Hơn thế nữa, nàng còn có một ma sủng có thể nuốt vào kịch độc, còn có thể sai khiến ma thú cửu giai, rốt cuộc là biến thái từ thế lực nào tới, thật sự không thể tưởng tượng được khi nàng lớn lên sẽ cường đại cỡ nào.
Thời điểm mọi người vẫn còn đang khiếp sợ trước thực lực của Lam Ảnh Nguyệt, Vũ Văn Diệp đã bị Rết Mắt Lục đánh cho máu me đầm đìa, Vũ Văn Diệp vừa mới đột phá lục giai, sao có thể là đối thủ của cửu giai ma thú, chỉ sau vài hiệp cả người đã chật vật, hắn hung tợn nhìn chằm chằm vào Lam Ảnh Nguyệt, cả giận nói: "Ngươi đã làm gì ma sủng của ta?"
Lam Ảnh Nguyệt hơi nhún vai nói: "Ngươi nhìn thấy ta tiếp cận ma sủng của ngươi sao?"
Vũ Văn Diệp nghẹn một hơi ở ngực, nói không được bực tức trong lòng, đôi mắt càng trở nên ngoan độc, hắn là pháp sư mạnh nhất Ly Quốc, sao có thể bại trong tay một tiểu nha đầu được.
Đối lập với Vũ Văn Diệp, Lam Ảnh Nguyệt có thể nói là cực kì nhàn nhã, Tiểu Long khí định thần nhàn ngồi trên vai Lam Ảnh Nguyệt hướng về phía Rết Mắt Lục hạ lệnh: "Đánh bên trái."
"Đá hắn đá hắn." Nhìn một lát lại nhảy lên nói: "Sao ngươi lại ngốc như vậy, nhiều chân như vậy mà chạy đến chậm."
Rết Mắt Lục rất ủy khuất, tuy nó nhiều chân nhưng thân mình lại khổng lồ, lôi đài này hạn chế hành động của nó.
Ngay tại thời điểm Rết Mắt Lục định chạy chậm lại, Tiểu Long đột nhiên kêu lên: "Ngươi còn muốn ăn Ma Tiên quả nữa hay không, chạy nhanh đến bắt hắn lại đây cho ta đá xuống đài."
Nghe được ba chữ Ma Tiên quả, chỉ trong nháy mắt tinh thần của Rết Mắt Lục tăng lên gấp trăm lần, có ma thú nào không muốn mình trở thành thần thú chứ, nếu không có Ma Tiên quả nó sẽ không trở thành thần thú được.
Nếu không ngửi thấy mùi hương trên móng vuốt tiểu miêu kia, nó cũng không có khả năng phản bội chủ nhân mình, đồ trong tay Tiểu Long chính là cơ hội duy nhất khiến nó trở thành thần thú, làm sao nó có thể sẽ bỏ qua.
Mọi người chỉ nghe được tiếng kêu meo meo của Tiểu Long, nhưng Lam Ảnh Nguyệt lại nghe được nhất thanh nhị sở, nàng không nghĩ tới Tiểu Long có thể khiến Rết Mắt Lục xoay mòng mòng như vậy, phải biết rằng, đêm qua nó đã chén sạch sẽ số Ma Tiên quả kia, hột vẫn còn trong không gian của nàng đấy.
"Lam Dật, xem như ngươi có bản lĩnh, còn có thể bức ta xuất ra nó." Vũ Văn Diệp thừa dịp Lam Ảnh Nguyệt chưa kịp chuẩn bị đã ném thứ gì đó về phía nàng, khi nhìn rõ được vật trong không trung kia, Phượng Hiên sợ tới mức kêu to lên: "Tiểu Dật chạy mau, là Cách Hồn Khóa."(hình như là khóa hồn phách)
Sắc mặt Phượng Hiên trắng bệch, Khóa Hồn Cách không phải chỉ có ở Ám Vực gì gì đó sao? Nếu như bị khóa lại, chắc chắn sẽ bị mất hồn mất vía, rốt cuộc Vũ Văn Diệp này là ai, Phượng Hiên nhanh chóng kết một chưởng ấn màu vàng ở sau lưng, đến thời điểm tất yếu, lập tức lộ thân phận thật của mình, hắn cũng muốn cứu nàng.
Khóa Hồn Cách? Không chờ Lam Ảnh Nguyệt có phản ứng, trong nháy mắt Vũ Văn Diệp phóng ra hỏa cầu độc, chỉ trong lúc mành chỉ treo chuông, Lam Ảnh Nguyệt đã nhanh chóng ngưng tụ băng khải, Huyết Cung nhanh chóng dung hợp cùng với nàng, mọi người chỉ thấy quanh thân Lam Ảnh nguyệt hiện hồng quang, hai tay kết ấn tạo nên vô số băng trụ dựng đứng ở xung quanh nàng, vây kín nàng.
"Đi chết đi, Lam Dật." Ánh mắt Vũ Văn Diệp càng ngày càng điên cuồng, ngươi cho rằng băng trùy lục giai kia có thể ngăn cản Khóa Hồn Cách hay sao, ngươi thật sự quá ngây thơ rồi.
Khóa Hồn Cách xuyên qua lớp lớp trụ băng, thẳng tắp hướng Lam Ảnh Nguyệt bay qua.
Khiến mấy người Tần Ngọc kinh hồn táng đảng chính là, chẳng những Lam Ảnh Nguyệt không né, ngược lại nâng tay lên hướng về phía Khóa Hồn Cách, thân thể Lam Ảnh Nguyệt bị lực lượng cường hãn kia đẩy lùi về phía sau một bước, băng trụ phía sau nàng chỉ trong nháy mắt bị nát thành bụi phấn, mà Khóa Hồn cách kia chỉ cách lòng bàn tay nàng chỉ có nửa tấc.
Vũ Văn Diệp không thể tin nhìn tình cảnh trước mắt, sao có thể được nàng lại có thể đỡ được Khóa Hồn Cách, đến cuối cùng thân thể hắn không còn một chút khí lực, ngã ngã trên mặt đất.
Trên trán Lam Ảnh Nguyệt xuất hiện ít mồ hôi lạnh, cưỡng chế không khỏe trong người, ngón tay bắn ra, Khóa Hồn cách như cung rời tên bắn ngược trở lại về phía Vũ Văn Diệp.
Vừa mới rồi Vũ Văn Diệp xuất ra hỏa cầu kia đã tiêu tốn hết khí lực, cho nên hiện tại không còn sức lực đâu đi tránh Khóa Hồn Phách, hắn nửa quỳ trên mặt đất, cười đến vô cùng thê lương, không nghĩ tới cho dù bản thân có sử dụng con át chủ bài, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là thua thảm bại.
"Trong lúc tỷ thí không được phép đả thương đến tính mạng của người khác, Lam Dật này quá mức độc ác." Vẻ mặt đạo sư của đội Ly Quốc trắng bệch, nếu Vũ Văn Diệp chết, hắn cũng không sống nổi.
Phượng Hiên nghe vậy chỉ cười lạnh, không chút khách khí mở miệng nói: "Ngươi bị mù sao? Có cần bản điện hạ nhắc lại cho các ngươi, khóa hồn cách kia là ai lấy ra."
Đúng lúc này, trên người Vũ Văn Diệp đột nhiên sáng rọi mãnh liệt, chờ ánh sáng kia tản đi, trên lôi đài đã không còn thân ảnh của Vũ Văn Diệp.
"Cư nhiên dùng truyền tống trận để đào tẩu, người mạnh nhất Ly Quốc ngươi chạy trốn cũng thật là nhanh đi, bội phục bội phục." Tần Ngọc nói rất lớn tiếng, người chung quanh đều nghe được rành mạch.
Đội đạo sư của Ly Quốc hoàn toàn không nghĩ tới Vũ Văn Diệp lại đào tẩu đúng lúc này, gương mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng không cách nào phản bác lời Tần Ngọc nói.
Phượng Hiên thu lại lực lượng trên tay, âm thầm thở ra một hơi, nhìn gương mặt bình tĩnh của Lam Ảnh Nguyệt, cất cao giọng nói: "Trọng tài, còn không tuyên bố kết quả sao?"
Trọng tài nâng tay xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, mở miệng nói: "Phượng Quốc, Lam Dật thắng."
Lam Ảnh Nguyệt đi xuống đài, mọi người vây xung quanh lập tức nhường đường, trong mắt không còn nửa phần bất kính.
Đùa gì chứ, mười bốn tuổi đã đạt lục giai, lại có ma sủng nghịch thiên, cùng đại thế lực thần bí chống lưng, chỉ cần lấy ra một thứ trong đó thôi cũng khiến người ta phải kiêng kỵ, mà tất cả những điều này đều xảy ra trên người tiểu nha đầu kia, người như vậy, ai còn dám động đến.
Lam Ảnh Nguyệt vừa mới bước xuống dưới, Phượng Hiên lập tức tiến lên một bước giữ lại cánh tay nàng, ánh mắt hơi trầm xuống: "Đi."
Mấy người nhanh chóng rời đi, sau khi thoát khỏi đám đông, khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt tràn ra một vệt máu tươi, Phượng Hiên cố gắng không phát ra tiếng, trong nháy mắt ôm lấy nàng biến mất ở ngã tư đường.
Mấy người bọn Tần Ngọc nhìn ngã tư đường trống rỗng, lập tức trở nên ngây dại, tiểu bá vương luôn bị bọn họ chèn ép, lại có tu vi xuất thần nhập hóa từ khi nào vậy, hơn nữa vì sao hắn lại mang Tiểu Dật đi.
"Tiểu Dật bị thương." Lâm Khiêm cau mày, ngữ khí ngưng trọng: "Chúng ta đi về trước."
Mấy người vừa trở lại tửu lâu, lập tức nhìn thấy Mộ Tiêu Dật đang cầm thánh chỉ đứng trong đại sảnh, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị: "Lam Dật đâu, kêu nàng ra đây."
Tần Ngọc hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta là người Phượng Quốc, ngươi cho rằng thánh chỉ kia có thể sai khiến được chúng ta sao?"
"Không cần nói nhảm, động thủ đi." Đông Phương Hàn tiến trước một bước, rút trọng kiếm ra khỏi vỏ, chặn mấy người trước mặt.