• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết quả là vì Kazuha thiếu nữ không biết chơi tennis mà kết thúc.

John tiếc nuối chậc một tiếng, mà Silver dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn cô:

"Không thể nào?! Không phải Alice là con cưng của mụ phù thuỷ Yukino sao? Tại sao, tại sao lại không biết chơi? Cậu dấu nghề đúng không? Bàn tay kim cương đâu, bàn tay kim cương ở đâu!"

Kazuha ngẩng đầu nhìn trời. Mụ tác giả cũng nói, vì lười quá cho nên không cho cô chơi tennis. Lí do: Ngại tả.

"Vậy...one on one nhá?" Ronaln ôm quả bóng trên tay nói. Đáp lại hắn là nụ cười tự tin của thiếu nữ: "Ok!"

"Okay...bắt đầu!"

...

"Alice vẫn mạnh như thế.." Ronaln nằm vật ra đất: "Thời gian trước bọn tớ có xem cậu và đội Vorpal Swords thi đấu với Jabberwock, ngầu lắm nha! Không nghĩ tới ở Nhật Bản lại có đội có thể đánh bại họ."

"Đúng vậy đúng vậy!" John phụ hoạ: "Khó tin thật đấy! Dạo này Nash cũng không đến đây tập luyện nữa, nghe đâu hắn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp rồi đấy."

"À.." Silver xoa cằm: "Với khả năng của hắn đáng ra trở thành Tuyển thủ chuyên nghiệp từ lâu rồi. Thế mà bây giờ hắn mới chịu làm."

"Ai biết." David lật người: "Loại người kiêu ngạo như hắn chúng ta không hiểu được. Kể cả lí do hắn tới Nhật Bản nữa. Khi không tự dưng tới khiêu khích rồi rước lấy nhục."

"Hừm." Cô hừm một tiếng: "Tớ cũng không biết."

Con đường này...lẽ ra hắn nên đi từ lâu rồi. Có lẽ lần sau gặp lại, đến ba phần thắng cô cũng không đạt được đấy.

Loại người như hắn, trưởng thành không phải chỉ là một chút. Ngay lúc ngươi nghĩ mình đã vượt qua hắn nhất định sẽ bị hắn dùng thực lực đánh tan ảo tưởng.

Mà...Sao cô tự dưng hiểu hắn như vậy?

Kazuha thiếu nữ cảm thấy bản thân gặp quỷ đi thôi.

"Reeng reeng reeng.."

Điện thoại đổ chuông, cô thuận tay móc ra nghe.

"Moshimoshi?"

"Alice, em đã về đến Mĩ chưa?"

"Là anh à." Cô hơi ngẩn ra: "Em đang ở sân bóng rổ, sao vậy?"

"Là bác gái." Hắn hơi dừng một chút: "Bác gái đang sốt ruột đấy, hình như có chuyện rất gấp."

"Gấp?" Cô nhướng mày, xong lại lập tức đáp lời: "Hm, em biết rồi."

Cúp điện thoại, cô hướng về phía bọn họ gật đầu: "Tớ có việc rồi, phải về trước."

"Bye bye~"

Đến khi cô khuất bóng, John lật mình nằm úp sấp xuống:

"Nash thật ngu ngốc. Alice cũng thật ngu ngốc."

"Thôi~" Ronaln thở dài: "Dù sao bọn họ cũng là không thể nào a."

"Bọn họ mà đến được với nhau...kk, i'll eat my hat."

"Xuỳ." David ghét bỏ xua tay, quay đầu đi làm bộ như không quen tên có vẻ mặt như tên biến thái Ronaln này.

...

"Mẹ." Cô từ đại sảnh đi vào nhìn Matabe Kagura, sau đó ôm bà một cái.

Matabe Kagura thấy cô thì rất vui, xoa xoa đầu cô:

"Con gái của mẹ thật lâu không thấy lại xinh đẹp hẳn ra."

"Vậy ạ?" Cô bật cười, làm nũng: "Còn không phải di truyền gen của cha mẹ."

"Hôm nay cha lại không có nhà ạ?"

"Không." Kagura tiếc nuối nói: "Cha con đi công tác bên Úc rồi."

"Tiếc thật." Cô chậc chậc một tiếng, sau đó bỗng dưng nhớ ra chuyện gì, nói: "Mẹ, mẹ gọi con về Mĩ là có chuyện gì?"

"Con cũng lớn rồi." Bà tủm tỉm: "Hôm nay bạn của mẹ sẽ đến, con sẽ rất kinh hỉ cho mà xem."

Quả thật rất kinh hỉ.

Cô trầm mặc nhìn khuôn mặt tươi cười của Kisuke Kotoru, không biết nên nói gì.

Matabe Kagura giống như không phát hiện con gái khác lạ, cười khanh khách nhìn Kisuke phu nhân:

"Yuuki, thế nào? Kazuha có phải lại xinh đẹp hơn rồi không!"

Kisuke Yuuki nhìn cô một cái, trầm trồ khen ngợi:

"Thật đáng yêu~! Lúc trước chỉ là một tiểu đậu đinh luôn chạy theo Kotoru, hiện tại đã lớn như thế này rồi."

Bị nhắc tới chuyện cũ, cô cứng ngắc cười cười. Ngược lại Kisuke Kotoru lại rất tự nhiên:

"Con đã nói mà."

Một lúc sau, Kisuke Yuuki nhắc tới chủ đề chính ngày hôm nay. Bà nhìn cô cười tủm tỉm:

"Kazuha, con thấy Kotoru nhà bác thế nào?"

"...Anh ấy tốt lắm."

"Vậy là tốt rồi." Bà hài lòng gật đầu: "Hai đứa đính hôn đi."

"Bác!" Cô lập tức hét lên.

Matabe Kagura và Kisuke Yuuki giật mình. Phát hiện bản thân phản ứng thái quá, cô mân miệng:

"Cháu xin lỗi, nhưng cháu vẫn chưa nghĩ đến chuyện đính hôn đâu ạ."

"Con sao vậy?" Matabe Kagura nghi ngờ: "Không phải hồi nhỏ con thích Kotoru lắm sao?"

"Mẹ...." Cô miễn cưỡng cười: "Đó là chuyện hồi nhỏ. Giờ con đã lớn rồi mà."

"...A." Matabe Kagura nhận ra sắc mặt con gái tái nhợt liền vội vã ngừng đề tài, thoáng thở dài.

"..."

Bữa ăn rất hoà thuận, tất nhiên chỉ là từ tầm mắt của hai vị phu nhân. Kisuke Kotoru biết cô không thoải mái, hắn cũng không thoải mái.

Rõ ràng lúc trước cô ấy thích hắn như vậy...

Nhưng hắn cũng nên biết trước khi đến đây không phải sao?

Sau khi nghe mẹ hắn nói, hắn vừa mừng vừa sợ. Mừng vì có thể lại một lần nữa trân trọng cô, nhưng lại sợ cô cự tuyệt.

Xem, giờ phút này đây, cô ấy lãnh đạm như vậy...

Hắn...nên biết a.

Hắn thật vô dụng, thật ngu xuẩn, thật...đáng ghét.

__

Kisuke Kotoru thiếu niên chịu khó làm nam phụ đi thôi. Cậu rất có ích mà không phải sao?

Nếu không có cậu, Kazuha sẽ không thích bóng rổ.

Nếu không có cậu Kazuha cũng sẽ không từ chối thế hệ kì tích, mở ra tu la trường.

Cậu là nhân vật rất trọng yếu đấy, kk.

Vì thế cho nên...làm thưởng cho, thưởng cậu cho Michimaru nga!

Michimaru: Cám ơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK