Tuy nói là nhiệm vụ nhưng cậu lại không xem đây là nhiệm vụ, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ.
Lúc thợ quay phim đến quay, Úc Tiện còn vô cùng tự tin bày ra ra máy quay xem: “Chắc chắn chị gái sẽ thích bữa sáng tôi làm!”
Sầm Niệm nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng đoán được là người của tổ tiết mục đã đến, cô cũng không dám ngủ thêm, đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Vừa đứng trước gương cô đã phát hiện trên xương quai xanh có dấu hồng, trong lòng mắng chửi trên dưới Úc Tiện trăm lần rồi chọn một cái áo cao cổ mặc vào.
“Em làm bữa sáng cho chị xong rồi.” Thấy Sầm Niệm ra Úc Tiện lập tức nói.
Sầm Niệm vốn đang giận nhưng thấy cảnh nãy tức giận cũng tiêu tan.
“Chị xem có thích hay không.” Úc Tiện kéo cô ngồi xuống.
Sầm Niệm thấy trên bàn đều là món mình thích, đột nhiên trong phòng có chút phức tạp. Đôi khi Úc Tiện hơi sống chó một tí nhưng lúc mấu chốt vẫn rất quan tâm đến cô.
Dưới ánh mắt mong chờ của Úc Tiện cô ăn một muỗng cháo, hương vị quả thật rất ngon, cũng có thể đoán được là đã chuẩn bị từ sớm.
“Em dậy lúc mấy giờ?” Sầm Niệm hỏi.
Úc Tiện chống hai tay lên má, cười nhìn cô: “Nếu chị thích ăn thì mấy giờ em cũng dậy được.”
Tay cầm thìa của Sầm Niệm dừng lại, cô có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt vui đùa của nhân viên, vành tai lập tức đỏ lên.
“Mau ăn đi.” Cô giả vờ tức giận nhìn Úc Tiện một cái.
Úc Tiện lập tức ngoan ngoãn đáp: “Vâng!”
Từ Dục đứng bên ngoài quan sát, nhưng càng nhìn càng cảm thấy muốn khóc, ông cụ non này chưa bao giờ tốt với hắn như vậy cả, trong lòng đột nhiên có chút hâm mộ.
______________
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh cũng không nhiều, mỗi ngày tổ chương trình chỉ chuẩn bị một ít, mục đích là để cả hai cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn.
Sau bữa sáng, cả hai lên đường đến siêu thị gần đó.
Trước khi khởi hành, Sầm Niệm nhớ rằng cô chưa chỉ định Úc Tiện làm một trong ba nhiệm vụ, vì vậy cô nói, “Chị có thể sai em làm một việc đúng không?”
“Chị muốn em làm gì?” Úc Tiện hỏi.
Sầm Niệm cười nói: “Mua nguyên liệu nấu ăn xong thì em xách.”
Úc Tiện yên lặng nhìn cô: “Chị không cảm thấy lãng phí nhiệm vụ à? Dù gì em cũng sẽ xách đồ mà.”
Sầm Niệm vừa bước lên xe vừa nói, “Không, chị cảm thấy rất tốt.”
Bởi vì cô cũng không cần Úc Tiện làm gì cả, hơn nữa bình thường cô nói Úc Tiện đều sẽ nghe lời, cho nên nhiệm vụ chỉ để tăng thêm tính thú vị của chương trình thôi.
Úc Tiện nghĩ lại liền cười, cậu nhanh chóng hiểu được ý của Sầm Niệm.
“Cảm ơn chị.” Cậu cười nói.
Sầm Niệm ngồi xong lại nhìn Úc Tiện bên cạnh bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Chị bảo em làm việc em còn cảm ơn chị?”
Úc Tiện mỉm cười nhìn cô: “Dù sao cũng không phải chuyện gì quá khó, có phải chị đang quan tâm em không.”
Sầm Niệm bị nhìn chăm chú như vậy làm mặt cô đỏ lên, cô nhanh chóng quay mặt qua cửa kính bên kia: “Không có.”
Chuyến đi đến siêu thị diễn ra rất suôn sẻ, Sầm Niệm mua hai túi lớn nguyên liệu và nhiều món ăn vặt, cứ tưởng Úc Tiện sẽ nhờ cô giúp nhưng kết quả một mình cậu tự xách ra xe.
Sau khi đóng cốp xe, Úc Tiện còn cho cô xem cơ bắp trên cánh tay: “Chị đừng coi thường em, em thường xuyên tập thể dục.”
Sầm Niệm bất lực nhìn cậu: “Biết rồi, em là giỏi nhất.”
Sau khi được khen ngợi, Úc Tiện nhìn vào máy quay và cười một cách ngốc nghếch.
________________
Thời gian chương trình quay chụp trôi qua một nửa, Sầm Niệm ngạc nhiên phát hiện ra cô đã thích ứng nó rất nhanh, không còn cảm thấy mất tự nhiên nữa.
Nhân viên công tác cũng rất quan tâm họ, đạo diễn cũng không bố trí nhiệm vụ gì quá khó, đa số đều do cô và Úc Tiện tự do phát huy.
Buổi chiều Sầm Niệm dành thời gian để đọc sách, nhưng không ngờ Úc Tiện cứ luôn trò chuyện bên cạnh khiến cô không thể tập trung được.
Cô gấp sách lại, nhìn về phía tổ chương trình và nói: “Tôi nhớ rằng nhiệm vụ đầu tiên còn chưa hoàn thành?”
Úc Tiện lập tức nhớ ra nhiệm vụ đầu tiên của Sầm Niệm là gì, vội vàng thú nhận: “Chị ơi, em sẽ không quấy rầy chị nữa.”
“Không được nói chuyện trong ba tiếng.” Sầm Niệm nhìn Úc Tiện cười, “Nếu không làm được sẽ bị phạt.”
“Phạt cái gì?” Gương mặt Úc Tiện suy sụp.
Sầm Niệm nghiêng đầu cười nói: “Ngủ riêng, qua bên phòng ngủ phụ ngủ.”
Úc Tiện: “….”
Cậu hận nhất là ngủ riêng!
“Em hứa có thể im lặng ba tiếng không nói gì cả!” Úc Tiện híp mắt, dục vọng thắng thua lập tức được khởi động, “Tổ chương trình bắt đầu đi.”
Thật ra Sầm Niệm rất chờ mong ba tiếng này.
Khi thời gian bắt đầu, Úc Tiện mím chặt miệng, một bộ như thể chị đừng hòng nghe em nói câu nào.
Thấy cậu thật sự không nói gì, Sầm Niệm không quan tâm nữa, tiếp tục đọc sách.
Khi trong phòng thực sự không có giọng nói của Úc Tiện, cô đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
“Em thật sự không nói nữa sao?” Sầm Niệm đến bên cạnh Úc Tiện, lấy tay chọc vào má anh, “Tự dưng chị chán quá.”
Úc Tiện không mở miệng, cầm lấy điện thoại gõ chữ: “Chị cố ý đúng không, muốn để em nói chuyện rồi bắt em nhận phạt chứ gì, hừ!”
Sầm Niệm cười: “Quả thật muốn bắt em mở miệng nói chuyện trong ba tiếng này.”
Úc Tiện xoay người không để ý đến cô, nghĩ đến chuyện phải qua phòng ngủ phụ là cậu cảm thấy có không được cũng phải được.
Sầm Niệm thử rất nhiều biện pháp nhưng Úc Tiện thật sự không nói một câu nào.
Hai tiếng trôi qua, cô phát hiện Úc Tiện thật sự có thể chịu được.
“Em thật là lợi hại, thích nói chuyện như vậy mà bây giờ một câu cũng không nói.”
Úc Tiện nhanh chóng gõ vào điện thoại: Để không phải ngủ ở phòng ngủ phụ!
Một màn này làm người quay phim không kìm được mà cười thành tiếng.
Thấy ý chí cậu kiên định, Sầm Niệm cũng không làm phiền đến cậu nữa.
Vừa hết ba tiếng, Úc Tiện thấy dấu hiệu của tổ chương trình liền thở phào nhẹ nhõm: “Tôi suýt nữa không kìm được, chị gái còn muốn quấy rầy tôi nữa chứ, muốn dụ tôi nói chứ gì, may là tôi không mắc mưu……. “
Thấy Úc Tiện hận không thể nói hết những điều cậu muốn nói trong ba tiếng vừa qua, Sầm Niệm khẽ cười, cảm thấy như vậy mới giống cậu.
Úc Tiện nắm bắt vẻ mặt của Sầm Niệm một cách nhạy bén, cậu hỏi: “Chị cảm thấy em nói nhiều tốt hơn đúng không?”
Sầm Niệm không phủ nhận, chỉ cười nói: “Mặc dù là như vậy nhưng thỉnh thoảng yên lặng cũng tốt.”
“Khi ngủ em cũng yên lặng mà.” Úc Tiện bĩu môi.
Sầm Niệm chớp mắt: “Đâu có, em không chỉ nói mớ mà còn ngáy nữa.”
“Không thể nào!” Vẻ mặt Úc Tiện kinh ngạc, “Chắc chắn là chị nhầm rồi.”
“Em ngủ rồi làm sao biết được?” Sầm Niệm trêu chọc anh, “So ra thì chị biết rõ hơn nhiều.”
Úc Tiện lắc đầu phủ nhận: “Không thể nào, ta không có như vậy.”
“Được rồi, em không ngáy, em chỉ nói mớ thôi.” Sầm Niệm cảm thấy nếu không nói sự thật, Úc Tiện có thể sẽ khóc trước ống kính.
Úc Tiện hé môi, sau đó anh mới nhận ra mình lại bị Sầm Niệm trêu chọc, “Chị thật sự quá đáng, em không cần hình tượng à!”
Sầm Niệm nở nụ cười: “Thì vẫn còn hình tượng mà.”
________________
Thời gian quay chụp trôi qua nhanh chóng, quá trình quay “Nhật ký tình yêu” cũng đã kết thúc.
“Làm việc cùng hai người rất nhẹ nhàng cũng rất thú vị.” Đạo diễn nói.
Sầm Niệm cũng cảm thấy vậy, đây là lần đầu tiên cô quay một chương truyền hình, và cô cũng rất vinh dự khi được gặp một tập thể tốt như vậy.
Khi thu dọn đồ đạc, Úc Tiện có thể cảm nhận được tâm trạng chán nản của Sầm Niệm, “Nếu chị thích thì sao không xin đạo diễn quay thêm một tuần nữa.”
Sầm Niệm không biết nên cười hay nên khóc: “Em đang cố ý tăng thêm công việc cho người ta à?”
“Nếu không thì để tổ chương trình rời đi, em và chị có thể ở đây một tháng.” Úc Tiện nghiêng đầu đề nghị lần nữa.
Sầm Niệm biết Úc Tiện muốn làm cho cô cảm thấy tốt hơn thôi, vì vậy cô vừa dọn vừa nói: “Em quên à? Chúng ta còn phải về thu âm ca khúc chủ đề.”
Lúc này Úc Tiện mới nhớ tới: “Hình như là như vậy, suýt chút nữa đã quên mất rồi.”
Bài hát chủ đề được viết bởi Lục Hoài Chu, anh ấy là đội trưởng của nhóm nhạc nam Polaris, các bài hát trong nhóm hầu như là do anh ấy viết hết cả. Úc Tiện đã từng làm việc với anh ấy trong bài hát chủ đề của bộ phim trước đó cho nên có quen biết, vì vậy lần này mới mời anh ấy đến viết.
Tên bài hát là “Dư Niên”, vừa hay là tên CP của Sầm Niệm và Úc Tiện.
Sau khi Sầm Niệm nhận được bài hát, cô rất thích câu: Những năm còn lại trong đời được gặp người đã khiến cuộc sống của tôi trở nên trọn vẹn.