Học sinh hướng nội như vậy Lâm An cũng gặp không ít người rồi, nhưng lần đầu tiên gặp được một người tự cô lập đến thế này. Anh từng tìm chủ nhiệm của lớp số 7 nói chuyện qua, không ngờ thực ra chủ nhiệm lớp có biết nhưng lại chỉ bảo anh chớ lo. Còn bảo em ấy xưa giờ vẫn thế, từ lúc vào trường đã vậy rồi, chỉ lo học hành chứ không màng gì chuyện khác hết. Mà ba mẹ em ấy cũng chẳng quan tâm lắm, miễn sao thành tích học tập tốt là được, chuyện khác không quan trọng. Còn kể là hồi đầu mẹ của Chu Đào phản đối chuyện để em ấy làm cán sự môn Toán, nói cái gì mà sợ chiếm dụng thời gian học tập của con trai mình. Lâm An nghe xong chỉ biết cau mày, vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để trò chuyện với Chu Đào một chút nhưng chưa tìm được cơ hội nào tốt. Với lại anh cũng vừa mới tới X trung, còn phải làm quen nhiều điều cộng thêm công việc bận rộn, cuối cùng vẫn tạm gác chuyện này qua một bên.
Mãi cho đến một tuần sau, có lần anh đang bận bịu làm việc trong văn phòng thì chợt nhớ ra là mình để quên sách ở bàn giáo viên, liền quay trở lại lấy. Lúc đó là giờ sinh hoạt của lớp 7, toàn bộ học sinh đều đã tới sân tập thể dục, từng tốp học sinh chạy loăng quăng với nhau cả rồi. Chỉ còn lại duy nhất Chu Đào một mình ở lại trong góc phòng học, cắm cúi viết gì đó. Lâm An thấy vậy chợt nghĩ muốn trò chuyện cùng cậu học sinh này, bèn cầm theo sách tới ngồi trước mặt.
Chu Đào viết có vẻ tập trung lắm chẳng biết gì cả, mãi cho tới khi nghe được giọng Lâm An dịu dàng hỏi, “Đang viết gì đó?” Lúc ấy bả vai cậu mới run lên, vội vàng muốn giấy tờ giấy đi, chẳng biết là vì sợ hãi hay vì cái gì khác, giấy cứa vào tay chảy máu. Lâm An nhìn lướt qua thấy tờ giấy chi chít chữ, hẳn là không phải bài tập gì rồi.
“Đừng sợ,” Lâm An thấy vẻ mặt học trò hốt hoảng liền ôn tồn nói. Có lẽ là nhận thấy giọng anh không có vẻ gì như đang hỏi tội nên cậu nhóc cũng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn. Lâm An khẽ cười hỏi, “Thầy xem được không?”
Ngón tay đè trên tờ giấy của Chu Đào giật nhẹ nhưng không từ chối. Lâm An thử dò xét, nhè nhẹ rút tờ giấy ra xem, đọc lướt nhanh những dòng chữ trên trang giấy rồi lại nghiêm túc lật mặt sau ra đọc tiếp. Hơn mười phút trôi qua, anh phát hiện ra đấy là một đoạn tiểu thuyết huyền ảo, bối cảnh câu chuyện trong quá khứ nhưng hình mẫu nhân vật được lấy từ các bạn học trong lớp và các thầy cô giáo trong trường, hoặc là mượn những chuyện nhỏ thú vị xảy ra trong lớp để biến tấu thành. Tuy hình tượng các nhân vật được miêu tả một cách thổi phồng và hơi kì lạ, nhưng tính cách thì lại sát thực tế đến không ngờ. Thêm cả lời văn dí dỏm hài hước, khiến cho thế giới xa lạ trong truyện cũng trở nên gần gũi thú vị hơn nhiều.
Lòng Lâm An kinh ngạc là không thể phủ nhận, nhưng nhiều hơn sự kinh ngạc là sự cảm động ngoài ý muốn. Anh nhìn ra được cậu nhóc yêu thích và dụng tâm đối với câu chuyện tự viết mua vui này đến thế nào. Như thể là những lời văn mơ mộng hão huyền này là tấm màn che giấu đi tất cả tình cảm và nhiệt huyết mà cậu nhóc dành cho thế giới này, dù cậu chưa từng biểu lộ ra. Bởi vì đến cả Từ Nguyên từng hại cậu bị phạt trên bục chào cờ huyên náo cả trường, thì trong thế giới của cậu cũng chỉ “bị” miêu tả thành một “Super Girl” có tính cách tuy hơi nóng nảy nhưng lại chính trực hào sảng đáng yêu. Cậu nhóc thậm chí còn trang bị vũ khí tối tân cho cô nàng, để mỗi lần ra trận đều tất chiến tất thắng không ai địch nổi.
Tất nhiên ngoài chuyện đó ra, trong đoạn tiểu thuyết còn có nhiều nhân vật khác nữa. Có cả các thầy cô thường gặp gỡ như Bành Xuân Lâm, Trần Kiến Lương. Mặc dù cũng không thiếu những nhân vật có khả năng kì quái, đóng vai phản diện, nhưng chủ yếu các sự kiện đều chiếu theo chuyện thực tế xảy ra, rồi được kể lại thành một câu chuyện mới mẻ.
Lâm An cảm thấy khá thú vị, đọc xong không nhịn được bật cười, trêu chọc cậu học trò, “Viết hay đấy. Có điều phải giấu cho kĩ nhé, tuyệt đối không được để mấy bạn như Từ Nguyên đọc được kẻo không xong với mấy đứa đâu.”
Chu Đào vốn đang cuống, tay cũng đã run cả lên. Nhưng nghe Lâm An nói thế liền kinh ngạc ngẩng đầu, trong ánh mắt lấp lánh niềm vui và cả chút gì đó khó nói thành lời.
Lâm An thu lại hết hình ảnh đó trong mắt, mỉm cười hỏi tiếp, “Viết đã lâu chưa?” Chu Đào cúi đầu, lúng túng đáp, “Dạ chưa, chưa lâu ạ.” Vừa nói, vừa giống như sợ bị mắng, vẫn cứ cúi gằm. Rồi vẫn cái giọng lễ phép nơm nớp nói tiếp, “Lúc mới… mới khai giảng thì bắt, bắt đầu viết…”
Lâm An gật đầu, đóng quyển sổ lại, hòa nhã trả lại, “Không ngờ lớp phó học tập môn Toán cũng viết văn tốt thế này. Bình thường thầy thấy mấy bài văn em nộp lên còn tưởng em chỉ biết viết mỗi văn nghị luận thôi đó.” Nói rồi lại khẽ cười, nhỏ giọng chọc cậu nhóc, “Cố gắng lên nhé, thầy tin em. Sau này nếu mà có ra sách cũng đừng quên cho thầy một cuốn nhé!”
Cậu nhóc đỏ bừng mặt, đỏ lựng cả cần cổ, ngồi im re vừa bối rối lại vừa phấn khích.
Thấy cậu nhóc có vẻ không đề phòng mình nữa, Lâm An bèn nhân cơ hội đó trò chuyện với cậu nhóc nhiều thêm một chút. Anh cân nhắc câu chữ rồi nói, “Nhưng đồng thời thầy cũng mong em cũng giống như nhân vật chính trong chuyện em viết, cố gắng giao tiếp quen biết với các bạn xung quanh hơn chút, hòa nhập với lớp. Nếu được thì kết thêm vài người bạn, khi nào rảnh rỗi có thể cũng chơi thể thao hay tán ngẫu gì đó thôi cũng được mà.”
Chẳng ngờ Chu Đào vừa nghe tới đề tài này, cả người lại cứng đờ khó xử y hệt lúc trước. Lâm An âm thầm quan sát thấy phản ứng của cậu học trò, thấy kì lạ, không hiểu rốt cuộc thái độ kịch liệt này là từ đâu mà ra. Nhưng anh cũng không hỏi nhiều, suy nghĩ một lát lại đổi cách nói khác để khích lệ, “Thầy biết… quá trình thay đổi này rất khó, nhưng thầy cũng mong sẽ có một ngày được thấy vẻ sáng sủa tự tin của em. So với nhiều người khác, em đã rất ưu tú rồi. Chưa bàn đến thành tích học tập, em xem nè, hôm nay thầy mới biết em viết tiểu thuyết xịn thế này luôn đấy. Bảo sao mà lúc đầu Từ Nguyên cứ bám dính lấy em thế chứ.”
Khi nghe thấy thầy giáo của mình nói đến chuyện yêu sớm – chuyện mà thầy thầy trò trò đều né tránh như thể tránh rắn rết bọ cạp – nhẹ bẫng như không thế, Chu Đào càng kinh ngạc hơn trước mấy phần. Cậu nhóc không nhịn được lại ngẩng đầu lên nhìn anh lần nữa.
Lâm An thẳng thắn tiếp nhận ánh nhìn đó, ôn hòa cười, nhẹ giọng hỏi, “Thấy khó tin lắm hả?” Rồi anh vờ làm vẻ mặt khó hiểu nói tiếp, “Thầy Lâm đem chuyện này ra để nói đùa vậy luôn á?”
Nét mặt căng thẳng của Chu Đào cuối cùng giãn ra thành nét cười, tuy chỉ thoáng qua thôi nhưng vẫn bị Lâm An nãy giờ chăm chú quan sát phát hiện ra. Anh ngừng lại một lát rồi mới nói tiếp, “Thật ra thầy không phản đối chuyện tình yêu học trò. Mấy đứa có thể có tình cảm với nhau ở tuổi này, cho dù là thích ai cũng đã là một chuyện rất may mắn rồi. Nói thật nhé, lần đầu thầy thích một người cũng không lớn hơn mấy đứa là bao đâu. Hồi đó cấm đoán còn nghiêm hơn bây giờ nữa ấy.”
Sau một hồi trò chuyện như thế, vẻ phòng bị của Chu Đào vơi hẳn đi. Lâm An nhìn đồng hồ thấy tiết học sau còn một lúc nữa mới bắt đầu, thế là dứt khoát ngồi tán ngẫu với học trò luôn. Chủ đề câu chuyện cũng không chỉ còn xoay quanh tính cách khó bắt chuyện làm thân với người khác của cậu nhóc nữa, mà chủ yếu là kể lại cho cậu nhóc nghe chuyện thời còn đi học của anh. Bầu không khí dần được thả lòng theo giọng kể ôn tồn của Lâm An. Tuy rằng phần lớn thời gian Chu Đào vẫn im lặng không nói câu nào, nhưng vẻ cảnh giác nơm nớp ban đầu đã không còn nữa.
Mãi cho đến khi tiết thể dục sắp kết thúc, Lâm An mới khéo léo xoay câu chuyện về mục đích nói chuyện ban đầu, khuyên răn một chút, “Thực ra thì thời học sinh và lúc trưởng thành có nhiều lúc giống nhau lắm, cũng cần phải tích lũy qua từng năm tháng. Chưa kể thời gian biến chuyển không ngừng, phải thay đổi mới đuổi kịp chứ. Có thể, đôi khi kết quả chẳng đáng bao nhiêu, nhưng chỉ cần nhẫn nại, quyết tâm, mỗi ngày cố gắng một chút, cái gì không cần thì bỏ lại một chút. Cho dù một hai năm đầu công cốc thì chờ thêm năm mười năm sau, chắc chắn sẽ đạt được kết quả khả quan thôi. Suy cho cùng, nhận thức và thay đổi của mỗi người đều khó mà thấy bằng mắt, cũng không ai có thể thay đổi một sớm một chiều, đúng không?”
Chu Đào không trả lời, nhưng ánh mắt nghiêm túc đó nói cho Lâm An biết rằng cậu nhóc đã nghe hết những lời anh nói, dù hiểu hết hay không thì như thế này cũng đã là tốt lắm rồi.
Lâm An tưởng rằng cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc rồi, không ngờ trước khi anh rời đi, cậu học trò nãy giờ vẫn im lặng không hé một tiếng đột nhiên lại gọi anh. Giọng của Chu Đào rất nhỏ, nhưng đôi con người lại thẳng tắp nhìn về phía Lâm An đang đứng ở cửa. Một hồi lâu mới do dự hỏi, “…Thầy, ban nãy thầy nói…Thích, thích một người là một điều may mắn. Là thật ạ?”
Lâm An hơi ngẩn người, đoạn gật đầu một cái.
“Thầy, dù là ai cũng được ạ?” Trong mắt cậu học trò dường như có ánh sáng lấp lánh.
Khi ấy Lâm An còn chưa hiểu nguyên do vì sao cậu nhóc lại hỏi như vậy, có thoáng giật mình một chút, nhưng vẫn dựa vào cảm giác trong lòng để đáp lại, “Tất nhiên rồi.”
Mắt cậu nhóc lại càng thêm lấp lánh, trong một thoáng, dường như cả người cũng sáng bừng lên.
“… Cám ơn thầy ạ.” Qua một lát, Lâm An nghe được một tiếng cảm ơn rất khẽ.
Đây là lần trò chuyện trao đổi thân thiết nhất với Chu Đào trong kí ức của Lâm An. Sau lần ấy, cậu nhóc vẫn như trước, ít nói trầm mặc, nhưng những bài văn nộp lên sau này không còn là những bài như văn mẫu trăm kiểu nwh một nữa. Thậm chí vài lần tình cờ đi ngang qua lớp thể dục còn thấy bóng lưng gầy gò của cậu nhóc đứng ở đường biên sân chạy. Tuy rằng cũng chỉ là đứng không vậy thôi.
Ngồi trên xe taxi trên đường vội vã tới Bệnh viện Nhân dân, những hình ảnh ít ỏi của Chu Đào cứ lần lượt hiện lên trong đầu anh như đèn kéo quân. Chẳng rõ vì sao mà lần nói chuyện giữa hai thầy trò cách đây hai tháng cứ liên tục tua lại trong đầu.
Anh không kìm được sự hốt hoảng trong lòng, cả lo lắng và sợ hãi. Sợ đến mức hai lòng bàn tay cũng lạnh toát, đẫm mồ hôi. Con người mới đêm qua còn lao đao khốn khổ vì tình đã biến mất chẳng còn dấu vết, giờ phút này chỉ còn một thầy giáo Lâm An vì lo lắng cho học sinh mà lòng như lửa đốt.
Khi anh chạy tới trước cửa phòng giải phẫu, trên hành lang cũng chỉ còn lại Phùng Bình hai mắt đỏ hoe là còn đủ sức chạy tới đón anh. Cha mẹ Chu Đào ngồi ở hàng ghế chờ trông tựa như lòng đã vỡ tan thành trăm mảnh, rã rời. Đặc biệt là mẹ của Chu Đào, lúc này ngồi úp mặt giữa hai bàn tay, như một pho tượng vô tri vô giác.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Lâm An thở hổn hển hỏi. Anh chạy một mạch tới đây, gương mặt vốn luôn trắng trẻo giờ hơi ửng hồng.
Phùng Bình sụt sịt, lau nước mắt, giọng nói yếu ớt, “Em cũng không, không biết nữa… Hôm qua sau khi tan tiệc, vì sợ trời tối muộn rồi nên không về nhà nữa, chủ nhiệm bảo để mọi người ở lại kí túc xá giáo viên. Rồi, rồi thì, hồi sáng nay, có người quản lý kí túc học sinh đột nhiên gọi tới bảo là…là, tòa nhà số 3 cạnh cầu thang có người ngã, ngã xuống… Cả người đều là máu…”
Phùng Bình kể lại bằng giọng đứt quãng, hình ảnh đáng sợ hồi sáng sớm vẫn còn y nguyên trong đầu — mới sáng ngủ dậy còn đang mơ mơ màng màng đã bị một cuộc điện thoại gọi tỉnh, sau đó vội vội vàng vàng thay quần áo, chạy ngang sân thể dục mới tới cầu thang phía Tây. Đến nơi, cảnh tượng trước mắt như một cơn ác mộng vậy: Chu Đào nằm ngửa trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, môi đã bợt màu xanh tím, trên nền đất là một mảng máu khô loang rộng. Cô bối rối hoảng loạn, thực tế còn đáng sợ hơn lời miêu tả qua điện thoại cả mười lần. Khoảnh khắc đó, đầu óc Phùng Bình trống rỗng, sửng sốt một hồi lâu mới dựa vào bản năng run rẩy lấy điện thoại ra gọi cấp cứu. Sau đó lại tiếp tục gọi cho cha mẹ Chu Đào và chủ nhiệm Trần, không dám chậm trễ nửa giây.
X trung bị phong tỏa khẩn cấp. Thân là hiệu trưởng, trong trường đột nhiên xảy ra sự việc như vậy, Cát Tĩnh đương nhiên cũng là một trong những người đầu tiên có mặt ở hiện trường, phối hợp với phía cảnh sát lấy lời khai.
Chẳng ai ngờ rằng trung học X trung mới hôm qua còn tưng bừng hoạt động hết sức vui vẻ, sớm ngày hôm sau đã đón một tin dữ như vậy. Trần Kiến Lương đi cùng Cát Tĩnh để phối hợp với công tác điều tra, đôi lúc cũng không nhịn được, nôn nóng gọi cho Phùng Bình túc trực tại bệnh viện để nắm bắt tình hình phía bên đó. Chẳng ngờ rằng vào cuộc điện thoại thứ ba, khi tình huống xấu nhất đã được dự đoán còn chưa xảy ra thì từ đầu dây bên kia chợt nghe tiếng khóc vỡ vụn của mẹ Chu Đào. Bà khóc đến tê tâm liệt phế, gọi tên Chu Đào đến lạc cả giọng. Người vừa nhận điện thoại lúc này lại im bặt, chỉ còn nghe tiếng nức nở. Lòng Trần Kiến Lương cũng đột nhiên hẫng một cái, vội vã gọi, “Phùng Bình, Phùng Bình, bên đó sao rồi?”
Hai giây sau, hình như điện thoại bị chuyển qua tay một người khác, sau đó là giọng khàn khàn của Lâm An vang lên, “Chủ nhiệm Trần, Chu Đào em ấy… vừa đi rồi.”
Cùng lúc đó, trên đoạn video giám sát, bóng người gầy gò đang ngồi trên tay vịn cầu thang cũng rơi xuống, tựa như con diều đứt dây.
Bởi vì trong lúc rơi xuống bị đập vào lan can hai tầng bên dưới nên sau đó cứ nằm trên nền đất chịu đau đớn giày vò suốt bảy tiếng đồng hồ, cuối cùng mới từ giã cõi đời trên bàn phẫu thuật cấp cứu.
Đoạn phim u ám được ghi lại bằng camera giám sát khiến người ta không đành lòng xem lại. Tựa như có một đám mây đen lớn vừa kéo về đây, giăng phủ lên trái tim của tất cả mọi người.
Sau khi Cát Tĩnh nói chuyện với phía cảnh sát xong, lại thương lượng sơ sơ cùng Trần Kiến Lương một chút mới nặng nề ra quyết định tạm thời cho toàn bộ học sinh nghỉ hai ngày thứ Hai và thứ Ba, với lí do là nghỉ bù hai ngày thứ Bảy Chủ nhật có hoạt động ở trường.
Toàn bộ X trung chớp mắt một cái đều bảng hoàng, bởi tin tức có người “gặp phải sự cố rớt lầu ngoài ý muốn, tử vong” chẳng mấy chốc đã truyền tai đi khắp nơi. Đủ loại suy đoán được tung ra, ngoài bi thương vô tận còn có cả nỗi khiếp sợ. Tới tận thứ Tư, khi toàn trường quay lại đi học bình thường rồi, tất cả mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong tin dữ ập đến bất ngờ. Lớp số 7, trung tâm của tin tức này, lại càng thêm trầm lặng. Xưa nay chưa từng im ắng đến như vậy. Ngay cả đám nam sinh thường ngày luôn trêu chọc các bạn học khác, nay người chúng trêu chọc đột nhiên lại qua đời, đứa nào đứa này đều đi học từ sớm, vào lớp là ngồi im không hé nửa lời.
Cảm xúc của đám học trò bộc phát vào mười phút thu bài tập lên — Lâm An nhìn đám nhóc ngồi phía dưới đều vẫn như bao ngày khác, lục tục lấy vở bài tập ra xếp thành từng chồng trên bàn để nộp lên. Các tổ trưởng kiểm tra đếm lại đủ thì bàn giao cho các lớp phó phụ trách môn học. Sau khi các môn Ngữ Văn, tiếng Anh, vân vân đều đã nộp đủ, trên bàn các tổ trưởng không hẹn mà đều còn lại một chồng bài tập môn Toán.
Không khí chùng xuống còn hơn cả lúc ban đầu. Hơn nửa lớp đều cúi gằm lặng im, những quyển sách đặt trước mặt chẳng có mấy quyển là được mở ra. Lâm An đứng trên bục giảng, nhìn phòng học lặng ngắt như tờ, lại nhìn bốn em tổ trưởng vẫn còn im lặng, nhẹ giọng lên tiếng, “Bài tập môn Toán hôm nay… cứ đưa cho tôi trước đi.”
Phía dưới đột nhiên vang lên một tiếng khóc sụt sịt không kiềm chế được, có tiếng nghẹn ngào hỏi, “Thầy ơi, Chu Đào thực sự không đến lớp nữa ạ?”
Lời còn chưa dứt, vài đứa đã không nhịn được mà rơi nước mắt. Có vài người thì gục đầu trên tay, rồi gục hẳn xuống bàn.
Lâm An đứng trên bục, bên cạnh bàn giáo viên, đôi mắt mệt mỏi đỏ vằn tia máu.
Anh đã mất ngủ ba đêm liên tiếp rồi.
Chỗ ngồi của Chu Đào trống không, trong phòng học chật kín người đột nhiên lại trở nên quá mức nổi bật. Ánh mắt Lâm An dừng lại ở vị trí đó, mới đây thôi, người từng ngồi ở vị trí ấy còn dè dặt mỉm cười với anh. Nhất thời hốc mắt anh lại cay xè.
Vì muốn đảm bảo trật tự ổn định trong trường nên X trung tạm thời không công khai nguyên nhân thực sự về cái chết của Chu Đào. Đám học sinh cũng chỉ đơn thuần cho rằng bạn của chúng sơ ý ngã khỏi lan can rồi ngoài ý muốn tử vong mà thôi. Nhưng Lâm An thì biết, Chu Đào ra đi không phải là một chuyện ngoài ý muốn. Sự thật, đó là sự giải thoát mà em ấy lựa chọn, sau nhiều năm đè nén cam chịu đứng giữa lằn ranh của thống khổ và tuyệt vọng.
Hai năm trước, Chu Đào có một mối tình đơn phương không được hồi đáp. Nhưng đoạn tình cảm này chẳng cho cậu bé chút ít ngọt ngào vui vẻ nào cả, có chăng chỉ là tự đấu tranh và tự hoài nghi vô tận, và cả sự thật lạnh lẽo không thể chối cãi.
Cha mẹ đều nói cậu bị bệnh rồi, cứ nói mãi nói mãi, cậu thành bệnh thật. Cậu sợ hãi, cô độc, bất lực, không hiểu vì sao bản thân lại không giống người khác như thế. Vậy nên cứ thu mình lại, kiệm lời, im lặng. Thậm chí còn có một khoảng thời gian rất dài, cậu vì chuyện đó mà căm giận chính bản thân mình, thấy xấu hổ. Cậu cũng đã thử thay đổi rồi đấy chứ, nhưng chẳng ích gì cả. Vậy nên cứ mãi như thế, cảm giác xấu hổ hóa thành tự ti, căm ghét bản thân dần trở thành hèn nhát. Cậu không dám tiếp xúc với người khác nữa, sợ bị người ta biết mình khác thường. Cũng không dám nhìn thẳng vào mắt ai nữa, sợ họ sẽ biết bí mật giấu trong lòng — rằng cậu thích người cùng giới.
Mãi cho đến có một người nói với cậu rằng, dù là ai, dù là tình cảm gì cũng đều đáng giá, đáng được trân trọng, đều được đối xử tử tế, đều là một điều may mắn. Cậu chợt phát hiện ra một tia sáng le lói vừa xuyên qua mây mù giăng kín tâm hồn mình.
Vậy mà chút ánh sáng ít ỏi ấy vẫn bị sự vô tình bóp chết.
Trong lúc xem nhật kí của Chu Đào, cha mẹ cậu phát hiện ra “bệnh tình” của con trai mình chẳng hề khá hơn trước chút nào, tất cả những biểu hiện “bình thường” hóa ra chỉ là diễn trò che mắt mà thôi. Trong cơn thịnh nộ, bọn họ lại bắt đầu tái diễn một màn chất vấn và trách cứ hệt như nhiều năm về trước, vẫn khăng khăng cho rằng mắng như thế thì con trai sẽ tỉnh ra. Đôi tay muốn đón lấy ánh sáng hé ra giờ phút này run bần bật dưới cơn mưa những lời thóa mạ dội xuống người, nào là “quái vật”, “biến thái”, rồi “mày bị bệnh có đúng không?”. Rụt vội tay về, cả người chỉm nghỉm trong bóng tối vô tận.
Lựa chọn giữa đau đớn và hạnh phúc nhiều khi chỉ cách nhau một suy nghĩ. Giống như là tung cánh thì bay lên hay rơi xuống, Chu Đào lại lựa chọn cái thứ hai. Có lẽ trước khi quyết định ngã xuống, trong lòng cậu vẫn còn hy vọng nên đã lén ra khỏi nhà, mang theo cả chút đồ đạc bỏ trong balo. Còn có một phong thư và một tập truyện. Trong thư, cậu viết ra bí mật lớn nhất trong mười bảy năm sống trên đời của mình. Còn trong sách, là câu chuyện đầu tiên cậu viết sau khi chạm được tới mặt trời. Cả hai món đồ đều không ghi rõ là gửi cho ai, nhưng cảnh sát nói rằng có lẽ chúng là để gửi cho Lâm An. Đêm đó khi Chu Đào xảy ra chuyện, khoảng mười giờ rưỡi tối thứ Sáu, cậu nhóc có xuất hiện trước cổng Thúy Phương Uyển. Cậu đã đứng đó rất lâu, nửa tiếng sau mới xoay người đi về phía đường Bác Ái, leo tường vào X trung.
Một giờ đồng hồ sau đó, Chu Đào đen bí mật và câu chuyện của mình bỏ lại hiện thực đầy trắc trở, còn cậu thì chẳng do dự mà nhanh chân chạy sang thế giới bên kia.
Lại thêm ba ngày trôi qua, sau một loạt khám nghiệm và giám định, cảnh sát kết luật vụ việc lần này là tự sát do vấn đề tình cảm và uất ức về tinh thần. Vậy là tất cả bất hạnh chỉ đơn giản gom tụ lại trên một tờ giấy chứng tử lạnh lẽo vậy thôi.
Bầu không khí bi thương cũng chẳng quanh quẩn mãi. Trường học chẳng mấy chốc cũng trở lại như bình thường, lại đi học, nộp bài tập, chuẩn bị nước rút cho kì thi nước sôi lửa bỏng sắp tới. Mọi thứ đều dồn dập đến thở còn chẳng kịp, hết việc này tới việc khác, chiếm hết cả thể lực lẫn lực chú ý của mọi người.
Và khi cú sốc ban đầu, sự thương hại và nỗi đau buồn dần tan đi, trọng tâm của các cuộc thảo luận trong trường dần dần chuyển sang hướng khác — Đời này làm gì có tường nào không lọt gió. Chuyện Chu Đào không phải do trượt chân mà là tự nhảy lầu chẳng biết do ai truyền ra, đám học sinh cứ thế đứa này truyền tay đứa kia, bàn ra tán vào, hiển nhiên khiến số lượng các cuộc trao đổi ngấm ngầm tăng vọt. Cũng bởi thông tin không đầy đủ nên nhiều phiên bản khác nhau của “sự thật” bị đặt điều lung tung. Vài người thì suy đoán là do quá áp lực với việc học nên mới đi đến quyết định cực đoan như vậy. Một số khác thì cho rằng do chấn thương tinh thần nghiêm trọng nên đã nhảy lầu khi không thể nghĩ thông.
Đủ loại lời đồn đại xôn xao. Giáo viên sau khi nghe tin thì họp bàn, sau đó thông báo toàn trường, nghiêm túc phê bình hành vi này, giáo dục học sinh cần phải biết tôn trọng bạn bè và tôn trọng người đã khuất, đồng thời nghiêm túc cấm tất cả những hành động thảo luận hay phát tán lời đồn về vấn đề này dù là ở trong hay ngoài trường.
Dưới thông báo phê bình tập thể và luật lệ mới đề ra kèm hình thức phạt từ phía nhà trường, chuyện này lại lần nữa lắng xuống. Mặc dù vẫn có học sinh trong lòng tò mò những cũng không ai dám hỏi gì thêm.
Có điều người tính không bằng trời tính. “Sự cố” mà X trung tưởng rằng đã đè ép cưỡng chế giải quyết được rồi, sau hai này yên bình đồng thời cũng là hai tuần sau tai nạn của Chu Đào, đột ngột bị lật lại. Lần này lại là một cơn phong ba không ai kịp ứng phó.
Buổi chiều thứ Ba, lúc 3 giờ, các lớp khối 11 đang chuẩn bị làm bài thi cuối kì các một đầu tiên. Lâm An là giám thị khối 10, vừa mới phát xong đề thi môn tiếng Anh và tập giấy thi, Trần Kiến Lương mặt mày nghiêm túc đã xuất hiện trước cửa, ra hiệu ý bảo anh đi theo ra ngoài một lát.
Lâm An báo với giám thị còn lại trong phòng một tiếng rồi ra ngoài. Trần Kiến Lương vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn anh, trầm mặc một lúc mới báo cho anh hay, mẹ Chu Đào đột nhiên tới đây, đang chờ trước cửa văn phòng, bảo là muốn gặp anh. Lâm An chẳng chút hoài nghi gật đầu ngay, không ngờ vừa đến đầu cầu thang đã xây xẩm mặt mày vì bị một người phụ nữ lao thẳng vào người.
Bên cạnh người phụ nữ đó là Khương Nguyệt Phương, đang giữ chặt lấy tay bà ta, còn đang không ngừng khuyên nhủ, “Mẹ Chu Đào, chị bình tĩnh, có gì từ từ nói chuyện…”
Trần Kiến Lương cũng vội vàng bước tới trước một bước để chắn trước người Lâm An, thấp giọng nói, “Mẹ Chu Đào, tôi giúp chị tìm thầy Lâm đây rồi, mấy đứa nhỏ còn đang làm bài thi, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện, được không?”
Ai mà ngờ bà chẳng mảy may để ý gì tới lời đề nghị của hai người kia, chỉ hung hăng nhìn Lâm An đang đứng phía sau Trần Kiến Lương, nghiến răng nghiến lợi mắng chửi, “Nói cái đéo gì! Các người tuyển một thằng đồng tính luyến ái biến thái về hại chết con tao, trả con lại cho tao!” Vừa nói, bà ta vừa gồng mình lao lên, muốn giãy ra khỏi Khương Nguyệt Phương đang túm cổ tay mình. Bà ta chỉ thẳng mặt Lâm An, gào lên, “Biến thái! Trả con lại cho tao!!!”