Khi Triệu Ly Nông mở mắt ra lần nữa, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là trần nhà của bệnh viện, ngay sau đó, khuôn mặt của Đan Vân xuất hiện trong tầm mắt, vẻ mặt không còn thân thiện như ngày hôm qua mà mang theo một nụ cười chế nhạo quen thuộc. “Cháu tỉnh rồi à?” Đan Vân hơi nghiêng người về phía trước, nhìn tổ viên mới đang nằm trên giường, “Đi làm hai ngày, cháu đến bệnh viện hai lần, bản lĩnh đúng là không nhỏ.” “…” Triệu Ly Nông vừa mới hôn mê tỉnh lại,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.