Điều tồi tệ nhất là hai vị tiểu thiếu gia ko chịu ăn uống gì cả cứ đòi hét tìm mẫu thân của bọn nó, hai đứa nhỏ khiến cho người khác thật đau lòng a!!….( Tiểu Khuynh: híc! Sao ta cảm thấy mình có hơi ác quá không ta +_+)
“ Tiểu thiếu gia, ngươi ăn chút gì đi…? Người cứ như vậy tiểu thư sẽ đau lòng lắm…..!” Hân nhi khuôn mặt nhỏ bé nhợt nhạt, không còn linh khí xinh động như thường ngày, khuyên bảo hai đứa nhỏ. Nhưng mà chính nàng ta cũng chả buồn ăn uống đó thôi….
“ Hân tỷ tỷ….mẫu thân đã về chưa!….” Thần Hi khuôn mặt bé nhỏ ngẩng đầu hỏi, nhãn thần mờ mịt, sưng đỏ ướt át cho thấy nó đã khóc rất lâu
“ Tiểu thiếu gia….ô..ô….ngươi đừng hỏi nữa đích, ta đau …thật đau!!….” Hân nhi lại tiếp tục khóc, khó khăn lắm mới ngăn được nước mắt nhưng mà tiểu thiếu gia cứ như vậy hỏi khiến nàng lại nhớ đến. Ô..ô!!, tiểu thư của nàng, tiểu thư xinh đẹp luôn ôn nhu gọi mình một tiếng ‘ Hân nhi’….luôn dịu dàng nở cười với nàng….không còn…
“ Mẫu thân, Thần Nhi sẽ ngoan mà!, sẽ không làm nũng với người nữa đâu, cũng sẽ nghe lời ca ca, ko dành mẫu thân với ca ca nữa nha….!! Thần nhi sẽ ngoan ….sẽ nghe lời học thật tốt, học y thật tốt…..cho nên mẫu thân ngươi mau về được không?!!……ô…ô….Thần nhi sẽ ngoan mà…!!…” tiểu hài tử đáng yêu, đôi mắt ửng đỏ, khóc nấc lên, lệ uông uông hai tròng mắt tay nhỏ bé ôm lấy bức họa hắn mẫu thân ô ô khóc….!!!…
Đã từng chịu bao người đời ghẻ lạnh
Đã từng bị bao kẻ phỉ nhổ
Đã từng ko biết bao người xua đuổi nó…
Nhưng mà dù uất ức quá, ủy khuất quá…
Nhưng mà cũng không khó chịu như bây giờ ….
Có cái gì nhức nhối lắm….
Có cái gì như ai dùng tay bóp nát tâm nó vậy
Đau..!! đau quá!….mẫu thân,…mẫu thân..!!!
Duệ Hi nhìn đệ đệ đau thương, trầm mặc ko nói, từ sau lúc ngất xỉu nó cũng chả nói một lời, cũng ko quan tâm đến mọi người xung quanh. Dường như quay trở lại với 4 năm về trước, nó đóng tâm với tất cả mọi người vậy. Lãnh Khuynh Thiên mất đi có lẽ là cú sốc ảnh hưởng rất lớn đến nhiều người mà hai hài tử đáng yêu này là nhiều nhất…
Ngươi hãy tưởng tượng xem, hai đứa nhỏ từ lúc ý thức được sự sống thì mọi người đều coi bọn nó như quái vật ngay cả bố mẹ ruột cũng vậy. Khó khăn lắm mới có một người ôn nhu yêu thương sủng ái bọn nó, coi bọn nó là bảo bối, trân trọng từng chút….mà nay người đó lại bỏ bọn chúng đi mất, cũng giống như người mù tìm được ánh sáng ko bao lâu thì lại bị mù…thất vọng cùng đau đớn bao bọc lấy tâm hồn bé nhỏ của tụi nó, khiến cho hai đứa trẻ mờ mịt như hai tiểu thú bị lạc đường vậy…..bi ai…xót xa cũng lắm đáng buồn….
Phong Tà Nguyệt ba ngày rồi cũng ko để ý đến việc khác. Dù đã hứa với nàng cố gắng sống tốt nhưng mà nói là một chuyện, thực hiện lại là một chuyện khác,….hắn cũng khó quá, đau quá……rất muốn cùng đi theo nàng,….nhưng mà khi hắn đi rồi, gặp nàng nàng sẽ rất oán trách hắn
Nàng luôn là như vậy, tuy tỏ vẻ bất cần nhưng ai hết nàng là kẻ có tấm lòng lương thiện nhất thiên hạ….ôn nhu là nàng, thuần khiết là nàng, cao ngạo như nàng, ma mị như nàng…từng chút..từng chút đậm sâu trong trái tim băng giá lạnh lẽo của hắn…có lẽ cũng là ngay từ lúc gặp nhau đầu tiên đó….
Lần gặp gỡ như là định mệnh…..thời ko đảo lộn, thật hoang đường nhưng mà lại thật sự…..cuộc đời lắm khi những chuyện bất ngờ…
Nếu như ngày ấy hắn không đến đó rừng trúc…
Nếu như ngày ấy không si mê trong ấm áp đó….
Nếu như không mê luyến kia ôn nhu tiếu dung
Không say đắm trong sủng nịnh ánh mắt ấy…….
Liệu băng tâm của hắn có vỡ tan…..
Liệu hắn có như vậy ái nàng đích đậm sâu…
Như vậy….giờ đây hắn sẽ ko đau lòng…..?!!
Nhưng mà hắn thà đau thà nát tâm can…cũng ko muốn quên nàng nha.
Không muốn quên, không thể quên….cũng ko muốn trốn tránh…
Ái tình…!!.dù ngắn nhưng ta không tiếc nuối…..
Lãnh Khuynh Thiên…Khuynh Thiên….Thiên….!!….ta ái ngươi…rất ái ngươi!..cho nên nếu như trên thế gian này có kiếp sau, xin cho phép ta một lần nữa gặp được ngươi….đem này phân chân ái…đậm sâu con tim….cùng ngươi một lần nữa!…được không?!!
Lời đã dứt
Đừng hối hận
Đừng hứa hẹn thêm
Duyên phận đã hết
Người quay đi
Điều xứng đáng nhất để ta lưu luyến
Chính là tình yêu của ngươi
Bước trên con đường vô tận
Đâu là hành trang ta có thể mang theo
Cố gắng kìm dòng lệ
Trái tim tan vỡ có gì giảm bớt đau xót
Liệu ta có thể được tự do
Khi ta buông tay ngươi
Cát bụi che mờ đôi mắt
Hình bóng ngươi mơ hồ lướt qua
Đừng để nổi đau níu giữ bản thân
Ta ko hối hận vì đã yêu
Chân trời kia từ nay vĩnh viễn cô tịnh
Ngọn đèn phía bến bờ xa xôi
Mình ta phiêu bạt trên dòng đời
Ta ko hối hận đã nhận lấy tình yêu của ngươi
Chỉ tiếc ko thể nên ngươi đến cuối đời
Hạnh phúc ngắn ngũi đã khiến ta mãn nguyện
Chỉ cần dũng cảm từ bỏ sẽ đạt được hạnh phúc
Sẽ hạnh phúc……………!!!!!!
LOẠN THẾ KHUYNH CA- KHUYNH TUYẾT