• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Cỏ May Mắn

“Nếu cơ thể không có vấn đề nào khác thì bệnh nhân mắc bệnh tiểu đường loại 1 vẫn có thể sinh con.”
“Còn nếu cháu lo lắng về vấn đề di truyền, bệnh tiểu đường loại 1 có xác suất di truyền, nhưng nó khác với bệnh tiểu đường loại 2 là ít có xu hướng di truyền trong gia đình, nguyên nhân chủ yếu là do khả năng tự miễn dịch của mỗi người, còn yếu tố di truyền thì xác suất là rất thấp.”
“Vậy nên cháu đừng có gánh nặng tâm lý mà phải nghe theo lời khuyên của bác sĩ, kiểm soát sự dao động của lượng đường trong máu, khi mang thai thì nhớ đến bệnh viện để kiểm tra định kỳ.”
“……”
Kế tiếp, bác sĩ Lưu dặn dò rất nhiều, nhất là về việc sử dụng máy đo đường huyết và các điều cần lưu ý, đáng tiếc là phần lớn lời nói của bà đều bị Thịnh Tuệ nghe tai này lọt ra tai khác.
“Vâng, cảm ơn bác sĩ Lưu rất nhiều.”
Cô rời khỏi văn phòng.

Lúc đóng cửa lại, Thịnh Tuệ nhìn khóe môi hơi cong lên của mình phản chiếu trên khung cửa kim loại, nhất thời cảm thấy một cảm giác may mắn hoang đường.
 
Thực ra nếu nghĩ kỹ thì không khỏi buồn cười.

Thời đại này ý thức độc lập của phụ nữ đang dần thức tỉnh, càng ngày càng có nhiều cô gái có đủ can đảm và tiềm lực tài chính để từ chối sinh con, còn cô thì lại cẩn thận hỏi thăm bác sĩ về tình trạng thể chất của mình liệu có thể có con hay không.
Mấy năm trước cô đi xem mắt thất bại, sau khi bên đàng trai biết Thịnh Tuệ bị bệnh, anh ta từ chối gặp lại cô ngay tại chỗ với nguyên nhân là không có lợi cho việc sinh con.
Sau khi Tiêu Mính biết chuyện, cô ấy liền mắng tên cặn bã đó một hồi rồi ôm an ủi Thịnh Tuệ trong phòng ngủ:
“Không thể sinh con thì tốt mà.

Tớ ước gì bẩm sinh tớ không thể mang thai để gia đình không phải thúc giục tớ mỗi ngày nữa.

Cậu không cần phải trải qua nỗi đau chuyển dạ, tớ còn thấy ghen tị với cậu đấy.”
Thịnh Tuệ lúc đó chỉ mỉm cười, trong lòng cô biết rất rõ chỉ có người khỏe mạnh mới có thể nói ra những lời này.
Nhưng không phải vậy.
Việc bạn có muốn có con hay không và việc bạn có đủ tư cách để lựa chọn có con hay không là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Cô tôn trọng và đánh giá cao những người phụ nữ có lòng can đảm từ chối sinh con, nhưng cô cũng cho rằng quyền tự do đích thực của phái nữ không nằm ở sự lựa chọn cuối cùng mà nằm ở việc họ có quyền tự do lựa chọn hay không.
Có người không muốn sinh con, nhưng trong xã hội này cũng có một số phụ nữ giống như cô, họ hiểu được cái giá phải trả của việc có con song vẫn hy vọng có được một đứa nhỏ, đó là khát khao xuất phát từ tình yêu.
Thịnh Tuệ yêu trẻ con, đó là một trong những lý do khiến cô trở thành giáo viên.
Gia đình thân sinh bất hạnh của cô không khiến tình mẫu tử của cô bị tắt ngóm.

Việc này không liên quan gì đến hôn nhân hay người bạn đời, mà chỉ là cô yêu khuôn mặt mũm mĩm của trẻ con, có lúc cô ngồi trên taxi đi ngang qua công viên và nhìn thấy cảnh cặp vợ chồng trẻ chơi đùa cùng con cái, nhất thời cô sinh lòng ngưỡng mộ.
Khi cô biết Chu Thời Dư uống axit folic vì muốn cùng cô nuôi dạy thế hệ tiếp theo, phản ứng đầu tiên của Thịnh Tuệ chính là: nếu đứa bé giống Chu Thời Dư thì sẽ đẹp biết bao.
Dù chỉ nghĩ đến thôi, độ cong bên khóe môi hồi lâu không thể hạ xuống.
Thịnh Tuệ biết còn quá sớm để đề cập đến chuyện có em bé, nhưng đây chắc chắn là tin tốt duy nhất gần đây của hai người.
Đi ra ngoài cửa vẫn không thấy bóng dáng Chu Thời Dư đâu, cô bèn đi đến cuối hành lang, lấy di động ra gọi điện.
Khi đang quay số, Thịnh Tuệ mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện vang đến từ cuối hành lang:
“…..

Ngoài những hạng mục trước, tại hội thảo lần này cũng có mấy hạng mục mới rất đáng được quan tâm: Nghiên cứu lâm sàng về tế bào gốc trung mô nướu ở người trong việc điều trị bệnh tiểu đường tuýp 1, Nghiên cứu lâm sàng đối chứng ngẫu nhiên về tiêm tế bào gốc trung mô từ dây rốn người trong việc điều trị vết thương bàn chân tiểu đường và Nghiên cứu lâm sàng tế bào gốc trung mô từ dây rốn trong điều trị bệnh thần kinh ngoại biên kháng trị do đái tháo đường…”
Ngay sau đó, một giọng nam quen thuộc vang lên: “Được, kế tiếp sẽ phái chuyên gia đến theo dõi, chờ khi nào có báo cáo phân tích nghiên cứu —— Tuệ Tuệ? “
Chu Thời Dư cất tiếng hỏi, Thịnh Tuệ biết mình bị bại lộ do bóng cô phản chiếu trên nền gạch sứ trắng.

Cô thấy anh quay đầu nhìn, hỏi:
“Bên đó có thuận lợi không em?”
Thịnh Tuệ gật đầu với anh rồi chào người đàn ông trung niên tóc bạc nửa đầu đang đứng đối diện Chu Thời Dư: “Chào bác ạ.”
“Chào bà Chu.” Bác ấy mỉm cười hiền lành, quay đầu nhìn Chu Thời Dư: “Tôi còn có việc phải làm, không quấy rầy sếp Chu nữa, nói chuyện sau nhé.


“Vâng, bác đi thong thả.”
Sau khi nhìn bác ấy rời đi, hai người cùng nhau đi về phía sảnh bệnh viện.
Chu Thời Dư chủ động nắm lấy tay Thịnh Tuệ, đút vào túi quần rồi nhéo đầu ngón tay cô: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Vẫn mấy lời đó thôi, tập thể dục nhiều hơn, làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, vân vân mây mây.” Thịnh Tuệ nhớ lại cuộc trò chuyện giữa chồng cô và bác ấy, tò mò nói:
“…..

Người vừa nãy đang nghiên cứu về phương pháp điều trị bệnh tiểu đường ạ?”
Là một bệnh nhân, thỉnh thoảng Thịnh Tuệ xem thấy tin tức nghiên cứu về phương pháp chữa khỏi hoàn toàn bệnh tiểu đường loại 1, cô cũng biết đại khái là phương pháp cấy ghép tế bào gốc hiện đang là hướng tiến triển nhanh nhất và được chú ý nhiều nhất.
Hơn mười năm trôi qua, cô đã chấp nhận cuộc đời sống dựa vào việc tiêm insulin, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc khỏi bệnh.

Dù sao thì cuộc sống hiện tại của cô vẫn ổn, kỳ vọng quá nhiều sẽ dẫn đến thất vọng mà thôi.
Ngược lại với cô, Chu Thời Dư là người không chịu bỏ cuộc, vì thế trong lòng Thịnh Tuệ cảm thấy muôn vàn cảm xúc lẫn lộn.
“Đúng vậy, bác sĩ Lưu Thần rất có uy tín trong ngành.”
Chu Thời Dư rủ mắt xuống nhìn vẻ mặt phức tạp của cô, giữa dòng người tấp nập anh dừng lại cúi người nhìn cô: “Số lượng bệnh nhân mắc bệnh tiểu đường loại 1 so với suy nghĩ của em thì đông hơn nhiều, nếu có kỹ thuật đột phá thì sẽ đem lại rất nhiều cơ hội kinh doanh và lợi nhuận khổng lồ.”
“Anh là thương nhân mà, không có lợi thì không chịu dậy sớm đâu.” Anh giơ tay lên nhéo khuôn mặt mềm mại của cô, ấm áp dịu dàng nói:
“Những lúc thế này em không cần xót cho nhà tư bản, đừng tự trách mình, biết chưa?”
Thịnh Tuệ phì cười vì lý luận ngụy biện nghe có vẻ logic của anh.
Cô bị anh bẹo mặt đến mức má phồng lên, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vậy xin hỏi đại thương nhân Chu kết hôn với em có ích lợi gì?”
Chu Thời Dư trầm ngâm một lát, chậm rãi nhướng mày, nụ cười tựa như lưu manh giả danh tri thức.
Anh ghé sát vào tai Thịnh Tuệ, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô, trầm giọng nói:
“Ưu điểm có lẽ là bà Chu sẽ làm anh sinh ra rất nhiều d*c vọng?”
“……”
Thịnh Tuệ biết người nào đó thích dùng cách nói chuyện không đứng đắn để lướt qua chủ đề này, cô bất đắc dĩ lắc đầu rồi được Chu Thời Dư nắm tay dẫn đến khoa nội trú để thăm Thịnh Điền.
Hai ngày sau hôm đó cha cô làm phẫu thuật, từ lần cuối Thịnh Tuệ đến thăm đến giờ đã gần nửa tháng.
Mới đầu, người đàn ông này ngày nào cũng gửi tin nhắn, về sau ông ta nhận ra đứa con gái luôn vâng lời, khi bị đánh cũng không dám rên đau bây giờ không mềm lòng nữa, cuối cùng ông ta mới ngừng quấy rầy cô.
Phòng bệnh đơn do Chu Thời Dư sắp xếp ở tầng 4, khi hai người đi đến quầy trực y tá thì thấy Thịnh Điền đang đẩy xe lăn ra ngoài hít thở không khí.
Những tổn thương lặp đi lặp lại của bệnh viêm cột sống dính khớp đã khiến người đàn ông từng mạnh mẽ, bày ra vẻ đàn ông khí phách bằng cách đánh người khác giờ phải ngồi trên xe lăn, nở nụ cười nịnh nọt và làm mặt hài hước để trêu chọc cô bé trước mặt.
Cô bé đến thăm bà nội vừa trải qua ca phẫu thuật tim, khi nhìn thấy có người chơi cùng mình, cô bé liền vây quanh Thịnh Điền, bà cụ có thuyết phục cô bé thế nào cũng vô ích.
“Bình thường chúng tôi chiều nó đến hư luôn rồi.” Bà nội của cô bé cũng trạc tuổi Thịnh Điền, có một hộ lý giúp bà ấy đẩy giá truyền dịch, bất lực ân cần xin lỗi.
“Một đứa trẻ dù có ngoan đến đâu thì cũng sẽ nghịch ngợm mấy năm mà.” Thịnh Điền cười làm khuôn mặt hiện đầy nếp nhăn, thể hiện tư thái của một người cha: “Lúc con gái tôi lớn chừng này còn ồn ào hơn vậy nữa kìa, nhưng lớn lên nó ngoan ngoãn hiểu chuyện lắm.”
“Con ông bao lớn rồi?”
“Vừa sang tuổi 27, là một cô gái lớn rồi.”
“Tôi thấy nó cho ông ở phòng bệnh cao cấp, đúng là vừa giỏi giang vừa hiếu thảo, ông may mắn thật đấy.”
“Phải, thấy con cái có tiền đồ, chúng ta làm cha rất vui mừng.”
“……”
Thịnh Tuệ đứng từ xa nhìn ông ta không ngừng khen ngợi cô, trong lúc nhất thời cô không biết ông ta chỉ đơn thuần lấy cô ra khoe khoang cho có chuyện để nói hay ông ta thực sự dám tự cho mình là “cha” mà sinh ra cảm giác ăn năn áy náy sau 27 năm muộn màng.
Một bàn tay khô ấm nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô: “Nếu em không muốn đi gặp thì chúng ta về nhà.”
“…..

Thật ra có đôi khi em cảm thấy mình là một người ‘ăn cơm ngon, quên bị đòn’ điển hình luôn.” (*)
(*)
Câu này do mình viết lại, bản gốc là 记吃不记打 (Nhớ ăn không nhớ đánh): không chịu rút ra bài học, chỉ nhớ lúc sung sướng mà quên đi lúc đau khổ.
Thịnh Tuệ đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô bình tĩnh nhìn Thịnh Điền chơi đùa với cô nhóc, cảm thấy hình ảnh đó vừa mỉa mai vừa ấm áp: “Mỗi khi em hạ quyết tâm nói mình không thèm quan tâm ông ta sống chết ra sao, em đã tận tâm tận nghĩa rồi, thì trong đầu em sẽ vang lên một âm thanh.”
Cô ngẩng đầu nhìn Chu Thời Dư, nhẹ giọng nói:
“Chừng nào ta còn cha còn mẹ, cuộc đời ta mới có chốn để đến.

Nếu không còn cha mẹ, quãng đời còn lại chỉ còn mỗi đường về.” (*)
(*)
Trích từ cuốn “Đạo hiếu vô giá” của Tất Thục Mẫn.
“……”
Chu Thời Dư còn chưa kịp đáp lời thì Thịnh Điền phát hiện Thịnh Tuệ có mặt ở đây, nụ cười trên mặt ông ta lập tức trở nên khó xử, đôi bàn tay thô ráp liên tục xoa vào ống tay áo.
Ông ta chủ động đẩy xe lăn về phía cô nhưng lại không dám đến quá gần: “Sao con đột nhiên đến bệnh viện thế? Ba ở đây khá tốt, con không cần lo lắng —“
“Con tới bệnh viện để gặp bác sĩ.” Thịnh Tuệ lạnh lùng ngắt lời: “Con cũng là bệnh nhân.”
“Ồ, đúng đúng đúng đúng.” Thịnh Điền vội vàng gật đầu, khóe mắt nhìn thấy vẻ mặt không biểu cảm Chu Thời Dư, da thịt trên mặt ông ta lại run rẩy.

“Sao rồi, bác sĩ nói bệnh có thể chữa khỏi không?”
“Không thể chữa khỏi.” Đối mặt với cha mình, Thịnh Tuệ giống như một con nhím mình đầy gai nhọn: “Mặc dù ba chưa từng đưa con đi khám, nhưng con tưởng ít nhất ba cũng nên biết điều này.”
Y tá phụ trách đi ngang qua, nói với Thịnh Tuệ về cuộc phẫu thuật trong hai ngày tới.
 
Chu Thời Dư không đi theo, hai tay anh đút vào túi đứng cách đó vài bước, anh lạnh nhạt nhìn Thịnh Điền lúc này như biến thành một đứa trẻ đang ngoan ngoãn đi theo Thịnh Tuệ, ánh mắt lẫn động tác của ông ta đều mang vẻ ỷ lại dựa dẫm.
Chu Thời Dư và Thịnh Tuệ hoàn toàn khác nhau.
Về cha mẹ, cô nói “chốn để đến” và “đường về” bởi vì cô vẫn còn những kỳ vọng đối với cha mẹ hoặc là với thế giới này.
Đó giờ Chu Thời Dư không có bất kỳ kỳ vọng gì với thế giới này cả.
Nhưng thi thoảng anh sẽ cảm thấy khó hiểu chốc lát: trong thế giới này, làm ngành nghề nào cũng cần có giấy phép hành nghề, nhưng với một sự việc cực kỳ quan trọng liên quan đến mạng sống con người thì không có yêu cầu đầu vào để được làm cha mẹ.
Nhất là nam giới, họ thậm chí không cần phải trải qua sự mệt nhọc vì mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày như phụ nữ, chỉ cần thẳng lưng xuất tinh, sau khi sung sướng thì mặc quần vào là xong việc.
Người đàn ông đó không đam mê cờ bạc rượu chè như Thịnh Điền, nhưng ông ta lại yên tâm thoả mãn với căn bệnh ung thư sinh sản đó.
Biết rõ mình bị bệnh, biết rõ nó có khả năng di truyền cao, nhưng ông ta vẫn sinh Chu Thời Dư – một kẻ điên tính tình thất thường giống như mình, rồi cuối cùng ông ta lại chết một cách thoải mái.
Thậm chí đã có Chu Thời Dư rồi mà ông ta vẫn không hài lòng, còn muốn Chu Dập phải trở thành “vật thí nghiệm” thất bại thứ hai.
Có lẽ đến khi chết ông ta vẫn không hiểu ra, những người giống như bọn họ kể từ khi sinh ra đã không xứng có đời sau rồi.
“… Chu Thời Dư, anh ổn chứ?”
Một giọng nữ lo lắng vang lên kéo anh ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, Chu Thời Dư cảm thấy có một bàn tay ấm áp đang giữ chặt lấy mình.

Anh cúi đầu nhìn thấy Thịnh Tuệ đang lo lắng nhìn anh: “Chuyện đằng đó xong rồi.”
“Tay anh lạnh quá.” Chu Thời Dư rủ mắt xuống nhìn thấy đôi mày thanh tú của cô đang nhíu lại, cô nắm tay anh đưa lên miệng hà hơi vào rồi đặt lên gò má ấm áp của cô, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay nhiệt độ xuống thấp thật đấy.

Hay là do anh mặc ít quá? Nếu không thì chúng ta vào trong xe trước nhé.”
Anh để cô tùy ý nắm lấy tay mình, Chu Thời Dư nghe theo ý cô, cong môi dịu dàng nói: “Được.”
Trên đường ra khỏi bệnh viện đến bãi đậu xe ngoài trời, Chu Thời Dư được Thịnh Tuệ nắm tay dẫn về phía trước, mười ngón tay đan vào nhau.
Khi anh nhìn thấy ánh nắng xuân giữa trưa chiếu trên vai cô, mái tóc dài của cô khẽ đung đưa trong làn gió xuân, khi chóp mũi anh tràn ngập mùi thơm cơ thể thoang thoảng của cô, Chu Thời Dư chợt cảm thấy nếu anh nói mình không có kỳ vọng gì đối với thế giới này thì cũng không đúng lắm.
Người ta vẫn muốn sống vì họ vẫn còn d*c vọng, vì muốn nhận được thứ gì đó từ thế giới này.
Chu Thời Dư tự biết mình không phải là “tứ đại giai không”.

(*)
(*)
“Tứ Đại giai không” là một khái niệm trong Phật Giáo, tức là chỉ bốn nguyên tố hợp thành các vật thể gồm Địa (đất), Thủy (nước), Phong (gió), Hỏa (lửa).

Sắc thân của con người cũng do Tứ Đại mà hợp thành.

Địa Đại là thịt da, xương cốt; Thủy Đại là máu mủ, dịch đờm; Phong Đại là hơi thở, hô hấp; Hỏa Đại là nhiệt độ ấm nóng.

Một trong Tứ Đại bất ổn thì cơ thể sinh ra bệnh tật, Tứ Đại mà phân tán thì sinh mệnh liền đoạt tuyệt.
Thịnh Tuệ là d*c vọng của anh, là sự tức giận, là lòng tham, là những năm tháng trăn trở cầu mà không được của anh.
Cô cũng là lý do duy nhất khiến anh bằng lòng sống tiếp, để mai kia gặp lại có thể trông thấy khu vườn tràn ngập sắc xuân.
 
------oOo------
 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK