"Không phải vừa rồi còn rất sợ hay sao? Sao bây giờ bỗng nhiên con chủ động vậy?" Ông nội Lâm trêu chọc nói.
"Nếu thật sự là chú và dì đến, chẳng lẽ con còn ngồi trên xe đợi bọn họ đến đón con ra sao, như vậy không được lễ phép." Lâm Dược ảo não nói.
Ông nội Lâm cười tủm tỉm, lúc này cũng không còn cà khịa cháu gái nhà mình nữa, ông cũng mở cửa xuống xe từ phía bên kia, Lâm Dược đỡ cánh tay ông nội Lâm lo lắng đi về phía biệt thự.
Ngôn Luật Kỷ đi tới cửa, phát hiện cửa vón dĩ nên khoá đã bị mở ra, hoá ra là ba mẹ Ngôn đến đây. Hắn cười cười đẩy cửa đi vào, quả nhiên thấy ba mẹ Ngôn đang ngồi uống trà trên sô pha trong phòng khách.
"Ba, mẹ, sao ba mẹ lại đến đây?" Ngôn Luật Kỷ mỉm cười hỏi.
"Về rồi đấy à?" Ba Ngôn nhìn con trai một cái xem như chào hỏi.
"Mẹ và ba con mới từ nhà ngoại về, bà ngoại con làm món thịt khô con thích ăn nhất này. Cho nên, ba mẹ mới sẵn tiện mang đến đây cho con luôn." Mẹ Ngôn uống ngụm trà nhàn nhã nói.
"Ba mẹ đi thăm bà ngoại sao không gọi con đi cùng?" Ngôn Luật Kỷ thở dài, "Đã lâu rồi con chưa đến thăm bà nữa."
"Mẹ con nói với bà ngoại là sang năm con sẽ mang cháu dâu về cho bà, lúc này con đang bận bồi đắp tình cảm với cháu dâu, bà ngoại con nghe xong thì nói con không cần đi thăm bà, sang năm cứ mang cháu dâu đến cho bà là được." Ba Ngôn nhướng mày nói.
"Mẹ........" Ngôn Luật Kỷ có chút bất đắc dĩ nói.
Mỗi năm về nhà, bà ngoại Ngôn Luật Kỷ đều nhắc đến chuyện kết hôn của cháu trai bảo bối một lần, cuối cùng cũng đã có tin tức, nên mẹ Ngôn vội vàng chạy đi báo cáo với bà.
"Sao hả?" Mẹ Ngôn trừng mắt với vẻ mặt "con thử ý kiến ý cò với mẹ đi".
"Mẹ, Lâm Dược em ấy đang ở bên ngoài." Ngôn Luật Kỷ cảm thấy mình nên nhắc nhẹ ba mẹ mình một chút.
Mẹ Ngôn lập tức ngồi thẳng lưng, xoay người nói với ba Ngôn, "Em đã nói mà, hôm nay đến đây, có lẽ sẽ được gặp con bé."
"Ừ ừ." Ba Ngôn gật đầu đồng ý.
Cho nên hai người đột kích đến đây là có mục đích?
"Còn có..... Ông nội Lâm Dược cũng đến nữa...." Ngôn Luật Kỷ há miệng bổ sung.
"Cái gì??!" Mẹ Ngôn lập tức từ ghế sô pha nhảy dựng lên, nghe trưởng bối của nhà gái đến, hơn nữa còn đang đứng bên ngoài cửa, mẹ Ngôn cuống quýt vội vàng nói, "Còn không nhanh nhanh đi đón ông vào nhà!"
Ba Ngôn cũng lập tức chạy theo bà xã mình, một nhà ba người đang định ra cửa nghênh đón, liền nhìn thấy một cô gái thanh tú đáng yêu đang dìu ông lão tinh thần phấn chấn đi đến.
Ánh mắt mẹ Ngôn sáng rực, nhanh chân bước qua kích động chào hỏi, "Ngài là ông nội thông gia ạ, con là mẹ của Ngôn Luật Kỷ."
Thông..... Thông gia, Lâm Dược hoang mang nhìn Ngôn Luật Kỷ, Ngôn Luật Kỷ chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai.
"Ai nha, đây là Lâm Dược hả, mỗi ngày dì đều nghe A Thiệu khen con, nhưng nó lại luyến tiếc không chịu mang con về nhà dì chơi, nhìn xem, đáng yêu lại thanh tú, chắc chắn có nhiều người thích lắm." Mẹ Ngôn nắm tay Lâm Dược khen ngợi không dứt.
"Con chào chú, chào dì ạ." Lâm Dược thấy mẹ Ngôn quá mức nhiệt tình nên bị doạ sợ.
"Chào ông nội thông gia, con là ba Ngôn Luật Kỷ, tên là Ngôn Số, số trong toán học." Ba Ngôn lễ phép vươn tay với ông nội Lâm.
Ông nội Lâm cười tủm tỉm bắt tay, một đám ngừi náo nhiệt ngồi trên ghế sô pha trò chuyện. Ngôn Luật Kỷ và Lâm Dược bưng trà rót nước, sau đó ngồi nghe trưởng bối hai nhà khen ngợi con cháu đối phương.
"Ngôn Luật Kỷ nhà con có thể quen được Lâm Dược là phúc khí của nó." Mẹ Ngôn hớn hở nói.
"Nào có, nào có, Tiểu Ngôn nhà mọi người mới thật sự ưu tú." Ông nội Lâm khách khí nói.
"Ưu tú gì đâu ạ, lớn lên nhìn đẹp mắt chút thôi, cũng do ba mẹ ban cho cái mặt đẹp cả." Mẹ Ngôn khiêm tốn nói.
"Gói Thuốc nhà ta cũng chỉ là con nhóc nông cạn chỉ biết nhìn mặt thôi, haha." Ông nội Lâm cười haha nói.
Hai nhân vật trong đề tài nói chuyện của trưởng bối đen mặt nhìn nhau, khen người ta thì khen cho tử tế vào chút được không?
"Nghe A Thiệu nói, con bé Lâm Dược học y cùng với ông, y thuật vô cùng lợi hại, còn giúp nó trị được chứng mất ngủ lâu năm nữa." Chỉ riêng điểm này thôi mẹ Ngôn đã tặng cho Lâm Dược 100 điểm rồi.
"Y thuật của cháu gái nhà ta cũng bình thường thôi, mất ngủ cũng không phải là bệnh gì lớn, không khó trị. Thật ra thì do con nhóc này ta có tâm tư riêng." Ông nội Lâm cười tủm tỉm nói, "Dù sao thì cũng là Gói Thuốc nhà ta coi trọng Tiểu Ngôn trước, chữa bệnh này a, cũng như tuý ông chi ý bất tại tửu*. Không thì, giữa trưa con bé đã không nói với ta là người khó lắm mới theo đuổi được."
(*醉翁之意不在酒 là một câu thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa là niềm vui của việc ngắm cảnh cũng như rượu say trong lòng người, ý nghĩa ban đầu của nó là Tuý Ông uống say không phải vì uống rượu mà say do thưởng thức phong cảnh sông núi, sau này câu thành ngữ này được dùng để chỉ ý định ban đầu không phải như cái chúng ta thấy, mà là có ý khác hoặc có động cơ kín đáo khác.)
Việc Lâm Dược chủ động theo đuổi Ngôn Luật Kỷ, hắn chưa từng nói với ba mẹ mình, cho nên ba mẹ Ngôn vừa nghe xong liền có chút sửng sốt.
Mẹ Ngôn ngay lập tức xoay người mắng, "Thằng nhóc thối, con thế nhưng lại để Lâm Dược theo đuổi con??"
Mẹ Ngôn sao còn không rõ ý của ông nội Lâm, trưởng bối người ta đã lên tiếng nhắc nhở con trai mình làm cho cháu gái họ ăn trái đắng, đây còn không phải muốn tìm lại công bằng cho cháu gái họ sao.
"Ông nội à, cái này có lẽ là tình thú của những người nhỏ tuổi, con hiểu đứa con trai này của con nhất mà, nếu nó không thích ai, thì mặc kệ đối phương có theo đuổi thế nào nó cũng sẽ không đồng ý." Mẹ Ngôn quay đầu trừng Ngôn Luật Kỷ gằn giọng, "Có phải hay không??"
".......Vâng, đúng vậy ạ." Ngôn Luật Kỷ nào dám có đáp án thứ hai.
Ông nội Lâm liếc nhìn cháu gái nhà mình đang bắn ánh mắt uy hiếp lẫn cầu xin cho mình, cảm thấy thần thanh khí sảng, chẳng qua tâm trạng có tốt nên ông cũng thu tay lại, ông nội Lâm vẫn biết đâu là chừng mực.
Nghĩ lại thì biểu hiện mấy ngày qua của tên nhóc họ Ngôn cũng không tồi, hơn nữa ba mẹ của nó cũng rất thích Lâm Dược, tạm thời tha cho tên nhóc này vậy.
Vì vậy, buổi gặp mặt bất ngờ của trưởng bối hai nhà cứ vậy hoàn thành suôn sẻ.
Mãi cho đến mười giờ tối, Ngôn Luật Kỷ mới có thể lái xe đưa Lâm Dược về nhà. Lúc tạm biệt gương mặt Lâm Dược đầy vẻ xin lỗi, "Xin lỗi anh, em không biết ông nội em sẽ nói như vậy."
"Không sao đâu." Ngôn Luật Kỷ cười cười xoa đầu Lâm Dược, "Thật ra anh cũng thấy bản thân lúc đó rất đáng ghét."
"Hở?" Lâm Dược khó hiểu nhìn hắn.
"Hiện giờ anh thích em bao nhiêu, thì càng ghét bản thân lúc đó bấy nhiêu." Ngôn Luật Kỷ nắm lấy tay Lâm Dược, tuy là hắn chưa từng nói với Lâm Dược, nhưng sâu trong lòng hắn vô cùng cảm kích cô, cảm kích cô lúc đấy không từ bỏ việc theo đuổi hắn. Để hắn và cô có thể ở bên nhau như bây giờ.
"Nhưng em đều thích anh của lúc đó và bây giờ." Lâm Dược đỏ mặt nói.
"Anh biết." Ngôn Luật Kỷ siết chặt Lâm Dược vào lòng mình, ngửi mùi thơm dìu dịu từ mái tóc cô, "Bây giờ người lớn của hai nhà cũng đã gặp rồi, kế tiếp em định làm gì?"
"Cái gì.... Định làm gì?" Lâm Dược trốn tránh nói, "Đã gặp nhau hết đâu, ba mẹ em vẫn còn ở quê mà."
"Được, anh biết rồi." Ngôn Luật Kỷ trả lời.
"Anh biết cái gì?" Lâm Dược nghi hoặc hỏi.
"Anh về đây, bằng không ông nọi lại hỏi anh nữa, vốn dĩ ông nhìn anh đã không thuận mắt rồi." Ngôn Luật Kỷ không trả lời câu hỏi của Lâm Dược, hắn bất đắc dĩ buông Lâm Dược ra.
"Ông nội em lăn lộn ai thì chúng tỏ ông thích người đó đấy." Lâm Dược cười giải thích.
"Vậy anh phải tranh thủ thể hiện, để ông càng thích anh hơn mới được." Ngôn Luật Kỷ phì cười.
"Ưm." Lâm Dược cong mắt gật đầu.
Ngôn Luật Kỷ lưu luyến hôn lên trán Lâm Dược, sau đó mới rời đi.
Ba ngày trôi qua, bệnh nhân mà ông nội Lâm đến đây để hội chuẩn cuối cùng cũng đã chuyển biến tốt đẹp, ông nội Lâm thấy không có gì làm nên tính toán quay về quê. Lâm Dược vốn định để ông nội Lâm ở thêm nửa tháng nữa, đến lúc đó công ty cũng cho nghỉ Tết, hai ông cháu có thể cùng nhau dắt tay về quê, chẳng qua ông nội Lâm cảm thấy chỗ này thật buồn chán, vì vậy không đồng ý.
Không còn cách nào khác, Lâm Dược đành phải đưa ông nội Lâm về trước, nhưng mà lúc này cũng đã gần Tết rồi, nên vé xe lửa không dễ mua, cuối cùng vẫn là Ngôn Luật Kỷ mua vé máy bay cho ông nội Lâm.
Hai người đưa ông nội Lâm đến sân bay, lúc này ông nội Lâm thấy Ngôn Luật Kỷ đã làm xong thủ tục cho mình, vì vậy cố ý nói với Lâm Dược, "Gói Thuốc này, ông có chút đói, con đi mua ít đồ ăn cho ông đi."
"A, vâng." Lâm Dược nhìn trái nhìn phải, quyết định đi đến KFC mua hamburger cho ông nội.
"Lâm Dược đi đâu vậy ạ?" Ngôn Luật Kỷ nhìn bóng lưng Lâm Dược hỏi.
"Mua chút đồ ăn cho ông." Ông nội Lâm nói.
"Để con đi với cô ấy." Ngôn Luật Kỷ nói xong đi cất bước.
"Bộ ta ăn nhiều đến mức một mình con bé không thể mang về hay sao, cần gì phải cả hai đứa đi lấy?" Ông nội Lâm tức giận nói.
Ngôn Luật Kỷ xấu hổ cúi đầu cười, nhất thời đi cũng không được mà ở cũng không xong.
"Tiểu Ngôn, ông ở nhà con lâu như vậy, nhưng vẫng chưa hỏi con chuyện này." Ánh mắt ông nội Lâm bỗng nhiên nghiêm túc, "Con thích Gói Thuốc nhà của ông chứ hả?"
"Đương nhiên ạ." Ngôn Luật Kỷ nghiêm mặt đáp, "Chủ tịch Mao từng nói, bất luận tình yêu nào không lấy mục đích cuối cùng là hôn nhân thì đều là lưu manh, con đối với Lâm Dược là chân thành, vô cùng nghiêm túc."
"Vậy thì ông an tâm rồi." Ông nội Lâm quay về bộ dáng cười tủm tỉm hàng ngày, "Định khi nào thì cầu hôn?"
"Ông nội cảm thấy khi nào thích hợp, thì con sẽ ngay lập tức chuẩn bị." Ngôn Luật Kỷ lập tức tỏ rõ thái độ.
"Kết hôn là chuyện những người trẻ tuổi các con nguyện ý mới được, ông chỉ là một ông già nói ra thì không tính." Ông nội Lâm vuốt râu cười cười, "Nhưng mà ông có thể cho con chút gợi ý."
"Ông nội cứ nói ạ." Ngôn Luật Kỷ chăm chú lắng nghe.
"Con định mang cái gì đến cầu hôn?" Ông nội Lâm cao thâm khó đoán hỏi.
"Phải thỉnh ông nội chỉ dạy ạ."
"Ừ, nhà ông là trung y thế gia, chắc con cũng biết hả?"
"Con biết ạ."
"Nhà ông có một quy củ truyền từ tổ tiên xuống." Ông nội Lâm chậm rì rì nói, "Nếu là con dâu qua cửa nhà họ Lâm, đều phải theo chồng học một số kiến thức về trung dược, giúp đỡ người nhà quản lí hiệu thuốc."
"Mà con rể muốn cưới con gái nhà họ Lâm, thì yêu cầu phải phân biệt được hơn một trăm loại dược liệu khác nhau, coi như là tấm lòng đối với con gái nhà họ Lâm."
"Một trăm loại dược liệu?" Ngôn Luật Kỷ nhịn không được kinh hô thành tiếng.
"Sao? Không làm được?" Ông nội Lâm cũng không miễn cưỡng Ngôn Luật Kỷ nói, "Làm không được thì thôi, ông cũng không miễn cưỡng cậu, hừ."
"Không, không, ông nội, ông yên tâm, con nhất định sẽ nỗ lực học thật tốt." Ngôn Luật Kỷ vỗ ngực.
"Ừ, học càng nhanh chứng tỏ con đối với Gói Thuốc càng có lòng." Ông nội Lâm vỗ bả vai Ngôn Luật Kỷ cười ha hả, "Tiểu Ngôn, ông đây xem trọng con rồi đấy."
Lúc này Lâm Dược mua hamburger trở về, cô thấy Ngôn Luật Kỷ cau mày dường như gặp phải vấn đề gì nan giải, chẳng qua vì ông nội Lâm ở bên cạnh nên cô không tiện hỏi nhiều.
Cho đến khi ông nội Lâm xách vali cười tủm tỉm đi đến chỗ kiểm an. Lâm Dược mới quay đầu hỏi, "Có phải ông nội em lại nói gì với anh hay không?"
"Không có." Ngôn Luật Kỷ lắc đầu.
"Vậy tại sao anh lại mặt ủ mày ê?" Lâm Dược vươn ngón trỏ chọc chọc gương mặt Ngôn Luật Kỷ.
"Anh đang nghĩ, chỉ mấy ngày nữa là em cũng sẽ về quê." Ngôn Luật Kỷ nắm lấy tay Lâm Dược hôn hôn.
"Nghĩ lễ cũng chỉ bảy tám ngày thôi mà, em sẽ nhanh trở lại." Lâm Dược cười ngọt ngào.
Thời gian chính là tên nhãi ngạo kiều, chúng ta càng thích nó, nó chạy càng nhanh.
Hai tuần sau, cùng một thời gian, cùng một chuyến bay, cùng cửa máy bay, Ngôn Luật Kỷ ôm Lâm Dược không muốn buông tay ở sân bay.
"Em đi đây." Lâm Dược chui ra từ lòng ngực Ngôn Luật Kỷ, xách vali lưu luyến không rời nói.
"Về đến nhà thì gọi cho anh." Ngôn Luật Kỷ chỉnh khăn quàng cổ trên cổ Lâm Dược.
Lâm Dược đi qua cửa kiểm an, ngồi trong phòng chờ, đến khi lên máy bay di động bỗng nhiên vang lên, Lâm Dược lấy di động ra, nhìn thấy tin nhắn Ngôn Luật Kỷ gửi cho cô.
"Chờ anh đến nhà cầu hôn."
"Hì hì......." Lâm Dược cầm di động đứng ở cửa máy bay cười ngây ngô, cuối cùng nhịn không được đứng tại chỗ nhảy lên hai cái, doạ cho hành khách chung chuyến bay nghĩ rằng gặp phải kẻ thần kinh có vấn đề.
Ngôn Luật Kỷ vẫn đứng ở sân bay như cũ, hắn click mở sách điện tử bách khoa toàn thư về trung dược trên di động, tiếp tục học thuộc tên của các loại dược liệu trong đó, thật là, từ khi thi Đại học xong hắn chưa từng nghiêm túc học thứ gì khác như vậy a....
Lâm Dược, chờ anh học đủ một trăm loại dược liệu sẽ lập tức đến nhà em cầu hôn.
Hoàn chính văn.
C.K Lưu Hi.