Năm phút ròng rã trôi qua, hai bóng hình ngoài cửa một thấp một cao vẫn duy trì tư thế cứng nhắc không nhúc nhích. Một người cúi đầu nhìn xuống đất, một người cúi đầu nhìn người còn lại.
Cố Khê Viễn thực sự không chịu nổi bầu không khí căng thẳng cực điểm này, gượng miệng nói một câu, “À chết… tôi quên chưa lấy điện thoại di động…”
Đợi người nào đó chạy nhanh trối chết rời khỏi chiến trường, Chung Ý mới lạnh lùng nói, “Ngẩng đầu.”
Đậu Bao rụt cổ một cái, bắp chân nhỏ mềm nhũn, nếu không phải dựa vào chút lý trí còn sót lại cố gắng chống đỡ, cô sợ rằng chính bản thân đã bị dọa đến mức quỳ rạp xuống rồi.
“Tôi không muốn nói lại lần thứ hai.” Âm thanh trầm xuống, dồn dập đánh từng nhịp vào trái tim nhỏ bé của cô.
Sau đó, cô gian nan ngẩng đầu, đối diện với gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.
Khoảng khắc nhìn thẳng vào nhau, kỉ niệm như thủy triều ùa về, chen chúc ùa tới cái đầu nhỏ của cô gái, cô nghiến răng “ken két” nhưng vẫn không ngăn được ủy khuất đang dần tuôn trào lên.
Hốc mắt người con gái phiếm hồng, dòng nước mắt trực chờ lăn xuống, ngón tay cô hãm sâu vào da thịt, từng chút nhắc nhở bản thân không cho phép chớp mắt. Chí ít, nếu nước mắt không rơi xuống, cô còn có thể gắng gượng chống đỡ.
Người đàn ông thấp mắt, nhìn chằm chằm gương mặt cô ẩn nhẫn cùng khiếp đảm mất giây, trong chốc lát trái tim anh như có ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt, hô hấp trầm xuống, lòng bàn tay cứng ngắc chạm lên gương mặt đối diện.
Cô mở to mắt nhìn anh, khó có thể tin nổi.
Đầu ngón tay hơi thô ráp, chạm vào mí mắt đang nặng dần của cô, cuối cùng nước mắt to như hạt trân châu rơi xuống, nhanh chóng làm ướt cả khuôn mặt cô, chảy xuống đất. Người đàn ông thu tay lại, liếc nhìn từ trên cao xuống.
“Lừa tôi ba tháng?” Ngữ điệu bâng quơ nhưng lại tỏa ra ý lạnh bốn phía.
“Chú nhỏ.” Cô khịt mũi một cái, vội vàng nói: “Không phải như vậy.”
“Không phải?” Anh cười lạnh, hỏi ngược lại cô, “Vậy cháu nói cho tôi biết, người vốn đang nên ở nước Mỹ tại sao giờ lại xuất hiện ở đây?”
Đậu Bao nước mắt lưng tròng, cúi đầu trầm mặc một lúc, không biết nên đáp lại ra sao.
“Tiểu Tịch, có phải tôi dung túng cháu quá không?” Lời này của anh như đang chất vấn cô, lại giống tự hỏi bản thân, gương mặt lạnh lùng cầm lấy điện thoại, tay thuần thục mở khóa, ấn một dãy số sau đó đặt lên tai.
“Tôi sẽ gọi điện cho mẹ cháu, để bà ấy lập tức đưa cháu trở về Mỹ.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng “Bíp” đã kết nối, Đậu Bao bỗng nhiên giật mình, hấp tấp nhảy lên người anh, một tay ôm chặt cổ người đàn ông sợ bị trượt xuống, tay còn lại làm động tác muốn cướp đồ.
Giọng nho nhỏ cầu xin tha thứ: “Chú nhỏ, cháu sai rồi, chú đừng nói cho mẹ cháu có được không?”
Thân thể mềm mại dính sát người anh, xúc cảm quen thuộc gợi nhớ kí ức thân thể của hai người khiến suy nghĩ anh hỗn loạn. Cô ngẩng đầu, anh cúi đầu. Không cần nhiều lời, ánh mắt nóng rực đan xen trong không khí đã chứng minh tất cả. Cái gì còn nhớ, cái gì đã quên.
Chung Ý ngây người một lát, đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói phụ nữ trung niên ôn hòa, “Tiểu Chung, có chuyện gì vậy.”
Khuôn mặt tròn nhỏ trước mặt anh tràn đầy nước mắt, ánh mắt người con gái đáng thương nhìn chằm chằm anh, giống như năn nỉ, cũng tựa như khẩn cầu.
“Không có việc gì.” Anh mất tự nhiên chuyển dời tầm mắt, cuối cùng giống như chịu thua, thấp giọng nói: “Cha bảo ngày mai về nhà ăn cơm.”
Đầu bên kia đáp ứng, lại thuận miệng dặn dò anh vài câu, lúc này mới cúp máy.
Tiểu nha đầu còn bám trên người anh, đôi bồng đào mềm mềm trước ngực cọ vào ngực anh, dưới bụng căng cứng lợi hại, dụ̶c̶ vọng chôn sâu trong lòng như dã thú, cắn xé mỗi tấc da thịt anh, người đàn ông tức giận bản thân kìm lòng không được, phản ứng sinh lí ngày càng có xu hướng tăng lên mãnh liệt.
“Xuống đi.” Lời nói như muốn phun lửa.
Cô bị Chung Ý gầm lên giận dữ khiến đầu óc cứng đờ giây lát, tràn đầy bất đắc dĩ nhưng cũng không dám làm gì, đành ngoan ngoãn đi xuống, đứng lặng tại đó.
Đúng lúc Cố Khê Viễn đi tới, trông thấy một màn mắt lớn trừng mắt nhỏ, liền thở dài một hơi. Xem ra anh ta phải hi sinh thân mình ra trận rồi.
“Này, Tiểu Tịch, còn nhớ tôi không?” Anh đi đến cười cười, vẫy tay với cô.
Đậu Bao ngây ngốc gật đầu, trả lời, “Chú Viễn.”
Cố Khê Viễn trực tiếp coi nhẹ ánh mắt lạnh lẽo sắc bén của người đàn ông nào đó, tiếp tục trò chuyện với cô, “Hóa ra biệt danh của cháu là Đậu Bao sao?”
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt tròn nhỏ của cô, cười cười: “Cháu đừng nói gì, tôi thấy biệt danh này phù hợp với cháu lắm.”
Đậu Bao bị anh nói như thế, tâm tình vốn đã phiền muộn càng thêm tồi tệ hơn. Cô biết mình dáng dấp không tính là xinh đẹp, nhiều nhất cũng chỉ là đáng yêu, nhất là khi đứng cạnh “tiên nữ” Tô Anh càng không có chút gì để so sánh. Mái tóc cắt ngắn, gương mặt mũm mĩm này mười tăm năm qua không thay đổi gì nhiều, đặc biệt khi cười lên gương mặt càng giống một trái táo nhỏ. May mắn thay ngũ quan cô tinh xảo, đặc biệt là lúm đồng tiền ẩn hiện bên gò má, càng làm tăng lên thêm mấy phần ngọt ngào. Nhưng để có thể nói là đẹp, thì tuyệt đối còn chưa đạt đến.
Cố Khê Viễn bắt gặp biểu cảm khác lạ của cô, rối rít đề nghị, “Trước hết cháu đi thay giầy đã, tôi đưa cháu đi ăn, không phải cháu thích đồ ăn vặt nhất sao?”
“Bang.”
Cái ót anh ta bị một lực đập mạnh, Chung Ý bất thình lình chửi một câu, “Con mẹ nhà cậu, không nói thì sẽ chết à?”
Người nào đó bị đau xoa xoa phần gáy, lại nhìn Đậu Bao, tiểu nha đầu đã tức giận chạy vào trong biệt thự. Cố Khê Viễn cảm thấy đặc biệt ủy khuất, tôi thực lòng muốn giúp đỡ thôi mà.
——
Ban đầu Đậu Bao không nguyện ý cùng đi chung xe với Chung Ý, nhưng lại không đủ can đảm làm bóng đèn sáng chói bên Tô Anh, chậm chạp rất lâu mới lên xe, nhưng nào biết Chung Ý cũng ngồi ở phía sau, cô hoảng sợ vì anh vẫn còn đang tức giận, thân thể co rụt lại dán bên cửa kính, trong xe được kéo ra một khoảng không trống lớn.
Cố Khê Viễn từ kính chiếu hậu nhìn về bóng dáng hai người phía sau, mỗi người ngồi một bên, nước sông không phạm nước giếng. Anh ta cười cười, khẳng định giữa bọn họ có chuyện gì đó, thật là không có đoán sai.
Bạch lão gia đã kinh doanh nhiều năm, tại thành phố A này cũng coi là như có chút máu mặt. Ông ta cùng cha Chung Ý là bạn thân nhiều năm, trong một lần đi du lịch, Bạch lão gia bị đối thủ kinh doanh thuê người ám sát, cũng may được cha Chung Ý cản giúp một phát súng, bị thương nặng nằm hồi sức trong bệnh viên gần nửa tháng nhưng cuối cùng vẫn không qua khỏi.
Lúc ấy Chung Ý mới mười tuổi, Bạch lão gia vì cảm thấy áy náy liền nhận nuôi anh, thay anh tạm thời tiếp quản sản nghiệp của Chung gia, đợi đến lúc anh đã trưởng thành liền trao quyền lại cho anh, còn cộng thêm một phần tài sản của Bạch gia.
Lão gia không có con trai, chỉ có một người con gái, vì khó sinh Đậu Bao mà suýt chút nữa mất mạng, lão gia đau lòng không thôi, từ đó về sau không cho phép con gái mạo hiểm lần nào nữa. Ngay sau khi Đậu Bao được sinh ra, cô liền trở thành bảo bối nhỏ của toàn bộ nhà họ Bạch, lão gia hi vọng sau này cô lớn lên ôn nhu thục nữ liền đặt tên là “Bạch Ngữ Tịch”.
Nhưng tiểu nha đầu nhìn bề ngoài thì nhu thuận, nhưng tính tình lại cuồng dã, lập dị vô cùng, không những thích đi gây thị phi khắp nơi, một khi mắc lỗi liền bám chặt lấy Chung Ý, ánh mắt long lanh cầu xin anh giúp đỡ.
Chung Ý bình thường cũng không phải người thích nói nhiều, đại đa số thời gian đều duy trì trầm mặc, nhưng đối với đứa cháu gái anh nhìn từ nhỏ đến lớn này thì vẫn có chút dung túng, đã bí mật trong tối giúp cô dọn dẹp bao nhiêu tàn cuộc.
Dẫn đến mỗi lần thấy điện thoại của tiểu cô nương gọi tới, khóe miệng lại kéo lên một nụ cười bất đắc dĩ.
Cố Khê Viễn lần nào cũng đoán chuẩn, “Lại là tiểu Ma Vương nhà cậu?”
Chung Ý liếc mắt nhìn anh.
Cố Khê Viễn tiếp tục, “Cậu đối với đứa trẻ đó cũng thật có đủ kiên nhẫn.”
Chung Ý rít một hơi thuốc, đáy mắt tối sầm lại, phả ra một vòng khói. Thật sự như vậy sao?
Danh Sách Chương: