Mục lục
Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng vị cảnh sát làm hơi lâu năm một chút đứng dậy. Anh ta tiến nhanh tới mấy bước, đứng ở bên giường Tĩnh Tri: “Phó tiểu thư, chuyện tai nạn xe của Mạnh tiên sinh có tiến triển mới. Mấy ngày nay, trải qua sự kiểm tra của nhân viên kỹ thuật phía chúng tôi, phát hiện một vài vấn đề ở trên xe của Mạnh tiên sinh.”

Ngón tay Tĩnh Tri giấu ở dưới lập tức nắm chặt, cô chợt quay sang, tóc đen lướt qua trên không trung một độ cong ánh sáng. Cô nhìn hai người cảnh sát đang đứng trước mặt, nghiêm nghị mở miệng: “Vấn đề gì, nói!”

“Là như vậy, cô trước không nên kích động tâm tình... xe của Mạnh tiên sinh, thắng xe và động cơ... đều bị động tay động chân. Đối phương làm rất khéo léo, lúc đầu hoàn toàn sẽ không bị phát hiện, chỉ sau khi xe chuyển động đến thời gian nhất định, thắng xe và động cơ mới có thể đồng thời mất tác dụng... Bởi vậy, cảnh sát chúng tôi hoài nghi, sự cố lần này không phải là ngoài ý muốn, mà là có người có ý định mưu sát!”

Đôi mắt của Tĩnh Tri đột nhiên sáng lên, cô cắn chặt hàm răng, dùng khí lực quá lớn, răng đều bị cô cắn vang lên ken két. Lửa giận ngập trời bỗng nhiên cuốn tới, ánh mắt của cô giống như là châm nhúng độc bắn ra, khiến hai người trước mặt liền cảm thấy đau mắt!

“Mưu sát?” Môi mỏng Tĩnh Tri mím lại một cái, bỗng nhiên tràn ra một nụ cười thê lương tuyệt vọng: “Cảnh sát tiên sinh, nếu là mưu sát, tôi hi vọng các người có thể mau chóng tìm ra hung thủ, đem ra trước công lý, an ủi vong linh trên trời của chồng tôi! Anh ấy chết không rõ ràng như vậy, cũng không thể để những người đó vẫn ung dung vui vẻ!”

Tốc độ nói chuyện của cô rất chậm, thậm chí còn cười ôn hòa với bọn họ, nhưng hai người cảnh sát này lại chỉ cảm thấy sợ hãi nổi da gà. Ánh mắt của người phụ nữ này thật đáng sợ, bọn họ trải qua không ít vụ án, có dạng hung thủ, người bị tình nghi, người bị hại nào chưa từng thấy qua? Nhưng lại chưa từng thấy đôi mắt như vậy, đen như là bóng đêm nồng đậm không lối ra, ở trong màu đen tịch liêu và yên tĩnh đó lại cuồn cuộn lửa cháy báo thù nóng bỏng mãnh liệt, giống như chỉ liếc mắt nhìn một cái, cũng sẽ bị ánh mắt của cô làm bỏng đến tan chảy!

“Xin Phó tiểu thư yên tâm, đây là chuyện thuộc bổn phận của chúng tôi, chúng tôi sẽ mau chóng tra rõ sự tình. Cô nghỉ ngơi thật tốt, cố nén bi thương, chúng tôi cáo từ trước.”

Hai người vội vàng nói mấy câu, liền xoay người rời đi. Tĩnh Tri nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, khóe môi mấp máy mấy lần, nhưng cuối cùng cũng không nói gì ra miệng, cố nén bi thương...

Nói dễ dàng như thế, vậy phải làm như thế nào đây?

Cô phát ngốc một hồi, suy nghĩ chuyện cảnh sát mới vừa nói. Xe bị động tay động chân, người làm chuyện này ngoại trừ Mạnh Thiệu Tiệm thì còn có thể là ai? Thế nhưng anh ta muốn động tay động chân xe của Thiệu Đình cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, tâm tư vừa chuyển, Tĩnh Tri vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy Bình Bình thất hồn lạc phách đứng ở nơi đó, cả khuôn mặt trắng bệch dọa người. Cô nhíu mi tâm một cái, nhẹ nhàng mở miệng: “Bình Bình, em làm sao vậy?”

“Á!” Bình Bình cả kinh, cái chén đang cầm trong tay lại bỗng nhiên rơi xuống đất, choang một tiếng bể nát bấy. Bình Bình luống cuống tay chân ngồi xổm xuống, đưa tay đi nhặt mảnh nhỏ trên mặt đất lên. Tĩnh Tri vội vã quát bảo ngừng lại, nhưng tay cô ấy cũng đã bị mảnh bể vạch ra một vết máu. Bình Bình bị đau rụt tay về, quay người một cái, nhưng lại đụng phải bàn trà phía sau, một trận vang loảng xoảng, tách trản đều ngã rơi trên mặt đất. Bình Bình trợn mắt há mồm nhìn tất cả, đột nhiên nước mắt liền tuôn ra...

Tĩnh Tri ngơ ngẩn nhìn cô bé, yếu ớt mở miệng: “Bình Bình, đã xảy ra chuyện gì, nói cho chị biết.”

“Chị Tĩnh Tri!” Bình Bình bỗng nhiên xoay người vọt tới trước mặt cô, bùm một tiếng quỳ xuống, nước mắt cô ấy rơi đầy mặt, nhắm chặt mắt lại, khàn giọng mở miệng: “Chị Tĩnh Tri... Là An Thành... Là An Thành anh ấy... anh ấy bị Mạnh Thiệu Tiệm lợi dụng...”

Tĩnh Tri ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, giống như tượng gỗ điêu khắc. Trong phòng chỉ nghe tiếng khóc của Bình Bình, loáng thoáng đứt quãng. Tĩnh Tri chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, trong đầu không ngừng nổ vang một tiếng lại một tiếng, đâm trái tim của cô đau đến co rút vào nhau.

“Không có khả năng, là ai cũng sẽ không phải là An Thành, không có khả năng!” Cô bỗng nhiên mở miệng, một đôi mắt sáng bức người, đưa tay bắt lấy cánh tay của Bình Bình, nâng cô ấy đứng lên; “An Thành và Thiệu Đình làm anh em hai mươi mấy năm, quan hệ giữa bọn họ gần như còn muốn thân thiết hơn chị với Thiệu Đình, sao có thể là anh ta? Bình Bình em đừng nói lời ngốc, chị biết là Mạnh Thiệu Tiệm làm, nhưng tuyệt đối không phải An Thành. Thiệu Đình tín nhiệm An Thành như vậy, sao có thể chứ?”

Cô vẫn yếu ớt nói, Bình Bình lại lập tức đẩy tay cô ra, đứng lên. Cô ấy lau nước mắt, lại lộ nụ cười sầu thảm; “Chị Tĩnh Tri... em nhất định sẽ tra ra manh mối chuyện này, nếu quả thật chính là An Thành làm, chị Tĩnh Tri, chị yên tâm, em nhất định sẽ cho chị và nhị thiếu một cái công đạo. Mục Bình Bình em, tuyệt đối không thể bỏ qua cho một người đàn ông lòng lang dạ sói như vậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK