Vạn Côn từ giường ngồi dậy, Hà Lệ Chân đỡ cậu, "Có được không anh, nằm thêm chút nữa đi."
"Không sao." Vạn Côn ngồi lên mang giày xong xuôi, nói với Hà Lệ Chân: "Em đi trước đi, anh sẽ tới tìm em hơi muộn một chút."
"Vạn Côn."
Vạn Côn hạ thấp giọng, nhõng nhẽo, "Đi trước đi mà."
Có lẽ cậu đã biết sự tình bên ngoài, Hà Lệ Chân nghĩ, cậu không muốn để cô trông thấy tình cảnh đó, cô cũng biết.
Nhưng mà......
"Vạn Côn, em đợi ở đây."
"Không cần, thật sự không sao."
Hà Lệ Chân nói: "Bây giờ, trên danh nghĩa, em còn là cô giáo của anh, anh quên rồi sao? Xét theo tình theo lý, em đều không thể rời đi. Chút nữa em nói chuyện với luật sư một chút, nếu không phải do chúng ta làm, thì nên nói cho rõ."
Vạn Côn không nói gì.
Hà Lệ Chân im lặng một chút, thận trọng hỏi: "Thật sự...... là chúng ta làm xước?"
"Không phải." Vạn Côn đáp, "Lúc ấy tình hình quá loạn, không ai để ý cả."
"Họ nói là bị ống thép đập, bọn anh, bọn anh có vũ khí trong tay lúc đó không?"
Không biết Vạn Côn nhớ tới gì, chợt không khỏi cười cười, đáp: "Cũng không nhớ nữa, lúc đó đang đánh hăng máu, ai còn để ý mấy chuyện đó."
Hà Lệ Chân hơi sốt ruột, "Có cầm vũ khí hay không cũng không nhớ nữa sao?"
Vạn Côn đáp: "Không nhớ nữa."
"Vậy......"
"Được rồi." Vạn Côn vuốt vuốt cổ Hà Lệ Chân, nói: "Anh đi nói chuyện với bọn họ, em về trước đi."
"Em—–"
"Về trước đi."
Vạn Côn cứ nhìn thẳng vào mắt của Hà Lệ Chân, không nói thêm gì nữa. Hà Lệ Chân bị cậu nhìn làm cho tim đập mạnh.
Bắt đầu từ lúc nào, cậu đã trở nên như thế này.
Một đôi mắt sâu như thế, một trái tim vững trãi như thế. Lúc họ mới biết nhau, Hà Lệ Chân thấy Vạn Côn như một con sói con chưa được thuần dưỡng tốt, giương nanh múa vuốt, tràn đầy sự công kích. Nay cậu đã thu hết dáng vẻ lại, giấu hết đi, nhưng bản chất vẫn là một con sói.
Đối với cậu, cô dần biến từ người dạy dỗ thành người nghe lời.
Tin tưởng cậu, nghe lời cậu.
Vạn Côn đứng dậy, thân hình cao lớn ôm trọn lấy cô, cậu cúi đầu, hôn nhẹ tóc cô, nói: "Em mặc quá ít đồ, mặc áo khoác của anh vào, về nhà, anh sẽ tới tìm em."
Hà Lệ Chân nói: "Nếu anh cần giúp đỡ, thì —-"
"Anh biết rồi."
Vạn Côn xoay người lấy chiếc áo khoác trên giường, choàng lên người cô, sau đó không nói thêm câu nào, ra khỏi phòng.
Chiếc áo của Vạn Côn rất dày, áo jacket vải cứng, khoác lên người rộng thùng thình, cũng rất nặng. Hà Lệ Chân mặc đồ xong xuôi, cầm túi xách lên, rời khỏi phòng bệnh.
Trong hành lang là một đám người đang kích động cãi nhau về vấn đề ai phải chịu trách nhiệm, Hà Lệ Chân chậm rãi đi ngang qua họ. Lúc lướt qua người Vạn Côn, cậu đang nói chuyện với Trần Lộ, không ngoảnh đầu.
Hà Lệ Chân cúi mặt đi ra ngoài, gặp Ngô Uy trong hành lang, khẽ nói: "Em đi theo cô."
Sắc mặt Ngô Uy tái mét, có vẻ rất căng thẳng, nghe Hà Lệ Chân nói xong gật đầu liên tục, "Vâng.......vâng ạ!"
"Nó ở lại."
Hà Lệ Chân ngoái đầu, thấy Vạn Côn đứng ở chỗ cách đó 5 bước, nhìn về phía cô mà nói.
Giọng của cậu rất bình tĩnh, giống như đang nói chuyện công vụ, Hà Lệ Chân hơi ngẩn ra, Vạn Côn không nhìn cô, mà nói với Ngô Uy: "Tới đây."
Ngô Uy sợ đến giật lui ra sau vài bước, Vạn Côn lặp lại: "Tới đây."
Mọi người trong hành lang đều im lặng quan sát màn này, bầu khí áp bức lạnh lẽo rất riêng của bệnh viện làm Ngô Uy càng thêm sợ hãi, cậu ta bám chặt lấy áo của Hà Lệ Chân, giống như đang bám vào cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
"Cô ơi....... Cô ơi."
Hà Lệ Chân không nhẫn tâm được, nói với Vạn Côn: "Kêu em ấy ở lại làm gì chứ....... Em ấy chỉ là người qua đường mà thôi, hiện giờ em ấy còn—-"
"Ngô Uy."
Vạn Côn vẫn không nhìn Hà Lệ Chân, ánh mắt của cậu rơi thẳng vào mắt của Ngô Uy, sâu thẳm.
Cậu nói: "Tới đây."
Người đứng cách đám đông xa nhất không phải Ngô Uy và Hà Lệ Chân, mà là gã mập chủ nhân của chiếc xe. Gã vẫn bỏ hai tay trong túi, vẻ mặt chán không để đâu cho hết, sau khi thấy màn này, đã có vẻ nảy sinh một chút hứng thú, nghiêng đầu nhìn.
Cũng không rõ Ngô Uy trúng tà kiểu gì, bị Vạn Côn nhìn như vậy, thật sự bước qua bên đó.
"Ngô Uy?" Hà Lệ Chân vẫn níu cậu ta lại, "Em làm gì thế?"
Ngô Uy nói với Hà Lệ Chân: "Cô ơi, để em, em qua bên đó một chút đã."
Hà Lệ Chân buông tay, nhìn Ngô Uy đi về phía Vạn Côn, mấy người lại bắt đầu tranh cãi, từ đầu đến cuối Vạn Côn không liếc Hà Lệ Chân lấy một lần, Hà Lệ Chân hiểu ý của cậu, xoay người rời đi.
Màn kịch trong hành lang bệnh viện vẫn tiếp diễn, điều hai người cảnh sát quan tâm nhất không phải là quy tội về ai, mà là mọi người đều muốn đi xem coi chiếc xe đắt tiền này rốt cuộc hình dáng ra sao. Mấy công nhân đua nhau đùn đẩy trách nhiệm, Trần Lộ la đến khản cả cổ. Vạn Côn đứng một bên nghe, thỉnh thoảng chen vào vài câu.
Nói một được một lúc, Vạn Côn bảo Trần Lộ: "Em đi vệ sinh đây."
Trần Lộ gân cổ cãi đến đỏ mắt, vốn không hơi đâu để ý đến cậu, phất tay một cái, Vạn Côn đi về phía buồng vệ sinh. Có vẻ Ngô Uy cũng muốn đi vệ sinh, bám theo sau cậu.
Trong bệnh viện không đông người, buồng vệ sinh chỉ có hai người bọn họ, Vạn Côn dùng một tay mở khoá kéo của quần, thả vòi mở nước. Ngô Uy không dám thở mạnh, đứng rõ xa đợi, mãi đến khi Vạn Côn đi tiểu xong, cậu ta mới đến gần.
"Mày làm sao biết hết vậy." Vạn Côn vặn nước rửa tay.
Ngô Uy quay đầu, Vạn Côn vẩy vẩy nước trên tay, nói: "Máy camera của tiểu khu là chiếu vào đuôi xe, khoảng cách rất xa, không nhìn thấy được vị trí ở mũi xe."
Cậu vẩy tay xong, quay đầu, nhịp thở căng thẳng của Ngô Uy đã thay đổi. Vạn Côn đến gần, cúi đầu nói với cậu ta: "Mày yên tâm, lúc đó hai người kia đang lo đánh, không để ý đến mày. Lúc đó trong tay bọn tao không có vũ khí, bọn nó có, cho nên bọn nó chột dạ hơn chúng ta."
Ngô Uy run rầy nói: "Vậy......... vậy nếu mà......"
Vạn Côn nói: "Tại sao mày nhào tới đập vậy.""
Ngô Uy cúi đầu, Vạn Côn lại nói: "Là vì muốn giúp tao, phải không, tại vì trước đó tao cản cho mày một đòn, cho nên mày muốn giúp tao."
Ngô Uy không dám ngẩng đầu, lo lắng hoảng hốt đến giọng muốn bật khóc, "Xin lỗi...... em đã gây phiền phức rồi."
"Không sao, có người hỏi mày, mày cứ nói quá hỗn loạn, không thấy gì." Tay của Vạn Côn chưa khô hết, tuỳ tiện lau ra sau lưng, lầm bầm, "Nếu thật sự chết thì phải kéo hết lũ súc sinh đó chết cùng."
Ngô Uy chưa nghe rõ, "Gì cơ?"
Vạn Côn nhìn cậu ta, "Sao mày lại có số điện thoại của cô Hà?"
Đề tài thay đổi quá nhanh, đầu óc ngốc nghếch của Ngô Uy bị kẹt một hồi, rồi mới đáp: "Là cô ấy đưa em."
Vạn Côn hỏi: "Sao đưa cho mày?"
"Cô giáo nói, nếu có khi nào Vạn......." Ngô Uy lén liếc Vạn Côn một cái, "Anh bắt nạt em, em có thể gọi điện thoại cho cô giáo."
Vạn Cô cười khẩy lắc đầu, "Tao bắt nạt mày à?"
Ngô Uy lắc đầu lia lịa, "Không, không bắt nạt."
"Vậy mày gọi điện thoại cho cô ấy làm gì?"
"Em......" Ngô Uy cũng không giải thích rõ được, "Em quên mất lúc đó nghĩ gì rồi......"
"Mày có thích cô Hà không."
Ngô Uy sửng sốt, chậm rãi đáp: "Thích."
"Vì sao."
"Bởi vì...... cô ấy rất tốt với em."
Vạn Côn cười khẽ một tiếng, xoay người chực rời đi, Ngô Uy ở sau lưng cậu, chợt hỏi một câu: "Anh là bạn trai của cô Hà ạ?"
Vạn Côn dừng bước, ngoái đầu, đáp: "Không phải."
Ngô Uy nói: "Nhưng mới lúc nãy cô ấy—–"
"Tao là người đàn ông của cô ấy."
Vạn Côn rời đi, chỉ còn lại một mình Ngô Uy, đứng ngây ra nhìn cánh cửa buồng vệ sinh.
Quay về lại hành lang, cảnh sát đã bắt đầu bực mình.
Người đàn ông mặc âu phục ở đó đã sớm mất hết kiên nhẫn, "Có cách nào nhanh lên một chút không? Nghĩ là lì ra thì không phải đền chứ gì?"
Vạn Côn đi tới, nói với cảnh sát: "Thật sự không phải bọn em làm, tiểu khu thế nào cũng có máy camera, các anh về lục ra mà xem, ai cầm gì nhìn một cái biết liền."
Trên đời này đa số sự việc, ăn tiền là ở đòn tâm lý, Vạn Côn thản nhiên kêu cảnh sát đi coi camera giám sát, cán cân bất phân thắng bại bỗng nghiêng hẳn về một phía.
Hai tay công nhân kia đổ mồ hôi lạnh, lại không biết nên nói gì, thở phì phò phì phò.
Người đàn ông mặc âu phục có vẻ như bừng tỉnh, "Ờ nhỉ, đúng rồi đúng rồi! Có máy camera mà, xe của chúng tôi —-"
"Anh Lưu."
Người đàn ông mặc âu phục ngưng bặt, ngoái đầu. Gã mập luôn đứng ở phía sau đang tiến lên, gã ra hiệu bằng mắt với anh ta một cái, anh ta không nói gì nữa.
Gã tiến lên phía trước, tuy lùn, tuy mập, nhưng nói thật ra thì một người có tiền hay không, không nhìn mặt mà biết được. Gã mập này vừa đứng ra, liền khiến cho tất cả mọi người ngậm miệng, đợi gã lên tiếng.
Gã mập nhìn cảnh sát, hỏi: "Vậy chúng ta đi nhìn camera?"
Hai viên cảnh sát chỉ biết ngó nhau, luật sư đứng bên cạnh nói: "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi có đầy đủ quyền lực và lý do, yêu cầu—-"
"Được được được, đi tới phòng giám sát khu vực coi camera." Viên cảnh sát bị luật sư hành hết nửa tiếng đồng hồ, sắp chai cả tai, chỉ mong được rời khỏi bệnh viện.
Trước khi đi, Vạn Côn ngoái đầu, thấy gã mập kia đang dặn dò luật sư điều gì đó.
Về đến Huy Vận, y như Vạn Côn nói, camera gắn quá xa, rất mờ. Chất lượng của máy camera lại kém, nếu không phải là do quần áo màu sắc khác nhau, vốn nhìn chẳng ra được gì.
Trong thước phim mờ câm ấy, thứ duy nhất đáng giá là có một công nhân cách đó xa xa cầm một ống thép chạy tới.
"Mày!" Một tên công nhân chỉ vào bạn mình, "Mày cầm ống!"
"Không phải tao, mày á! Đồ màu xám, là mày!"
Một giây trước còn là đồng bọn, giây sau liền suýt nữa đánh lộn, ai cũng biết, món nợ này mà rớt trúng ai kẻ đó tiêu đời, táng gia bại sản cũng đền không nổi.
"Đừng ồn ào!" Cảnh sát quát, "La lối cái gì!?"
Đã gần 10 giờ đêm, cứ tranh cãi thế này sẽ không đi tới kết quả gì, cảnh sát nói với gã mập chủ xe: "Chi bằng quay về đồn cảnh sát, lập biên bản."
"Được thôi." Gã mập chủ xe đốt một điếu thuốc, bảo với luật sư: "Anh đi với bọn họ một chuyến."
Nói xong gã quay đầu qua bên, nhìn thẳng vào mắt của Vạn Côn, Vạn Côn dời ánh mắt đi.
Lúc này, có một người đàn bà xông vào trong phòng giám sát, vừa vào quét mắt một cái, chạy thẳng tới chỗ của Ngô Uy.
"Ôi Uy Uy, con đi mua đồ ăn mà sao ra nông nỗi này." Người mới tới là một thiếu phụ trung niên, có vẻ như là mẹ của Ngô Uy, nhận được điện thoại của Ngô Uy vội vàng chạy tới. Hình như bà biết mặt Vạn Côn, trông thấy cậu bắt đầu cằn nhằn với Ngô Uy: "Đã nói với con rồi mà, tránh mấy đứa này xa một chút, sao con không nghe!" Mặt của bà nghiêm khắc, còn đánh vào cánh tay của Ngô Uy một cái.
"Mẹ......"
"Đừng nói nữa! Về nhà với mẹ!"
Bà ta xông vào ào ào, ngoại trừ liếc nhìn Vạn Côn một mắt, chả buồn nhìn ai, kéo Ngô Uy chực bỏ đi, cảnh sát trông thấy, "Này—-," mẹ của Ngô Uy ngoái đầu, nói với viên cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, cái này không liên quan gì đến Ngô Uy nhà tôi, nó gọi điện thoại đã nói với tôi rồi, không liên quan một chút gì đến nó cả, nó chỉ bị kéo vào thôi! Đồng chí cảnh sát, nó là học sinh lớp 12 đang luyện thi, một chút thời gian thôi cũng vô cùng quý giá, nếu mà để ảnh hưởng đến tâm lý, mai mốt—-"
Viên cảnh sát bắt phiền, "Học sinh luyện thi? Chuyện này liên quan gì đến luyện thi hay không luyện thi? Hiện giờ sự tình còn chưa giải quyết xong, con của chị cũng can dự, tại sao bao nhiêu người chúng tôi ở đây chưa ai đòi đi mà con chị được đi?"
"Không phải." Giọng điệu của viên cảnh sát cứng rắn, mẹ Ngô Uy vội vàng nói, "Không phải ý đó ạ, đồng chí cảnh sát, hiện giờ nó còn đang bịnh mà, cả một buổi chiều chưa về nhà, tôi lo gần chết, thật sự không phải có ý đó ạ."
"Không có ý đó thì cứ đợi ở đây!"
Mẹ của Ngô Uy tức giận, không nhịn được nhéo Ngô Uy một cái, ngoái đầu trông thấy Vạn Côn, lầm bầm: "Đã bảo con tránh nó xa một chút, trong lớp có nhiều học sinh như thế, dây vào cái thứ này, không xảy ra chuyện mới là lạ."
Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ cho tất cả mọi người trong phòng nghe thấy.
Trần Lộ hiện giờ đang là một quả pháo, ai châm cũng nổ, anh ta chỉ mẹ của Ngô Uy, "Bà vừa nói cái chó gì?"
"Ô!" Mẹ của Ngô Uy trợn mắt, "Làm gì đó!?" Bà trừng mắt nhìn viên cảnh sát, "Nó mắng người khác như thế này các anh không làm gì sao?"
Viên cảnh sát cảnh cáo Trần Lộ: "Yên thân một chút đi! Đây là lúc nào rồi."
"Để cho hắn đi đi."
Gã mập chủ xe đứng một bên hút thuốc bất chợt chen vào một câu.
"Dù sao cũng không liên quan đến hắn." Gã rẩy rẩy tàn thuốc, mắt nhìn Vạn Côn, "Đúng không?"
Trời lớn đất lớn, có tiền là lớn nhất, cảnh sát nhìn nhau, nói: "Vậy cậu về trước đi."
Mẹ của Ngô Uy cảm ơn cảnh sát, trước khi đi lại nói với Vạn Côn: "Mày tránh xa con trai tao ra một chút!"
"Mẹ—-!" Ngô Uy hận không có cái khe nào dưới đất để chui xuống, cậu ta quay đầu nhìn Vạn Côn, Vạn Côn hất hất cằm, nói ngắn gọn: "Đi."
Ngô Uy đi rồi, gã mập gần như mất sạch hết kiên nhẫn, nối gót rời đi luôn.
Tất cả mọi người còn lại bị cảnh sát đưa về đồn, đơn giản ký một tờ biên bản, 11 giờ khuya mới thả ra.
"Nói cho mà biết, đừng nghĩ đến bỏ trốn, đây không phải là chuyện nhỏ, có nghe không."
Vạn Côn liếc hai tên công nhân kia một cái, nói với Trần Lộ: "Em đi trước đây."
"Chắc không sao đâu hả, cậu nói xem?"
"Chắc sẽ không tới tìm chúng ta nữa."
Sự việc coi như đến hồi kết thúc, Trần Lộ khó khăn thở phào một hơi, nói với Vạn Côn: "Sáng mai sáu rưỡi đấy."
"Cái gì?"
"Cậu quên rồi à? Ngày mai có người đến công trường kiểm tra, mỗi năm tới một lần, cấp trên rất quan tâm, cậu đừng tới trễ đấy."
"À, anh không nhắc em thật sự quên mất." Vạn Côn đi ra ngoài, Trần Lộ vẫn còn dặn dò phía sau, "Đừng quên mặc đồ làm việc!"
"Biết rồi—–"
Vạn Côn nhớ lại ánh mắt của gã chủ xe lúc ban nãy, cứ cảm thấy hình như hắn ta biết gì đó, nhưng hắn không nói, thì Vạn Côn không nghĩ tới nữa.
Chuyện có lớn hơn đi nữa, cũng không dính dáng gì đến cậu, cái gì qua rồi thì qua luôn, muốn đi nhảy lầu hay thắt cổ là chuyện của hai tên kia.
Khi đó Vạn Côn nghĩ thế.
Hôm sau, cậu ăn bữa sáng ở nhà Hà Lệ Chân, đến công trường, vừa ngáp vừa nghênh đón lãnh đạo cùng với các đồng nghiệp.
Lúc cậu trông thấy gã mập phì mỡ kia dẫn đầu toàn bộ đám lâu la đang chậm rãi tiến tới, cậu cảm thấy hình như sự việc không đơn giản như thế nữa.
hết chương 55
tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse