Edit: Hoa Tuyết
Beta: Ajinomoto
Từ Vọng phải đi công tác ở thành phố khác, cô có một buổi ký tặng.
Để phòng chuyện Từ Nhất thức dậy không thấy cô sẽ khóc, lần đầu tiên cô thức thật sớm.
Trời còn mờ
tối, cô đã tỉnh giấc, khoát tay qua hông Lục Bá An, sau đó vươn mình và rời giường.
Vừa định rời giường, Lục Bá An đã tỉnh dậy, kéo cô trở lại.
Ngoài trời còn mờ mờ, trong sân vắng lặng, trên cỏ còn đọng sương mai, tất cả vẫn còn chìm trong
giấc ngủ.
Căn phòng ấm áp yên tĩnh, âm thanh hoà quyện của môi lưỡi gần như không thể nghe thấy, nghe cẩn
thận lại mới khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Từ Vọng bị anh hôn đến mơ màng, chút siêng năng để tỉnh dậy khó khăn lắm tích góp được tan thành hư
vô.
Sau khi bị ôm một lúc, cô mới lưu luyến chia tay chiếc chăn ấm áp và người chồng ít nói của
mình.
“Lục Bá An, đừng nhớ em nhé, tối mai em sẽ về, nhưng nếu anh thật sự nhớ em không chịu nổi thì cứ
gọi cho em.
Tất nhiên, em bận rộn quá nên có thể không trả lời, nhưng em sẽ gọi lại cho anh ngay
khi em thấy cuộc gọi nhỡ.
Lúc anh gọi cho em đừng để Nhất Nhất thấy nhé, nghe thấy giọng của em thằng bé chắc chắn khóc ầm
lên, anh dỗ không được đâu…”
Hành lý đã được xếp xong từ hôm qua, Từ Vọng rửa mặt thay đồ xong, ăn sáng qua loa rồi xuất phát.
Trước khi rời đi vẫn lải nhải một tràng.
Lục Bá An đã quen với việc cô lảm nhảm nên chỉ im lặng
lắng nghe, thấy thời gian không còn sớm, đành phải nhắc nhở cô: “Nếu em không đi thì Từ Nhất sẽ
thức dậy ngay đó.”
Cậu nhóc kia tràn đầy năng lượng và không bao giờ ngủ nướng.
Nghe thế, Từ Vọng vội vàng chuẩn bị ra
ngoài.
Cô tươi cười nhón chân hôn lên khuôn mặt lạnh lùng của anh: “Em đi rồi, anh không cần tiễn
em, anh mà tiễn em, em sẽ không nỡ đi.”
Cô nịnh bợ quen miệng.
Lục Bá An kéo cô lại hôn cô một lúc, chóp mũi cọ cọ lên gò má mềm mượt của
cô, khẽ nói: “Không cần anh tiễn à?”
Từ Vọng lắc đầu, tai đã đỏ hồng.
Cánh cửa vừa mở ra, Vượng Vượng và Gâu Gâu trong chuồng đã sủa vang.
Xe đã chờ ngoài cổng, Từ Vọng
rất có nghị lực đẩy anh ra, vẫy tay chào.
Chiếc xe rời đi, mùi hương của cô như thể vẫn còn quanh quẩn, anh lặng lẽ đứng trong sân một lúc
rồi quay trở lại phòng.
Từ Vọng đi rồi, trời vẫn còn sớm.
Ngôi nhà vắng lặng, Lục Bá An nhìn đồng hồ đeo tay, định hôm nay sẽ đến công ty sớm.
Trước khi rời
đi, anh vào phòng trẻ con nhìn Từ Nhất một lúc, sau đó, cậu bé thức giấc.
“Chá chá.” Từ Nhất dụi mắt bằng đôi tay mũm mĩm của mình, rồi vô cùng quen thuộc đưa tay đòi bế.
Nhưng bế bé rồi thì khó mà thả xuống được.
Từ Nhất mỗi ngày đều được gặp mẹ, nhưng hôm nay ăn sáng gần xong rồi mà vẫn chưa thấy mẹ.
Bé mở
mắt, tò mò hỏi cha mình: “Ma ma âu?”
“Mẹ đi công tác rồi.” Lục Bá An lau khóe miệng con trai.
Khuôn mặt bụ bẫm của Từ Nhất xị xuống, bĩu
môi không vui lắm, nghiêm túc nói từng chữ một: “Yêu đông tác, hông yêu Nhất Nhất.”
Từ Nhất ăn xong bữa sáng vẫn xụ mặt ngồi một chỗ, không khóc cũng không quậy, nhưng có vẻ hơi buồn.
Lục Bá An dặn bảo mẫu trông chừng bé, đang nói chuyện thì bé chạy qua với đôi chân ngắn ngủn, ngẩng
khuôn mặt non nớt tròn trịa lên, nói: “Chá chá, Nhất Nhất muốn ma ma.”
Lục Bá An chỉ có thể ngồi xổm xuống xoa đầu con trai, an ủi: “Ngày mai mẹ sẽ về, con ngoan ngoãn ở
nhà nhé.”
Từ Nhất cúi đầu để mặc cha vuốt ve.
Bé vốn luôn ngoan ngoãn, nhưng khi thấy Lục Bá An rời đi, khuôn
mặt nhỏ nhắn lại chực khóc trông thật đáng thương: “Chá chá, đừng đi.”
Nói xong, bé lại giang tay đòi bế, Lục Bá An bế con trai lên, bé ôm chặt cổ anh, nói sao cũng không
để cha đi.
Bảo mẫu dỗ dành: “Nhất Nhất, cha cháu phải đi làm, chúng ta ra sân chơi với Vượng Vượng nhé?”
Bàn tay mũm mĩm của bé càng siết chặt hơn: “Con ngoan, cha không đi.”
Trung tâm thành phố mọc lên những tòa nhà cao tầng sầm uất san sát nhau.
Hôm nay là thứ Hai, các
nhân viên văn phòng vội vã quẹt thẻ đi làm, bầu không khí vô cùng bận rộn.
Trước tòa nhà phồn hoa,
một chiếc ô tô màu đen dừng lại, vài người tinh mắt đã nhận ra đó là xe riêng của giám đốc bọn họ.
Sau khi xe dừng lại, một người đàn ông mang phong cách nổi bật và khuôn mặt lạnh lùng nhấc đôi chân
dài bước ra khỏi xe.
Các nhân viên thường ngày không dễ gì gặp được giám đốc Lục nên vội dừng chân
lại, tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng vẫn không khỏi cảm thán trước khí chất và gương
mặt của anh.
Cùng dùng một hiệu xe, tại sao hào quang tỏa ra lại khác xa đến vậy chứ?!
Mọi người dừng chân nhìn, chỉ thấy sau khi giám đốc Lục của bọn họ xuống xe thì không lập tức đóng
cửa xe lại, mà cúi người ôm vật gì đó xuống.
Tiếp theo, mọi người trợn mắt há mồm, hoàn toàn bị hấp
dẫn bởi cục bông nhỏ nhỏ đó.
Từ Nhất được cha bế xuống xe, vùng vằng muốn tự đi: “Chá chá, con ngoan, tự đi.” Ở nhà, bé đã hứa
sẽ nghe lời cha, nghe lời chính là không làm phiền người khác, chuyện của mình phải tự làm.
Lục Bá An thả con trai xuống, để bé tự đeo ba lô nhỏ vung bước chân ngắn ngủn đi vào trong.
Dáng vẻ
bé nghiêm túc giống hệt Lục Bá An, nghiêm mặt như ông cụ non, chỉ là bước chân bé quá ngắn, cha đi
một bước bé phải chạy theo mấy bước mới đuổi kịp.
Mặc dù Lục Bá An đã đi chậm lại, nhưng bé vẫn hơi
mất sức.
Từ Nhất chỉ lo bước đi mà không biết rằng mọi người đang nhìn mình, bóng lưng nho nhỏ tập trung,
chú chó con trên ba lô bé lại lắc mông qua lại, ngoài đáng yêu ra chỉ có đáng yêu.
“Ahhhh! Cậu bé thật là đáng yêu quá đi!”
Tình thương của mẹ trong các cô gái đều bị sự đáng yêu đấy kích thích trỗi dậy, lưu luyến không rời
nhìn cậu bé sau lưng giám đốc Lục cùng đi vào thang máy lên tầng cao nhất.
Tầng quản lý có thang
máy riêng để tránh tắc nghẽn, Từ Nhất bước vào thang máy, xoắn tay nhỏ chờ cửa thang máy mở.
Đến phòng làm việc, Từ Nhất tự đến sofa cố gắng bò lên, Lục Bá An nhấc nhẹ một cái thả bé ngồi lên,
còn mình thì ngồi xuống giúp con cởi balo chó con ra, rồi nhẹ giọng nói: “Một lát nữa cha có cuộc
họp, chú Hàn sẽ chơi với con, nửa tiếng sau chaa quay lại, được chứ?”
Sợ con trai không hiểu nửa tiếng là bao lâu, anh thay đổi cách nói cho dễ hiểu: “Con xếp xong một
ngôi nhà nhỏ thì cha sẽ trở lại.”
“Dạ.” Từ Nhất ngoan ngoãn gật đầu, bé xếp một ngôi nhà nhỏ rất nhanh: “Chá chá đi đi, con xếp mấy
căn nhà.”
Đến trưa, Lục Bá An chưa kịp gọi điện thoại cho Từ Vọng, cô đã tự gọi về.
Qua điện thoại, Lục Bá An
cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đắc ý của cô khi nói chuyện.
“Lục Bá An, có phải anh nhớ em lắm đúng không? Em vừa hắt hơi mấy cái, chỉ Nhất Nhất nhớ em thì
chắc chắn em sẽ không hắt hơi nhiều như vậy, hẳn là anh cũng nhớ rồi.”
Khóe môi anh cong lên cười như có như không, nhìn sang Nhất Nhất vẫn đang chuyên tâm chơi xếp gỗ,
vui vẻ đến mức đã quên chuyện tìm mẹ.
Anh thản nhiên ‘ừa’ một tiếng, không nói cho cô biết sự thật
tàn khốc này.
Người phải nhớ thương chính là Từ Vọng, đã lâu rồi cô không đi đâu xa nhà, bình thường thoáng cái
thì hết một ngày, bây giờ mới đi nửa ngày, thời gian sao lại trôi chậm như vậy.
“Hồi sáng Nhất Nhất có khóc không? Chắc chắn là khóc rất thảm rồi.”
“Không khóc.” Thực tế thì chỉ khi anh sắp đi làm, Từ Nhất mới nặn ra vài giọt lệ tượng trưng.
Từ Vọng không tin: “Chắc chắn là có khóc, anh gạt em.”
Lục Bá An không giải thích, nghe cô ở đầu kia điện thoại càu nhàu những điều đã nghe và thấy vào
mấy tiếng qua.
Thành phố cô đến anh cũng đã từng đến, nhưng qua lời cô hình dung lại khác hẳn, một
thành phố bình thường thế mà trong mắt cô ngay cả người đi đường cũng rất thú vị.
Phần lớn đều là cô nói anh nghe.
Buổi chiều buổi ký tên mới chính thức bắt đầu, Từ Vọng rảnh rỗi
nên trò chuyện với anh rất lâu, mãi đến khi cô cúp mấy, Từ Nhất vẫn không phát hiện ra mẹ vừa gọi
về.
Chơi một lúc, bé chạy đến, chỉ vào bụng mình nói với Lục Bá An: “Chá chá, nó muốn ăn cơm.”
Lục Bá An nhìn con trai, ánh mắt trìu mến, sờ bụng của bé: “Là nó muốn ăn hay là con muốn ăn?”
Từ Nhất vô cùng kiên định chỉ vào bụng mình: “Hình như là bụng á.”
Kết thúc buổi ký tên và ăn cơm với nhóm tổ chức, Từ Vọng trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Cô nhớ cục
cưng béo của mình nên gọi điện về nhà, dì Trương giúp việc nói nói cục cưng không có ở nhà.
“Vậy thằng bé đi đâu rồi dì?” Nhóc con này cũng thật bận rộn, giờ này rồi mà còn chưa về nhà.
“Sáng nay lúc ông chủ đi làm, bé ồn ào không cho đi, nên ông chủ dẫn bé theo rồi.”
Lục Bá An dẫn con đi làm? Vậy mà anh cũng không nói với cô! Cô lại gọi cho Lục Bá An, điện thoại đổ
chuông hồi lâu anh mới nghe máy: “Lục Bá An, thằng nhóc Từ Nhất Nhất không có lương tâm đâu?”
Cô vừa nghe dì Trương nói, nhóc con kia nghe cô đi công tác cũng chỉ buồn một lúc chứ không hề
khóc.
Hình như anh đang ở ngoài đường, nghe cô nói thế thì cười: “Sáng nay còn kêu cục cưng, bây giờ đã
gọi tên họ rồi à?”
Từ Vọng buồn bực: “Bọn em xong rồi, em vắng nhà mà thằng bé cũng không có cảm giác gì, còn thân với
anh hơn, em ganh tị em không vui!”
Cô bày tỏ tâm trạng của mình rất trực tiếp, vốn định đợi Lục Bá An dỗ dành nói lời ngon tiếng ngọt
gì đó, nhưng anh không nói gì cả, cũng không biết
đang làm gì mà bên kia truyền đến tiếng gõ cửa ‘cộc cộc’.
“Có người gõ cửa phòng anh kìa.” Cô nhắc
nhở anh.
“Là gõ cửa phòng em.” Anh nói.
Tự động nghe lại đúng là gõ cửa phòng mình, nhưng nửa đêm nửa hôm rồi mà ai còn đến tìm cô thế.
Cô
không có gọi đồ ăn bên ngoài hay phục vụ phòng gì mà.
Một suy nghĩ hiện lên, cô nhanh chóng hiểu ra, đi ra nhìn thấy một người quen thuộc qua mắt mèo.
Trong lòng cô nở hoa, cố ý nói: “Lục Bá An, em cảm thấy có lẽ mình bị người xấu theo dõi rồi.
Hắn
nhất định thấy em xinh đẹp đáng yêu nên theo dõi em, anh mau tới cứu em đi.”
“Mở cửa, anh biết em đang đứng sau cửa.”
“Không được không được, em không thể mở, mở cửa rồi thì cô vợ xinh như hoa như ngọc của anh sẽ bị
người xấu bắt đi mất.” Cô cười trộm.
“Không mở thì anh về.”
“Đừng đừng đừng, cô vợ xinh như hoa như ngọc của anh mở cửa ngay đây.” Từ Vọng lập tức mở cửa ra,
cửa vừa mở, Từ Nhất đã cười hì hì nhào tới, ngọt ngào gọi ma ma.
Từ Vọng tiếp lấy con trai, điên
cuồng hôn lên mặt con vài cái, sau đó thả con xuống, hai tay ôm eo Lục Bá An.
Cô vùi vào lòng anh, ngọt ngào nói: “Xem ra sau này em không thể thường xuyên ra ngoài nhỉ, mới một
ngày không gặp mà hai cha con đã nhớ em thế này rồi.”
Cô thở dài “Ôi, thật là một gánh nặng ngọt ngào.”
Từ Nhất ngơ ngác nhìn cha mẹ, cô đơn đứng dưới chân họ..
Danh Sách Chương: