Chỉ bằng diện mạo đáng chú ý kia của Tư Minh Cẩm, người trong tòa nhà ai gặp anh mà không nhớ được?
Người ái mộ anh cũng không ít, nhưng sau này mọi người đều biết Tư Minh Cẩm là hoa đã có chủ, một đám còn hiếu kỳ đối phương là ai.
Có người lặng lẽ đến Sơn Dữ Hải nghe ngóng, nhìn thấy ảnh công tác của Thẩm Nhu, lúc này nhìn thấy đối phương ngoài đời thật, trời ạ, chênh lệch không nhiều lắm, nhưng người ngoài còn xinh đẹp hơn ảnh!
Cũng cảm giác hai người bọn họ đứng cạnh nhau chỉ có thể sử dụng hai từ ‘xứng đôi’ để hình dung.
Bây giờ mọi người tự phân tích mọi chuyện lần nữa, sau đó dần dần đưa ra kết luận.
Thẩm Nhu và vị nằm trên đất kia, trước đây chắc đã từng có tình cảm, sau này chia tay, Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm thành một đôi.
Bây giờ người nằm trên đất kia hối hận, muộn đoạt người về bên mình?
“Dựa vào đâu chứ? Cũng không biết tự nhìn bản thân mình là dáng vẻ thế nào, may là Thẩm tiểu thư có mắt nhìn người, cô ấy chọn Tư tổng là không sai.”
“Đúng vậy đúng vậy, ở bên một người tuyệt vời như Tư tổng rồi ai còn vui vẻ quay đầu với loại người như tên cặn bã kia chứ?”
“Thẩm tiểu thư, cô đừng tha thứ cho anh ta, người như thế có hối cải cũng chỉ là nhất thời, bản chất không thể thay đổi được!”
“Đúng vậy đúng vậy, có câu không phải rất đúng sao? Chó ăn phân không thể thay đổi*, nếu bây giờ cô mềm lòng bỏ qua người đàn ông tốt như Tư tổng sau này mới đúng là hối hận cả đời.”
(*theo baidu, là một người không thể thay đổi được bản chất của mình)
Mọi người xung quanh bắt đầu khuyên bảo Thẩm Nhu, sợ cô bị lời nói dối của Giang Trì Ý mê hoặc tâm hồn.
Thẩm Nhu dở khóc dở cười, cô thề, vừa rồi lúc đối mặt với Giang Trì Ý cô chưa từng mềm lòng chút nào.
Trong lòng cô không hề có chút dao động, thậm chí còn tức giân.
Giang Trì Ý lớn như thế rồi, đầu óc cũng đủ phát triển, sao còn chạy tới công ty cô ầm ĩ như thế làm gì, không phải muốn cho người ta hiểu lầm sao?
Thẩm Nhu vì để cho Tư Minh Cẩm an tâm, đứng ra sau anh, để Tư Minh Cẩm kích động vì một người không đáng cũng không tốt.
Lúc mọi người thay đổi lý do thoái thác muốn khuyên nhủ Thẩm Nhu đừng mềm lòng thì người quét dọn vệ sinh bỗng nhiên kinh hô một tiếng, “Ai nha, sao tên nhóc kia lại không đứng dậy nữa rồi, bị đá hỏng rồi?”
Một tiếng này xem như kéo tinh thần Thẩm Nhu trở về.
Cô theo bản năng nhìn Tư Minh Cẩm, nắm lấy tay anh, giọng nói rất nhẹ, “A Cẩm…”
Thẩm Nhu lo lắng Giang Trì Ý thật sự bị Tư Minh Cẩm đánh bị thương, lúc đó Tư Minh Cẩm lại chọc phải phiền toái.
Cho nên, ý của cô là để Tư Minh Cẩm tiến lại gần xem sao, nếu thật sự bị thương thì đưa Giang Trì Ý đến bệnh viện.
Tư Minh Cẩm trấn an vỗ lưng cô, bản thân đi qua chỗ Giang Trì Ý.
Vừa rồi một đạp kia của anh cũng dùng rất nhiều sức, nhưng Giang Trì Ý cũng không có việc gì.
Anh ta chỉ che bụng nhớ lại lời Tư Minh Cẩm và Thẩm Nhu nói, ngay lúc tiếng bước chân càng tới gần, Giang Trì Ý bỗng nhiên nở nụ cười.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, thân thể đang cuộn lại cũng mở rộng ra, cuối cùng nằm ngửa trên mặt đất cười ha ha.
Nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy như bệnh nhân trốn khỏi bệnh viện, vô cùng dọa người.
Tư Minh Cẩm dừng bước, nhìn từ trên cao xuống, hai mắt sửng sốt nhưng cũng không nói gì.
Bầu không khí hiện trường không khỏi rơi vào xấu hổ, Thẩm Nhu thật sự nhìn không được.
Cô không muốn vì Giang Trì Ý khiến Tư Minh Cẩm hiểu lầm, cũng không muốn người khác suy đoán lung tung quan hệ giữa ba người bọn họ.
Cho nên Thẩm Nhu đi qua, cầm lấy tay Tư Minh Cẩm nhẹ nhàng nhéo một cái, ý bảo anh giao cho mình xử lý.
Tư Minh Cẩm nhìn cô một cái, ánh mắt dịu xuống xem như đồng ý.
Chỉ là anh vẫn đứng đó, dường như sợ Giang Trì Ý nằm dưới đất lại có hành vi gì đó không tốt.
…
Thẩm Nhu ngồi trước mặt Giang Trì Ý.
Cô nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt, lúc mở miệng nói chuyện cũng lạnh lùng không mang theo chút nhiệt độ nào.
“Giang Trì Ý, giữa tôi và anh sớm đã kết thúc rồi.”
“Kết thúc? Anh không muốn kết thúc…” Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt bị sự bi thương bao trùm, “Tiểu Nhu, anh thật sự hối hận rồi, em cho anh một cơ hội nữa, được không?”
Thẩm Nhu nín thở, một lúc lâu sau mới sắp xếp xong câu từ, cố giữ bình tĩnh, “Đầu óc anh để đâu vậy?”
“Chúng ta sớm đã không thể nào nữa rồi, dù không có Cố Thiến và Tư Minh Cẩm, tôi và anh không thể, hiểu không?”
“Coi như đời này tôi không lấy ai cả, một mình lẻ loi hiu quạnh cũng sẽ không trở lại bên cạnh anh.”
“Lúc rời khỏi anh tôi đã quyết định cô độc cả đời, nhưng tôi gặp được Tư Minh Cẩm.”
“Bởi vì anh ấy nên tôi mới lần nữa tin vào tình yêu.”
“Quãng đời còn lại của tôi, chỉ cần mình Tư Minh Cẩm là đủ rồi.”
“Cho nên cầu xin anh, đừng tới quấy rầy tôi nữa được không?”
Giọng nói Thẩm Nhu rất chậm, nhưng từng câu từng chữ lại vô cùng rõ ràng, chỉ sợ Giang Trì Ý không nghe rõ.
Cô lại không biết là, từng câu từng chữ của mình giống như kim châm đâm vào trái tim của Giang Trì Ý.
Anh ta thậm chí còn không biết tại sao mình cười đến rơi nước mắt, cũng không biết vì sao không thể khống chế nổi nước mắt, vì sao trái tim lại đau giống như bị xé rách, vì sao sau khi mất đi Thẩm Nhu rồi anh ta mới ý thức được địa vị của cô trong trái tim mình?
Thật sự rất hối hận, rất muốn làm lại, rất muốn thời gian có thể quay ngược trở về.
Giang Trì Ý nhắm mắt, một giọt nước mắt không tiếng động trượt xuống, chiếu vào đáy mắt Thẩm Nhu chỉ đổi lại một cái nhìn hờ hững của cô.
Những điều cần nói Thẩm Nhu đều đã nói xong, cô cảm giác Giang Trì Ý lúc này đã nghe thấy rõ ràng.
Cho nên cô đứng dậy, quay đầu nhìn Tư Minh Cẩm một cái.
Anh hiểu ý lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Tần Tu, bảo cậu ấy tới đưa Giang Trì Ý tới bệnh viện làm kiểm tra.
Sau đó, Tư Minh Cẩm nắm tay Thẩm Nhu, nhìn Giang Trì Ý nhắm mắt vừa cười vừa khóc trên đất, “Đừng quấy rầy tôi và bạn gái tôi nữa.”
Dứt lời, anh không nhìn Giang Trì Ý nữa, ôm lấy Thẩm Nhu rời đi.
Cô cũng không quay đầu lại, hoàn toàn bị dáng vẻ vừa rồi của Tư Minh Cẩm mê hoặc.
Cô và Tư Minh Cẩm cũng đã ở bên nhau hơn nửa năm, biểu hiện của anh khi ở bên cô vẫn là dịu dàng, bao dung. Đây là lần đầu tiên cô thấy Tư Minh Cẩm dùng giọng điệu khí phách đó nói chuyện, giọng nói tràn ngập sự chiếm hữu khiến Thẩm Nhu buồn cười.
Mãi cho tới khi hai người lên xe, cô đeo dây an toàn xong mới nhớ tới gì đó, bỗng nhiên người người qua, hôn một cái lên mặt người đàn ông bên cạnh.
Động tác của Tư Minh Cẩm ngừng lại, vẻ lạnh băng trên mặt trong nháy mắt tan rã, trong lòng lập tức mềm mại.
Anh ngước mắt lên, dứt khoát bổ nhào qua dùng tay giữ lấy gáy Thẩm Nhu, dùng lực trả lại cho cô một nụ hôn sâu.
Cũng xem như một phương pháp khiến Thẩm Nhu an lòng.
…
Bình minh hôm sau, Thẩm Nhu ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh.
Hôm qua cô không thoải mái nên Tư Minh Cẩm đã gọi cho phòng nhân sự thay Thẩm Nhu xin nghỉ.
Không chỉ thế, sau khi rời giường anh còn tắt chuông báo thức của Thẩm Nhu, để lại cho cô bữa sáng và một tờ giấy rồi tự mình đi làm.
Thẩm Nhu nhìn bữa sáng và tờ giấy nhịn không được cong môi, trong lòng vừa ấm áp vừa ngọt ngào.
Vốn định rửa mặt xong đắc ý hưởng dụng bữa sáng Tư Minh Cẩm tự tay chuẩn bị, nhưng mới ăn một miếng, dạ dày đột nhiên cảm thấy khó chịu, vội vàng buông bát đũa chạy vào toilet.
Cuối cùng, Thẩm Nhu ghé vào bồn cầu nôn khan một lúc cũng không ra cái gì.
Chỉ là đơn thuần buồn nôn, nôn khan mà thôi.
Tình huống này đã kéo dài liên tục hai ba ngày rồi, Thẩm Nhu không dám kéo dài, quyết định đi bệnh viện kiểm tra, xem đến cùng là bị làm sao.