“Chúng tôi đã tức tốc chạy tới hiện trường, ngay khi nhận được tin nữ ca sĩ trẻ Trịnh Thu Hương qua đời. Hiện tại chúng tôi đang có mặt trước cửa nhà riêng của nữ ca sĩ. Sau gần 30 phút, lực lượng phòng cháy chữa cháy đã dập tắt đám cháy hoàn toàn. Ngay sau đó, lực lượng chức năng cũng phong tỏa hiện trường vụ án và phát hiện 1 thi thể, bước đầu nhận định nạn nhân là Trịnh Thu Hương. Đây không phải là lần đầu tiên diễn ra vụ án này, trước đó nữ diễn viên điện ảnh Lý Mỹ Duyên cũng tử vong vì hỏa hoạn. Liệu đây có phải là trùng hợp khi lần lượt hai sao nữ đều qua đời vì một nguyên do dù tuổi đời còn rất trẻ? Đây thật sự giống như cảnh sát đã kết án trước đó là tự sát hay còn vì nguyên nhân nào khác? Chúng tôi sẽ tiếp tục thông tin đến khán giả xem đài...”
...
Sở cảnh sát thành phố B lần nữa thành lập tổ chuyên án, cái chết của Trịnh Thu Hương và Lý Mỹ Duyên không thể coi là trùng hợp. Do vụ án trước diễn ra ở thành phố khác nên lần này cần sự phối hợp của lực lượng chức năng hai bên để bắt được hung thủ thật sự. Ngay khi được thiếu tướng Huỳnh Minh Chính thông báo, Đinh Thúy Hà tức khắc lái xe đến sở cảnh sát dù đang là cuối tuần.
Phòng tra án số 3 đang diễn ra cuộc họp nội bộ với hết thảy 15 thành viên, 7 thành viên trong số đó thuộc đội cảnh sát thành phố D.
Đại tá Trịnh Khắc Huy, đội trưởng đội cảnh sát thành phố D tham gia tổ chuyên án lần này, đưa ra nhận định sau khi nghe cấp dưới báo cáo: “Cả 2 nạn nhân đều là sao nữ tuổi tầm 22 – 25, ngoại trừ những điều này chúng ta không nhìn ra được điểm chung giữa hai người họ, càng khó có thể tìm ra động cơ gây án của hung thủ, ngoại trừ tình huống hung thủ là kẻ tâm lý biếи ŧɦái chọn gϊếŧ ngẫu nhiên các cô gái trẻ. Nhưng điều này là hoàn toàn không thể.”
Đinh Thúy Hà bất chợt nảy ra ý nghĩ: “Nếu hung thủ là fan của 2 người họ thì không phải đây là điểm chung sao?”
Thiếu tướng Huỳnh Minh Chính phản bác: “Không có khả năng, nếu đã là fan sẽ không gây ra cái chết làm tổn hại hình tượng của thần tượng như vậy, thi thể nạn nhân cháy đen không nhìn ra hình dạng ban đầu. Dù cho hung thủ là fan cuồng tâm lý biếи ŧɦái cũng sẽ chọn cái chết khác cho thần tượng của mình.”
Mọi người gật đầu đồng tình, cả phòng chuyên án đồng loạt rơi vào trầm mặc. Huỳnh Minh Chính nhận thấy không thể tìm ra chứng cứ hữu dụng từ hiện trường vụ án nên bắt đầu đổi hướng: “Thẩm vấn người nhà hai nạn nhân, đặc biệt là người nhà Trịnh Thu Hương để tìm ra đột phá cho vụ án.”
Đại tá Trịnh Khắc Huy nghe tới đây nóng giận đập bàn, ánh mắt sắc bén khóa chặt Huỳnh Minh Chính: “Thiếu tướng hoài nghi nghiệp vụ của đội cảnh sát chúng tôi sao? Chẳng phải các người đều biết trước đó chúng tôi đã thẩm vấn tất cả những người có liên quan đến Lý Mỹ Duyên và không có gì khả nghi sao? Các người thẩm vấn người nhà nạn nhân lần nữa chẳng khác nào đang đánh vào danh dự của sở cảnh sát thành phố D.”
Đinh Thúy Hà ngồi bên cạnh thiếu tướng Chính bất bình định đứng ra nói lý, đột nhiên bị bàn tay to lớn của anh dằn lại. Dù bị đối phương chỉ trích nhưng khuôn mặt cương nghị của anh vẫn bình thản tựa như gió thoảng qua tai, đợi người kia nói xong, anh mới nhàn nhã lên tiếng: “Đầu tiên, cảnh sát chúng ta dù công tác ở đơn vị nào đi chăng nữa đều vì nhân dân mà phục vụ, là một thể thống nhất, một người có quân hàm đại tá như đồng chí đừng mở miệng ra là chia rẽ nội bộ. Thứ hai, tôi làm việc luôn không xét đến quá trình chỉ coi trọng kết quả, thực tế cho thấy nếu nghiệp vụ của đại tá không có gì để nghi ngờ thì chắc hẳn vụ án của Lý Mỹ Duyên đã không bị kết án sơ sài là tự sát, cũng sẽ không cho hung thủ cơ hội gây án cho Trịnh Thu Hương. Thứ ba, tôi không phải vì hoài nghi nghiệp vụ của sở cảnh sát thành phố D mà ra quyết định này, vì muốn lấy lại công bằng cho nạn nhân chúng ta không thể bỏ sót bất kỳ manh mối nào.”
Trịnh Khắc Huy cứng miệng, vẻ mặt xấu hổ tái xanh nhưng lại chẳng nói nổi lời nào.
Đinh Thúy Hà nhận thấy không có thời gian để tranh cãi những chuyện không đâu, tiếp tục tập trung vào vụ án: “Theo như điều tra, cha mẹ Trịnh Thu Hương đã qua đời trong vụ tai nạn giao thông 7 năm trước. Người thân duy nhất của nạn nhân chỉ còn lại Trịnh Hy Phong.”
Nói rồi, cô lướt qua vẻ kinh ngạc các đồng nghiệp sở cảnh sát thành phố B, rồi cong môi đầy ẩn ý: “Xem ra chúng ta phải chào hỏi người quen rồi.”
Danh Sách Chương: