đất.

“A! Vị người nhà này, anh làm sao vậy?” Y tá trực ban trong ICU kinh hãi che miệng lại, hỏi.

Thì ra, tức giận đến phát bệnh thật sự có thể thổ huyết.

Thẩm Biệt vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh, nghiêm túc lắng nghe bác sĩ nói, đưa ra câu trả lời và thấu hiểu, điềm tĩnh đến mức ở trong ICU cũng là một giáo sư khiến người ta yên tâm tin cậy.

Bình tĩnh đến mức khiến người ta tưởng rằng, tình cảm của hắn và Phí Lâm cũng không tốt đến thế, hoặc là, tố chất chuyên môn của hắn quá tốt.

“Không có gì.” Thẩm Biệt vẫn bình tĩnh như vậy, ngay cả mí mắt cũng không hề nhấc lên, đưa tay lau miệng một cái, “Làm phiền cô xem kết quả kiểm tra có chưa, và gọi dì lao công đến dọn dẹp giúp tôi.”

Tác giả có điều muốn nói:

Sốc nhiệt: loại say nắng nghiêm trọng nhất.

Giải thích:

热射病 (rè shè bìng) trong tiếng Trung Quốc có nghĩa là bệnh say nắng nóng, hay còn được gọi là say nắng nặng, hoặc sốc nhiệt.

Đây là một tình trạng y tế nguy hiểm và cấp cứu, là dạng nặng nhất của các bệnh liên quan đến nhiệt. Nó xảy ra khi cơ thể bạn quá nóng, thường là do tiếp xúc kéo dài với nhiệt độ cao hoặc vận động gắng sức trong thời tiết nóng. Khi bị say nắng nóng, cơ chế điều hòa nhiệt độ của cơ thể bị rối loạn, khiến nhiệt độ cơ thể tăng lên rất cao và không thể tự hạ nhiệt được nữa.

Các triệu chứng của bệnh say nắng nóng (热射病 – rè shè bìng) có thể bao gồm:

  • Nhiệt độ cơ thể rất cao: Thường trên 40°C (104°F) hoặc cao hơn.

  • Thay đổi trạng thái tinh thần hoặc hành vi: Lú lẫn, kích động, co giật, mê sảng, hoặc thậm chí hôn mê.

  • Da nóng và khô hoặc ẩm: Tùy thuộc vào loại say nắng. Say nắng do gắng sức thường khiến da ẩm, còn say nắng cổ điển (không do gắng sức) thường khiến da khô.

  • Buồn nôn và nôn mửa.

  • Thở nhanh, nông.

  • Nhịp tim nhanh.

  • Đau đầu dữ dội.

  • Yếu cơ hoặc chuột rút cơ.

  • Co giật.

  • Hôn mê.

Say nắng nóng (热射病 – rè shè bìng) là một tình trạng y tế khẩn cấp và có thể đe dọa tính mạng. Nếu bạn nghi ngờ ai đó bị say nắng nóng, điều quan trọng là phải hạ nhiệt cho họ ngay lập tức và gọi cấp cứu y tế càng nhanh càng tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK