Sau khi Kỷ Hàn Trình cùng Phó Ngàn Tư đưa cả hai đến trường.
Trước khi ra khỏi xe, Yến bảo còn ôm cổ Phó Ngàn Tư, hôn một cái lên gò má cô: "Cảm ơn mẹ, Yến bảo sẽ ăn thật ngon!"
Phó Ngàn Tư hôn cậu, đợi giáo viên rời đi mới đóng cửa xe chuẩn bị ngủ bù.
Kỳ thật giờ này cô vẫn còn đang ngủ, ngày hôm nay cũng không biết Kỷ Hàn Trình làm sao, sau khi cô làm xong hai hộp cơm yêu thương cho bảo bối chuẩn bị bò lại ổ chăn ngủ bù, anh lại nhất định phải kéo cô rời giường, ngay cả khi cô không muốn anh cũng đem cô từ trong chăn đào lên.
Chiếc xe từ từ rẽ vào đường lớn rồi hòa vào dòng xe cộ buổi sáng.
Đúng lúc này, Kỷ Hàn Trình đột nhiên mở miệng: "Hôm nay anh không có đến công ty."
Phó Ngàn Tư mở mắt: "Hả?"
Anh nhìn sang, trong mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt: “ Em muốn đi đâu?"
Phó Ngàn Tư nhìn anh.
Kỷ Hàn Trình hôm nay chỉ mặc áo sơ mi trắng,tay áo xắn cao,hai nút trên cùng không cài, không đeo caravat, khi nhìn vào vừa tùy ý lại vừa có hương vị cấm dục.
Chẳng trách lúc ra ngoài cô luôn cảm thấy Kỷ Hàn Trình hôm nay có gì đó là lạ, nhưng bởi vì bản thân có chút buồn ngủ, tư duy cũng chậm chạp trì độn nên mới không có nhìn ra.
"Đây là, muốn bí mật hẹn hò sao?" Cô mỉm cười, ôm lấy cánh tay anh hờn dỗi:" Tại sao anh lại không nói sớm cho em biết."
Từ khi sinh Kỷ Ninh và Kỷ Yến, cả hai người hiếm khi đi hẹn hò riêng với nhau.
Chủ yếu là Yến bảo rất dính người, Ninh Bảo thì luôn dùng ánh mắt dễ thương nhìn họ, mỗi lần như vậy, Phó Ngàn Tư đều cảm thấy không đành lòng, sợ rằng bé sẽ cảm thấy uất ức " Tại sao bố mẹ lại không dẫn Ninh bảo theo".
Kỷ Hàn Trình mỉm cười: "Không muốn?"
"Muốn, em muốn" Phó Ngàn Tư vội vàng trả lời, suy nghĩ một lát, cô nhẹ nhàng hỏi:" Nhưng em còn chưa ăn sáng,cho nên.... làm sao có thể hẹn hò với cái bụng đói được cơ chứ?"
"Em muốn ăn gì?"
Phó Ngàn Tư suy nghĩ một chút, rất nhanh thì có quyết định: “Sủi cảo ở ngoài trường.”
Cô không nói chính xác là trường nào, nhưng Kỷ Hàn Trình lại vô cùng hiểu rõ, anh phân phó tài xế: "Đến trường cao trung H."
Bên ngoài trường cao trung có một cái hẻm nhỏ không rộng cũng không hẹp, bên trong có đủ tất cả điểm tâm sáng, trong đó có một nhà làm sủi cảo ăn cực kỳ ngon, da mỏng nhân bánh thịt thơm nước nhiều, đa số học sinh đều khen ngợi là ăn vô cùng ngon.
Phó Ngàn Tư trước đây lúc đi học cũng rất thích qua đây dùng bữa.
Bởi vì không có thói quen dậy sớm, thường thường cô đều ngủ nướng đến gần giờ học mới theo xe tới trường.
Sau khi cô ăn xong cũng gần đến thời gian vào lớp.
Và đương nhiên là luôn luôn bị Kỷ Hàn Trình bắt gặp.
Lúc này, ngay khi nhìn thấy bảng hiệu "Tiệm 15 năm tuổi", đột nhiên cô lại nhớ tới bộ dáng Kỷ Hàn Trình mặc đồng phục khi đó, tư thế nghiêm chỉnh cầm quyển sổ đỏ đứng trước cổng trường, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Cô không nhịn được quay sang nói: "Kỷ Hàn Trình, nếu lúc đó anh đồng ý làm bạn trai của em, em cũng không cần sợ ngày ngày đến trễ, mỗi ngày đều bị anh bắt gặp."
Kỷ Hàn Trình nhướng mày: "Em cũng sợ đến trễ?"
Mỗi lần cô đến trễ không phải lý do này thì sẽ là lý do khác, lời lẽ hùng hồn, thậm chí biện minh cho mình một cách vô cùng tự tin trôi chảy đến nỗi làm cho anh không có cách nào với cô.
"Dĩ nhiên rồi" Cô nắm tay anh bước xuống xe "Đến trễ sẽ bị phạt đứng ở ngoài hành lang, thật mất mặt."
Đối với một cô gái yêu thể diện và sự xinh đẹp như Phó Ngàn Tư, hình phạt đó không bao giờ gọi là nhỏ.
Kỷ Hàn Trình nắm tay dẫn cô qua đường: "Vậy tại sao mỗi ngày còn đến trễ?"
Phó Ngàn Tư bĩu môi: "Như vậy sẽ không kịp ăn sáng mất"
Bản thân cô đến đó đã nhân nhượng bản thân mình lắm rồi, vì món ngon,cô không thể không đến, nếu như còn vừa đi trên đường vừa ăn, hoặc là mang vào trong lớp, như vậy thì thật sự mất vẻ mỹ quan, mất hình tượng tiểu tiên nữ trong lòng các bạn học.
Cho nên gánh nặng thần tượng hoàn toàn không cho phép cô làm điều này.
Cô ấy không nói những gì mình đang nghĩ, nhưng Kỷ Hàn Trình lại hiểu.
Hai người ngồi vào bàn,sau đó gọi mỗi người một phần.
Lúc này chỉ hơn tám giờ sáng, nắng thu xuyên qua cửa, ở bức tường trắng phía đối diện mạ một màu sáng ngời.
Cây ngô đồng xoè cành lá nhấp nhoáng bên khung cửa chậm rãi đung đưa theo gió, không khí mát mẻ giống như có một loại lười biếng mơ hồ.
Lúc này trong tiệm không có quá nhiều người, ông chủ rất nhanh liền bưng hai phần sủi cảo, hai bánh bao và hai bát sữa đậu nành, Phó Ngàn Tư luôn thích ăn cay, mới vừa cầm lấy tương ớt đã bị Kỷ Hàn Trình ngăn cản: "Không được."
Hai người nhìn nhau, nhìn ánh mắt nghiêm nghị của anh,cô không thể không bĩu môi đầu hàng: "Không ăn thì không ăn."
Nếu ăn quá cay vào buổi sáng cô sẽ rất dễ bị đau dạ dày.
"Kỷ Hàn Trình, sao em cảm thấy mặc dù đã qua thời còn đi học, nhưng em vẫn phải bị anh quản thế." Sau khi dùng xong bữa sáng, hai người dắt tay nhau ra khỏi con hẻm nhỏ, Phó Ngàn Tư tựa như chợt nhớ tới cái gì, cô bắt đầu luyên thuyên: "Lúc còn đi học không phải anh không cho phép em cái này thì cũng không cho phép cái khác, sao bây giờ vẫn còn nghiêm khắc như thế."
Kỷ Hàn Trình dường như rất hứng thú với đề tài này,anh thấp giọng hỏi: "Anh không cho phép em làm cái gì?"
Cái này mà cũng quên?
Phó Ngàn Tư bất mãn liệt kê: "Không cho phép đến muộn, không cho phép không mặc đồng phục học sinh, không cho phép tự ý sửa váy thành váy ngắn, không cho phép em tự do ra khỏi trường......"
Tùy tiện nói một chút thôi cũng đã nhiều như vậy, này không phải là nghiêm khắc bình thường mà là rất rất nghiêm khắc.
"Đó là nội quy của trường, không liên quan gì đến anh cả." Anh nói.
"Mặc kệ, gia đình chúng ta từ nay cũng phải thiết lập một quy định."
"Quy định sao?"
"Chỉ một cái, không phải giống như những nội quy đáng ghét kia đâu " Cô ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt đuôi lông mày đều là vẻ đắc ý, thậm chí còn nhấn mạnh từng chữ "Kỷ Hàn Trình, anh phải vĩnh viễn luôn yêu em."
Khoảnh khắc đó, gió mùa thu vừa vặn thổi qua, những chiếc lá bàng khẽ đung đưa trong gió,ánh nắng ấm áp vụn vặn chiếu trên người cả hai, ánh mắt cô gái dịu dàng như nước nhìn người đàn ông nguyện ý sẽ yêu thương mình suốt đời.
Trong ánh mắt đó, kiên định có, thẳng thắng có, dường như là một lời tuyên thệ mình nguyện tin yêu cả đời.
Kỷ Hàn Trình nắm tay cô, ôn nhu bật cười ấm áp như gió xuân: "Vậy thì xin nguyện ý cam tâm tình nguyện."
- -
“ Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?” Ngồi vào trong xe, Phó Ngàn Tư mở điện thoại di động lên xem lướt qua "Gần đây hình như không có bộ phim nào......"
Dừng một chút, cô chợt nhớ tới cái gì: "Hay là chúng ta cũng đến Quảng Tây một chuyến?"
Nói mới nhớ, sống ở Bắc Thành nhiều năm như vậy rồi cô cũng chưa từng đi đến Quảng Tây lần nào.
“Anh đã từng đến đó chưa?”
"Chưa từng đến."
Nghĩ lại thì cũng đúng, cô nhanh chóng quyết định: “Vậy thì đến đó thôi."
Thời điểm cả hai đến Quảng Tây đã là hơn mười giờ.
Mặc dù là thứ sáu nhưng vẫn có rất nhiều du khách đến đây.
Nhìn từ xa, cả ngọn núi như được nhuộm bởi hoàng hôn, một rừng phong đỏ rực hoang thoảng xen lẫn chút xanh của thông và bách.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, những nhánh phong đỏ đung đưa như những con sóng trông rất đẹp mắt.
Có rất nhiều người đi trước họ, mặt trời tháng mười một vô cùng rực rỡ, gió thổi mát mẻ, Phó Ngàn Tư nắm tay Kỷ Hàn Trình cùng anh bước từng bước lên bậc thang.
Giờ này,họ đoán có lẽ Yến bảo và Ninh bảo cũng đến rồi.
Bất quá ở đây rộng lớn như vậy, cũng không chắc là sẽ gặp được cho nên cả hai cũng không tính đi tìm kiếm bóng dáng hai tiểu bảo bối.
Nhưng lại không nghĩ tới lại nhìn thấy cả hai dưới bóng cây xanh bên cạnh con đường mòn.
Các giáo viên mặc đồng phục ngắn tay màu hồng trong khi các bạn nhỏ mặc áo trắng và quần đùi màu xanh da trời vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
Để che nắng, trên đầu mỗi người còn mang một chiếc mũ nhỏ màu vàng.
Dưới gốc cây được trải những tấm vải dã ngoại nhiều màu sắc, bọn trẻ lúc này đang ngồi xếp bằng trên những tấm vải dã ngoại đó nhìn giáo viên chỉ vào bảng đen.
Có vẻ như trước khi ăn trưa, các bé sẽ có một buổi học ngoài trời để trải nghiệm không khí mùa thu.
Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng Phó Ngàn Tư vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy được Yến bảo lẫn trong đám đông, bởi vì lẫn trong số những chiếc mũ màu vàng, chỉ có mình cậu không biết từ lúc nào đã tháo mũ để lộ ra mái tóc đen mềm mại.
Cậu dường như không chú ý lắng nghe, khi được giáo viên hỏi, cậu mấp máy môi nhưng lại không thể trả lời.
Phó Ngàn Tư nhìn thấy Ninh Bảo ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở hai chữ, Yến bảo tựa như được ai đó ấn mở công tắc, hơi dừng một chút, cậu lớn tiếng trả lời xong vấn đề.
Giáo viên hình như đang tán thưởng, sau đó nói với cậu câu gì đó làm cho cậu ngoan ngoãn đội lại mũ rồi nhìn giáo viên cười.
Ngọt ngào đến mức trái tim không kìm được mà tan chảy.
"Nhìn xem " Phó Ngàn Tư quay đầu nhìn anh nghiêm túc nói " Con trai bảo bối của anh ngay cả lúc đi học cũng không chú tâm nghe giảng.... Vẫn là phải nhờ em gái đến nhắc nhở"
Không phải cô lo lắng chỉ số IQ của Yến bảo mà là vì đối với những thứ cậu không hứng thú, cậu rất lười phản ứng, nếu là những thứ cậu hứng thú, cậu thông thạo rất nhanh, thậm chí chỉ cần nói 1 lần đã hiểu ngay.
Kỷ Hàn Trình nghe thấy lời này thì bật cười: "Giống ai thế?"
Phó Ngàn Tư: "......"
Còn nghi ngờ gì nữa.
Không là cô thì là ai đâu.
"Là do gen di truyền của anh không cho Yến bảo " Phó Ngàn Tư bắt đầu tìm lý do thoái thác "cho nên anh phải quản Yến bảo nhiều hơn."
Kỷ Hàn Trình "Ừm" một tiếng, im lặng nhận trách nhiệm về mình, bụng làm dạ chịu.
Sau “tiết học” 15 phút là đến giờ ăn trưa.
Giáo viên dẫn các bạn nhỏ đi rửa tay, sau đó trở về cho phép họ có thể chia sẻ đồ ăn trưa của mình cho bạn học mà mình cảm thấy yêu thích nhất.
Yến bảo tất nhiên sẽ ăn cùng với em gái và cùng với một số bạn học khác chen đầy trên tấm vải dã ngoại, xem ra nhân duyên của cả hai bảo bối thật tốt.
Phó Ngàn Tư nhìn cả hai mở hộp cơm mà cô đã chuẩn bị vào ban sáng ra chia sẻ với bạn bè,trong mắt đều là vẻ đắc ý.
"Anh mau nhìn xem, cả hai đều thực sự rất ngoan."
Kỷ Hàn Trình nhìn cả hai chia sẻ hết thức ăn cho bạn bè, Ninh Bảo yên lặng dùng bữa, Yến bảo dùng muỗng nhỏ xúc một hạt đậu rồi cho vào miệng, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Mỉm cười, dừng một chút,anh lại hỏi: "Tại sao anh lại không có?"
Phó Ngàn Tư nghiêng đầu nhìn anh: "Đây là phần cơm trưa dành cho các bạn nhỏ, anh nói xem anh cũng là bạn học nhỏ sao?"
Kỷ tổng tài hiển nhiên là không phải, mà vốn dĩ anh cũng không muốn để cho Phó Ngàn Tư xuống bếp, cho nên đề tài này cứ vậy mà bỏ qua.
Hai người nhìn một hồi, sau đó dùng cơm trưa ở một nhà hàng gần đó, sau đó tiếp tục nắm tay nhau đi lên núi.
Phó Ngàn Tư từ nhỏ đã không thích leo núi, đi không quá mười phút, cảnh đẹp cũng không còn hấp dẫn được cô nữa.
Hơi thở Kỷ Hàn Trình không hề mất căn bằng chút nào, xem ra anh còn định tiếp tục đi lên nữa.
Phó Ngàn Tư đi thêm vài bước, cuối cùng cô cũng hoàn toàn bỏ cuộc: "Kỷ Hàn Trình, em không đi nổi nữa, chân đau quá, thật sự là không thể đi nữa......"
Kỷ Hàn Trình nhìn cô, trong mắt đầy vẻ cưng chiều.
- - Ngày đó, cuối cùng Yến bảo và Ninh bảo cũng không biết, bố mẹ mình cũng đi giống như bọn họ đến Quảng Tây xem lá phong, len lén hẹn hò bí mật.
Đồng thời, bởi vì mẹ không thích leo núi, cuối cùng bố đã cõng mẹ đi một đoạn đường thật dài thật dài.